Bài viết số 3 - Văn lớp 7

Bạn chưa đăng nhập. Vui lòng đăng nhập để hỏi bài
Khuất Thị Thảo Nguyên

Cảm nghĩ 1 trong các đề sau đây:

Người thân

Thầy cô

tác phẩm văn học

danh nhân văn hóa hoặc nhà khoa học

GIÚP MK VS MAI MK KIỂM TRA RỒI!khocroi khocroi khocroi

Ngô Tùng Chi
24 tháng 11 2016 lúc 20:43

*Cảm nghĩ về người cha:

Trong đời sống tinh thần đa dạng và phong phú của con người thì tình cha con là tình cảm máu thịt thiêng liêng, sâu đậm nhất. Công lao to lớn của người cha được nhắc đến rất nhiều trong ca dao, dân ca: Công cha như núi Thái Sơn,.., Con có cha như nhà có nóc, Phụ tử tình thâm… Người cha đóng vai trò trụ cột trong gia đình, là chỗ dựa đáng tin cậy cho vợ con. Mọi việc lớn như làm nhà, tậu ruộng, tậu trâu, dựng vợ gả chồng cho con cái… thường là do người cha quyết định. Trách nhiệm của người cha rất nặng nề. Con cái ngoan hay hư, chủ yếu là tùy thuộc vào sự bảo ban dạy dỗ của người cha. Bên cạnh người mẹ dịu dàng là người cha nghiêm khắc. Dẫu cách thức biểu hiện tình thương yêu có khác nhau nhưng bậc cha mẹ nào cũng mong muốn nuôi dạy con cái trưởng thành về mọi mặt, đúng như dân gian đã nói: Con hơn cha là nhà có phúc. Trong lúc mẹ hằng ngày chẳng quản vất vả nhọc nhằn, lo lắng cho các con từ bát cơm, tấm áo thì người cha, ngoài những thứ đó ra còn phải nghĩ đến việc dạy dỗ, truyền kinh nghiệm sống mà mình đã đánh đổi bằng mồ hôi nước mắt, để các con học được những bài học thiết thực khi bước vào đời. Thật hạnh phúc cho những đứa con được sống trong vòng tay yêu thương của cha mẹ! Có biết bao người cha chấp nhận thiệt thòi về mình, dành tất cả thuận lợi cho con cái. Em đọc trên báo và xem truyền hình thấy những người cha lam lũ, quần quật làm những việc như: quét rác, đội than, đội trấu, đạp xích lô… không từ nan bất cứ chuyện gì, miễn là lương thiện đế kiếm tiền nuôi đàn con ăn học đến nơi đến chốn. Gần nhà em có một bác người Quảng Ngãi, tuổi hơn năm chục, làm nghề mài dao kéo. Ngày ngày, bác rong ruổi khắp nơi trên chiếc xe đạp cà tàng với vài hòn đá mài và thùng nước nhỏ. Bác vào thành phố đã hơn ba năm, kể từ khi anh con trai lớn thi đậu đại học Bách khoa. Mỗi lúc kể về những đứa con ngoan, bác cười rất mãn nguyện, đôi mắt ánh lên vẻ tự hào: – Nhà bác nghèo lắm! Được mấy đứa con, đứa nào cũng ham học và học giỏi. Năm nay, cô con gái thứ hai cũng đậu Đại học Sư phạm. Bác ráng làm kiếm ngày vài chục ngàn, cha con đùm túm nuôi nhau. Mình chẳng có chi cho các con thì cho chúng cái chữ, cái nghề ! Em thấy ở bác có những nét rất giống cha em, một người thợ cơ khí bình thường, quanh năm làm việc với máy móc, dầu mỡ. Đôi bàn tay cha chai sần, thô ráp, mạnh mẽ nhưng ấm áp lạ thường. Có thể nói rằng trong gia đình em, cha làm nhiều nhất và hưởng thụ ít nhất; Cha giống mẹ ở chỗ nhường nhịn hết cho đàn con những miếng ngon miếng lành, còn mình chỉ cơm dưa cơm mắm qua ngày. Đức tính nổi bật của cha em là cần cù chịu khó, hết lòng vì vợ con. Tuy công việc thường xuyên bận bịu, cha vẫn cố dành thời gian quan tâm săn sóc đến việc học hành của các con. Cha em ít lời, chỉ nói những câu nào đáng nói như nhắc nhở, uốn nắn khuyết điểm hay động viên, khen ngợi khi các con làm được điều tốt, điều hay. Cha dạy chúng em lòng tự trọng và tính tự lập. Có lần cha bảo: – Đã là người thì phải có ý chí, không được ngại khó ngại khổ. Càng khó càng phải làm bằng được. Em quý nhất cha em ở thái độ tôn trọng mọi người, tôn trọng vợ con. Có việc gì không vừa ý, cha bình tĩnh phân tích chứ không la lối, chửi bới. Bởi thế nên dù tính cha nghiêm khắc mà vẫn dễ gần, từ vợ con đến hàng xóm láng giềng đều nể phục. Cứ nghe những lời cha nói, nhìn những việc cha làm, em học được rất nhiều điều hay, điều tốt. Cha thường bảo con cái lấy bố mẹ làm gương nên cha rất giữ gìn ý tứ.cam nghi ve nguoi cha em Chúng em yêu kính cha, cố gắng chăm học, chăm làm để cha mẹ vui lòng. Đó cũng là cách đáp đền chữ hiếu cụ thể và thiết thực nhất. Cảm ơn nhạc sĩ Phạm Trọng cầu đã nói giúp tuổi thơ chúng em những suy nghĩ tốt đẹp về cha mẹ: Cha sẽ là cánh chim, đưa con đi thật xa. Mẹ sẽ là cành hoa, cho con cài lên ngực. Cha mẹ là lá chắn, che chở suốt đời con… Ngày mai con khôn lớn, bay đi khắp mọi miền. Con đừng quên con nhé, ba mẹ là quê hương!
 

 

Nguyễn Nguyên Quỳnh Như
24 tháng 11 2016 lúc 20:51

CẢM NGHĨ VỀ NGƯỜI THÂN

Mỗi người chúng ta ai cũng có mẹ. Mẹ là người đã mang nặng, đẻ đau, đã nuôi dưỡng ta nên người. Mẹ là một người vô cùng quan trọng trong cuộc đời của chúng ta. Nếu có ai hỏi rằng: “Em yêu ai nhất?” – không cần suy nghĩ gì lâu, em sẽ trả lời ngay: “Người mà em yêu quý nhất trên đời này đó chính là mẹ của em”.

Mẹ em năm nay đã ngoài bốn mươi tuổi rồi. Mẹ có dáng người đầy đặn. Khuôn mặt mẹ hình trái xoan. Năm tháng trôi qua, thời gian đã hằn lên đó những nếp nhăn, nhưng vẫn không thể xóa nhòa được vẻ dịu hiền, phúc hậu. Trên khuôn mặt mẹ, em thích nhất là đôi mắt. Chao ôi! Đôi mắt của mẹ mới đẹp làm sao: đôi mắt đen láy, long lanh như hồ nước mùa thu, chứa đầy sự bao dung, trìu mến. Người ta thường nói: “Đôi mắt là cửa sổ của tâm hồn” quả là không sai. Nhìn vào đôi mắt mẹ, em có thể đoán được những suy nghĩ của mẹ. Mỗi lần em làm việc tốt, đôi mắt ấy ánh lên vẻ sung sướng, tự hào. Và cũng từng đỏ hoe vào mỗi lần em mắc lỗi. Khi em ốm, đôi mắt mẹ trũng sâu hằn lên những nỗi lo lắng suy tư. Chiếc mũi không cao, nhưng lại hợp với khuôn mặt nên trông mẹ càng có duyên ngầm. Miệng của mẹ rất tươi, hay nói hay cười. Nụ cười của mẹ rất đẹp. Nó đẹp như những bông hoa hải đường mới nở trong nắng sớm ban mai. Nụ cười đó đã giúp em thấu hiểu hết tình thl.lklkklương con vô bờ bến của mẹ. Nó là sức mạnh dìu em đứng dậy mỗi khi vấp ngã. Nhưng đâu phải lúc nào nụ cười của mẹ cũng giống nhau. Mỗi khi em ngoan hay khi em đạt điểm 10, nụ cười rạng rỡ lại nở trên đôi môi của mẹ. Đôi lúc em có chuyện buồn, mẹ vẫn cười nhưng là nụ cười động viên, an ủi. Nụ cười ấy như ngọn lửa hồng sưởi ấm tâm hồn đang lo lắng, thổn thức… Em yêu nhất là đôi bàn tay mẹ - đôi bàn tay đã nuôi em khôn lớn. Bàn tay của mẹ không mềm mại, mịn màng mà là một đôi bàn tay gầy gầy xương xương, chai sần vì phải làm việc vất vả.

 

Em yêu quý mẹ còn bởi những gì mẹ đã mang đến cho em. Mẹ luôn luôn quan tâm, khuyến khích em học tập. Em nhớ có lần được điểm mười. Vừa đi học về, tôi chạy ngay đến bên mẹ và khoe: “Mẹ ơi, hôm nay con được điểm mười đấy!” Mẹ nở một nụ cười đầy hạnh phúc và ôm chặt em vào lòng. Vòng tay mẹ ấm áp như ngọn lửa hồng sưởi ấm trái tim tôi. Khi tôi bị điểm kém, trên khuôn mặt của mẹ không còn nụ cười của mọi ngày nữa. Mà giờ đây gương mặt mẹ trũng xuống, buồn rầu. Mẹ không quát mắng em mà chỉ nhắc nhở và an ủi em, động viên em cố gắng lần sau. Trong lúc đó, em cảm thấy mình đã phụ lòng mẹ, phụ công mẹ nuôi dạy em và tự hữa sẽ học tập thật chăm chỉ để không bao giờ bị điểm kém nữa.

Mẹ không những là người mẹ mà còn là người bạn thân thiết nhất của em trong cuộc đời. Mỗi khi em gặp những khó khăn trong cuộc sống, mẹ luôn luôn ở bên cạnh chia sẻ và khuyên em nên làm gì để giải quyết những khó khăn đó. Lời khuyên của mẹ đã cho em thêm sức mạnh và sự tự tin để làm mọi việc tốt hơn. Đối với hàng xóm láng giềng, mẹ rất thân thiện và cởi mở. Vì vậy, ai cũng yêu mến mẹ.
Người mẹ kính yêu của em là như vậy đó. Em yêu mẹ lắm! Yêu mẹ rất nhiều! Em tự hứa rằng sẽ cố gắng học tập thật giỏi để trở thành con ngoan, trò giỏi, cháu ngoan Bác Hồ, mai sau đền đáp công ơn trời biển mà mẹ đã dành cho em.

 

Ngô Tùng Chi
24 tháng 11 2016 lúc 21:37

*Về thầy cô

"Lúc ở nhà mẹ cũng là cô giáo Lúc đến trường cô giáo như mẹ hiền”Tôi đã có những người mẹhiền như vậy trong cuộc đời và tôi chắc chắn các bạn cũng sẽ có những người mẹ hiền như tôi ở “ Ngôi nhà thứ hai của mình”. Người mẹ hiền mà tôi hằng yêu quý nhớ nhung và cả lòng biết ơn nữa. Đó chính là cô Thu–Cô giáo chủ nhiệm của lớp tôi.Cô giáo của tôi còn trẻ lắm, cô chỉ mới ra trường được mấy năm. Nhưng lạ thế không chỉ riêng tôi mà còn các bạntrong lớp cũng rất yêu quý cô và cô cũng rất yêuquý chúng tôi.Cô tốt đẹp lắm, giáng cô vừa tầm, đầy đặn, khuôn mặt thật tươi tắn, dễ gần. Tôi thích nhất là mỗi lần cô giáo cười , khuôn mặt cô tôi hửng sáng lên, hàm răng trắng đều, đôi môi hồng như thoa son, mắt cô chỉ nhỏ như sợi chỉ, tuy vậy tôi vẫn thấy cô tôi đẹp lắm, có là vì tình yêu thương của tôi dành cho cô. Nên lúc nào tôi cũng thấy cô tôi đẹp nhất.Tuy thế, cô tôi nghiêm lắm đấy chẳng phải là ở lớp có mấy “ tưởng” tưởng cô hiền nên làm tới, khi cô nghiêm sắc mặt, thì các “vị” nữ lại sợ hãi.Cô tôi thật sự là “ người mẹ”, “người chị” thứ hai của chúng tôi. Ngoài những kiến thức bài giảng trên lớp, cái gì cô tôi cũng biết,đặc biệt là cô còn lí giải, giọng giải những điều mà chúng tôi chỉ nghĩ và chỉ nghĩ mà thôi.Thế mà cô cũng biết, cô nói trúng phóc ý nghĩ của chúng tôi, có đôi lúc, tôi thấy cô thật gần gũi, có những lúc tôi cũng như các bạn rất khó nói chuyên với người khác,kể cả mẹ mình, nhưng tôi lại dễ dàng kể cho cô nghe, với giọng tâm tình, thủ thỉ, cô hưỡng dẫn, giảng giải thậm chí kể những câu chuyện vui để từ đó mọi vướng mắc, ấm ức trong tôi được giải tỏa một cách nhẹ nhàng.Nói về cô giáo mà lại không kể vai trò của cô, tài năng của cô khi truyền thụ kiến thức thì quả là thiếu sót lớn. Cô giáo của tôi là một giáo viên tuyệt vời, cô dạy môn văn, chương trình văn lớp 7,toàn những bài khó và xa lạ đối với chúng tôi. Tôi thật chật vật, nhiều bài tôi chẳng hiểu gì, nhất là mảng thơ cổ, phần ca dao ai cũng bảo dễ học nhưng cái đầu tăm tối của tôi lại không tưởng tượng để hiểu nổi được. Nhờ cô tôi đã học được những bài học từ những vài ca dao cổ về tình yêu gia đình, tình yêu và niềm tự hào về đất nước quê huơng. Tôi còn học được bài học về lòng cảm thông đỗi với những số phận, cuộc đời của người lao động xưa dưới chế độ phong kiến. Bây giờthi tôi đã hiểu thế nào về thể thơ cổ, nhờ cô, tôi đã hiểu được cái lạnh lẽo, cô dơn trong tâm trang, nhớ nước thương nhà của bà Huyện Thanh Quan. Cũng là hai cụm từ“ ta với ta”ở hai bài thơ “ Qua đèo ngang” “ Bạn đến chơi nhà”, cô đã chỉcho tôi thấy được cái hay, cái đẹp của tiếng việt, cái tài của hai nhà thơ khi sử dụng cụm từ đó.Cảm ơn cô thật nhiều một “người chi”, một “người mẹ” đúng nghĩa của tôi ở trường. Nhờ cô tôi không sợ môn văn này nữa, bước đầu tôi cảm thấy môn học thật hay. Tôi muốn cảm ơn cô nhiều lắm bởi cô không chỉ bớt thời gian để nghe tôi và các bạn nói, cô còn quan sát chúng tôi để điều chỉnh hành vi cũng như lời nói của chúng tôi kịp thời.Tôi vẫn thường hay nghe mẹ nói với cô : “ởđộ tuổi này:“người lớn không ra người lớn, trẻ con không ra trẻ con , ương ương dở dở, đến kì khó dạy”. Thế mà cô giáo thân yêu của tôi không chỉ quản lí, hưỡng dẫn, dạy bảo 19 “ tiểu quỷ”. Và Chỉ nghe tới đó thôi mới biết thương cô đến nhường nào.Cô giáo yêu quý của em, sau này lớn lên em có thể gặp nhiều thầy cô nữa nhưng mãi mãi em không thể nào quên cô, quên “ người mẹ” đáng kính thứ hai củamình. Em hữa với cô, em sẽ cố gắng để trởthành một học sinh ngoan, một công dân tốt xứng đáng với sự dạy dỗ và yêu thương của cô

Các câu hỏi tương tự
Khuất Thị Thảo Nguyên
Xem chi tiết
Hotarubi@@@
Xem chi tiết
Hân Nguyễn Lê Gia
Xem chi tiết
Khuất Thị Thảo Nguyên
Xem chi tiết
Vy Vy
Xem chi tiết
lê thị minh hồng
Xem chi tiết
cự giải dễ thương♥♥♥
Xem chi tiết
Sự sống hay cái chết
Xem chi tiết
Trần Quang Hiếu
Xem chi tiết