Bạn chưa đăng nhập. Vui lòng đăng nhập để hỏi bài
Đào Nhật Minh

Các bạn viết mẫu giúp mình 1 bài NHẬT KÝ LÀM THEO LỜI BÁC VỚI

Royan
4 tháng 5 2018 lúc 11:15

        TRẢ LẠI NGƯỜI ĐÁNH MẤT

Hôm ấy, trời trong xanh và mát dịu. Em và Ngọc cùng nhau nô đùa dưới sân. Bỗng em đá chân vào một vật, em cúi xuống, nhặt lên. Chao ôi! một chiếc ví thật đẹp! Những viên kim cương long lanh trong nắng sớm. Tò mò, em mở ra, nhìn trong ví em quá ngỡ ngàng: một chiếc điện thoại màu hồng tuyệt đẹp, kèm theo rất nhiều tiền. Lúc ấy, em nghĩ: “Hôm nay mình thật may mắn”. Em sẽ mang điện thoại về cho mẹ dùng vì điện thoại của mẹ vừa bị hỏng mà chưa đủ tiền mua, chắc mẹ sẽ vui lắm đấy. Còn số tiền em sẽ dùng để mua đồ chơi, màu, truyện cho em và cả Ngọc nữa. Thế nào Ngọc cũng cảm ơn em. Em vui mừng khi nghĩ đến ánh mắt của mẹ và Ngọc. Nhưng chỉ đi được vài bước em lại nghĩ đến người đánh rơi chiếc ví, về đến nhà chắc bạn ấy sẽ bị mắng. Hơn nữa khi biết em nhặt được đồ mà không trả lại mẹ và cô sẽ buồn lắm. Vì cô vẫn thường dạy em “Hãy làm theo lời bác dạy”. Nghĩ đến đấy,em liền cầm chiếc ví lên phòng cô hiệu phó và trình bày với cô mọi sự việc. Cô nhìn em đầy trìu mến. Một lát sau, giọng cô trầm ấm vang trên loa, thông báo cho ai bị mất về phòng cô để nhận lại. Em rất tự hào về việc làm của mình, tuy đó là một việc nhỏ nhưng nó sẽ góp phần làm cho rừng hoa việc tốt của trường Tiểu học Tân Mai thêm tươi thắm.

Đào Nhật Minh
4 tháng 5 2018 lúc 11:11

Đừng viết ngắn quá nha độ 30 dòng trở lên

Royan
4 tháng 5 2018 lúc 11:17

Khi tôi còn nhỏ, vì sống ở vùng quê xa xôi hẻo lánh nên rất thiếu các phương tiện nghe nhìn. Mỗi tuần chúng tôi được quây quần bên mẹ vào tối chủ nhật để nghe kể chuyện. Mẹ kể chuyện về ông bà ngoại, về các nhân vật cổ tích, và đặc biệt là chuyện về Bác Hồ...

Mẹ là người đầu tiên kể cho tôi chuyện Bác với đôi bàn tay trắng xuống tàu đi tìm đường cứu nước. Chuyện Bác đi cào tuyết nơi xứ người để có tiền sinh sống và hoạt động. Chuyện Bác sưởi ấm bằng viên gạch hồng giữa gió rét mùa đông thành Paris... Mẹ còn bảo chúng tôi rằng Bác Hồ rất yêu quý thiếu nhi. Mỗi khi các em đến thăm Bác, hay Bác đến thăm các em thì Người đều tặng mỗi em một viên kẹo.

Không biết tuổi thơ mê viên kẹo ngọt ngào đã khiến tôi yêu quý Bác cũng như đã yêu quý ông bà ngoại tôi, yêu quý những bà tiên, ông bụt hiền lành hay sợi dây tình cảm thiêng liêng từ mẹ tôi, từ những người dân Việt Nam dành cho vị cha già dân tộc đã buộc chặt lấy tôi tự lúc nào không biết. Để rồi từ đó, có những đêm trăng tôi ngồi nghĩ ngợi về Bác. Tôi tưởng Bác cũng đang ngắm trăng và trải lòng thương nhớ đám thiếu nhi chúng tôi cùng vầng trăng tri kỉ:

Trung thu trăng sáng như gương
Bác Hồ ngắm cảnh nhớ thương nhi đồng

Tuổi đến trường, vào lớp tôi lại được học thơ, nghe chuyện về Bác nhiều hơn. Hồi đó tôi rất đắc ý với bài thơ này:

Cụ già thong thả buông cần trúc
Hồ rộng trời in mặt nước hồng
Muôn vạn đài sen hương bát ngát
Tuổi già vui thú với non sông

Cả đám học trò nhỏ chúng tôi vỗ tay reo khi cô giáo chỉ cho chỗ độc đáo của bài thơ là bốn chữ đầu tiên của mỗi dòng ghép lại thành lời cầu chúc kín đáo và sâu sắc của nhân dân miến Nam dâng lên Bác: " Cụ Hồ muôn tuổi". Năm học lớp ba, tôi bắt đầu tập tành viết nhật kí. Một lần tôi viết lời trách Bác: "Bác sinh ra ở miền Trung, sống nhiều ở thủ đô Hà Nội. Bác hứa vào thăm miền Nam mà Bác không vào. Giận Bác lắm!". Đến giờ nghĩ lại tôi thấy nỗi giận hờn trẻ con ấy hết sức nông cạn nhưng lại đáng yêu.

Có một quyển sách duy nhất trong nhà mà chúng tôi rất thích mang tên "Bác Hồ vẫn sống mãi trên đường trở về". Sách kể về hành trình gian khổ của Bác khi từ nước ngoài trở về trực tiếp lãnh đạo cách mạng Việt Nam. Ở mỗi trang sách đều có hình màu minh họa rất đẹp và sống động. Mấy anh chị em tôi thường quây quần bên nhau đọc sách và chơi trò xếp sách lại, ai lật được trang có tấm ảnh Bác đẹp nhất sẽ thắng. Cứ thế kỉ niệm về tuổi thơ hạnh phúc của tôi luôn có hình ảnh của Người...

Càng lớn, tôi càng hiểu biết nhiều hơn, nhận thức của tôi về Bác cũng chín chắn hơn. Giao tiếp một số người có may mắn được gặp Bác, ai cũng cho tôi cảm nhận rằng "Bác ơi tim Bác mênh mông thế. Ôm cả non sông mọi kiếp người". Và non sông này, con người Việt Nam bao thế hệ vẫn trọn niềm yêu kính và biết ơn Người.

Vào đại học, ngành sư phạm Ngữ văn giúp tôi nghiên cứu sâu hơn về Hồ Chí Minh qua những áng văn chương, được học tư tưởng Hồ Chí Minh một cách bài bản và khoa học. Tư liệu của tôi về Bác ngày một dày hơn và tình cảm tôi với Người ngày một sâu hơn.

Mong ước của tôi là có thể truyền cho học sinh của mình tình cảm cao quý của dân tộc đối với Bác, giúp các em hiểu tài năng kiệt xuất, đức hy sinh và cuộc đời "thanh bạch chẳng vàng son" của Người để sống sao cho xứng đáng.

Và tôi cũng mong, những ai đang tiếp bước "theo chân Bác" hãy hiểu rằng những chông gai trên con đường ấy đã được đôi bàn chân Người đạp cho bằng phẳng hơn thì hãy giữ vững đạo đức cách mạng mà đi trọn con đường.


Các câu hỏi tương tự
Vũ Minh Trang
Xem chi tiết
Nguyễn Minh Phương
Xem chi tiết
minh tâm lưu
Xem chi tiết
Nguyễn Phan Hoàng
Xem chi tiết
Sakura ❤
Xem chi tiết
NAG KID
Xem chi tiết
39 Nguyen Chu Minh Ngoc
Xem chi tiết
KềUTRêNH╰‿╯
Xem chi tiết
vinh do
Xem chi tiết