Bạn chưa đăng nhập. Vui lòng đăng nhập để hỏi bài
Lớp 7C- 19-Lê Tiến Hưng

bài dự thi viết thơ về thầy cô giáo

ai hay nhất mik tick

chú ý ko chép mạng

Lâm Nguyễn Thanh
14 tháng 11 2021 lúc 11:34

Bao năm lên phố, xa làng
Nhớ con bướm trắng hoa vàng lối quê
Nhớ bài tập đọc a ê
Thương cô giáo cũ mơ về tuổi thơ
Xiêu nghiêng nét chữ dại khờ
Tay cô cầm ấm đến giờ lòng em.
Vở ngày thơ ấu lần xem
Tình cô như mẹ biết đem sánh gì.
Tờ i nguệch ngoạc bút chì
Thấm màu mực đỏ điểm ghi bên lề
Thương trường cũ, nhớ làng quê
Mơ sao được một ngày về thăm Cô!

 

Dat Do
29 tháng 9 2022 lúc 19:53

1. Bài Dự Thi Viết Về Những Kỷ Niệm Sâu Sắc Về Thầy Cô Và Mái Trường, Mẫu Số 1:
Thời cắp sách tới trường là khoảng thời gian đẹp nhất, thời của tuổi mộng mơ, của những ý tưởng vụt đến rồi vụt đi, của cả sự ngỗ nghịch. Ngày bé, cứ ngỡ chỉ có bố, có mẹ là yêu thương ta hết mực. Đến tuổi đi học, ta nhận ra còn có những người cha, người mẹ của hơn 35 đứa con đang đến tuổi ẩm ương. Họ từng bước dạy ta nên người, dạy kiến thức, dạy cuộc sống, dạy ta biết ta phải làm gì trong cuộc đời khó khăn này. Cô Hương Giang - giáo viên chủ nhiệm tôi 3 năm học ấy đã cho tôi biết được những điều quý giá ấy.


Ngày mới vào trường bỡ ngỡ, người đầu tiên tôi được tiếp xúc là cô. Vẻ điềm tĩnh của cô trong lần đầu gặp mặt ấy đến giờ còn nguyên trong tâm trí tôi. Cô cười tươi lắm. Nhận đám học sinh mới mà thấy hình như cô đã coi chúng tôi như con ruột. Là lớp chuyên văn, cô biết và hiểu được tâm lý của những đứa con gái mới lớn: điệu đà. Cô ủng hộ chúng tôi làm đẹp, song lại chỉ trong khuôn khổ cô cho phép. Nghiêm khắc là điều tiếp theo tôi thấy được trong con người cô. Tôi chưa thực sự hiểu thế nào là lo sợ cho đến khi mắc lỗi và đứng trước mặt cô. Cô nghiêm khắc ! Vì hiểu là sai nên cô nghiêm khắc. Chúng tôi không lần nào phạm một lỗi hai lần bởi không ai dám đối diện với sự trừng phạt của cô. Đó là chuyện trên lớp. Trong cuộc sống thường ngày, khi phải đối diện với khó khăn. Điều tôi nghĩ đến đầu tiên là ''Nếu là cô, cô sẽ làm gì'' . Dường như mọi vấn đề đều ổn thỏa khi có cô bên cạnh. Lời khuyên, cách giải quyết hay đơn giản chỉ là lời động viên của cô luôn đem lại kết quả không thể tưởng. Khó khăn không còn là khó khăn, nó trở thành bài học cuộc sống để cô dạy chúng tôi cách đối diện. Dạy cho chúng tôi biết đứng dậy sau mỗi lần vấp ngã bởi cuộc sống đâu phải là một chuỗi êm đềm, bằng phẳng mà nó có rất nhiều ngã rẽ

Cô còn dạy cho chúng tôi biết yêu thương, chia sẻ với những người bất hạnh. Biết cảm thông, biết trân trọng những điều quý giá qua từng trang sách,từng bài văn.

Tôi luôn cảm thấy mình may mắn vì được làm học sinh của cô trong suốt những tháng năm cấp ba. Có lẽ cô là báu vật vô giá mà đám học sinh chuyên văn lớp tôi được nhận. Tôi luôn nhớ, luôn trân trọng từng khoảnh khắc đẹp đẽ được bên cô, bên lớp.

Không chỉ cô Giang, mà tất cả thầy cô, họ đều là những điều đẹp nhất làm nên tuổi học trò, làm nên một thời áo trắng tinh khôi đáng nhớ.
 

2. Bài Dự Thi Viết Về Những Kỷ Niệm Sâu Sắc Về Thầy Cô Và Mái Trường, Mẫu Số 2:
Thời gian cứ thế trôi qua như thoi đưa, vậy là thấm thoắt đã mười hai năm học sắp trôi qua. Đứa trẻ ngày nào còn khóc lóc, đứng sau lưng mẹ trong ngày đầu tiên cắp sách đến trường. Giờ đây đã sắp phải nói lời chia tay với mái trường, với thầy cô, bạn bè và cũng chia tay luôn cả hai chữ "học sinh" của bản thân mình.

Vậy đấy, thời gian trôi qua có bao giờ trở lại, suốt những năm tháng qua gắn bó với "thầy cô và mái trường" nơi đã để lại cho tôi biết bao nhiêu kỉ niệm của một thời không thể nào quên. Chỉ còn vài ngày nữa thôi là đến ngày 20/11- ngày Nhà Giáo Việt Nam, cũng là ngày cuối cùng "tôi" của thời học sinh được bên mái trường, thầy cô và bạn bè nơi đây tại mái trường mang tên THPT chuyên Lê Quý Đôn - ngôi nhà thứ hai nơi tôi đã gắn bó.

Bất chợt những kỉ niệm trong tôi chợt ùa về một cách rõ nét hơn bao giờ hết đưa tôi trở về những ngày tháng còn là một đứa học sinh lớp 9. Nhớ ngày nào ngôi trường mang tên chuyên Lê Quý Đôn còn quá xa lạ với tôi, ngôi trường mơ ước của biết bao lứa học sinh như tôi. Có lẽ ấn tượng đầu tiên về ngôi trường chuyên Lê Quý Đôn này phải kể đến "con dốc" vừa dài, vừa cao vời vợi hiện ra trước mắt. Biết bao lần đứng dưới chân dốc trường nhìn lên, nơi một chân trời mới sắp mở ra trước mắt tôi. Leo lên hết con dốc ấy, lần đầu tiên đứng ở cổng trường học nhìn vào trường, tôi đã hét thật to như để thỏa mãn sự sung sướng, thích thú xen lẫn tò mò của bản thân mình về trường,... Thật sự, trước khi trở thành một thành viên trong ngôi nhà chung chuyên Lê Quý Đôn, tôi đã dành một tình yêu trọn vẹn cho ngôi trường này. Để rồi cảm xúc như vỡ òa khi biết mình đã trở thành một thành viên bé nhỏ trong ngôi nhà chung. Có thể tôi quá lan man nhưng có lẽ những kỉ niệm đầu tiên về ngôi trường luôn là những kí ức theo ta đi suốt cuộc đời. Kỉ niệm với ngôi trường này nhiều lắm kể làm sao cho hết, thời gian gắn bó với ngôi trường trong suốt quãng thời tuổi thanh xuân cấp ba của tôi còn nhiều hơn là khoảng thời gian ở nhà. Ngôi trường gắn bó với tôi cả lúc vui lẫn lúc buồn. Nào là những ngày học thêm sớm tối cùng bạn bè ăn ở căng tin của trường. Nào là những ngày lao động, trực tuần mệt nhoài. Nào là những ngày trời lạnh rét run người vẫn đến trường học thêm ca lỡ đến tám giờ tối mới về. Nào là những ngày trời mưa... Đâu đây trong tôi những ngày lang thang khắp các ngõ ngách của trường không khác gì những nhà thám hiểm mở rộng tầm mắt đến những vùng đất mới. Thật nhiều, thật nhiều những kỉ niệm nơi đây.


"Một đời người - một dòng sông...
Mấy ai làm kẻ đứng trông bến bờ,

"Muốn qua sông phải lụy đò"
Đường đời muôn bước cậy nhờ người đưa ... "

(Người lái đò)

Nếu cha mẹ là người đã sinh ra ta, đưa ta đến với cuộc đời này thì thầy cô là người cha, người mẹ thứ hai đã dạy cho ta kiến thức, truyền đạt cho ta biết bao điều hay lẽ phải về kĩ năng sống, giúp ta nên người. Quả đúng như lời thơ, có mấy ai đi suốt cuộc đời mình mà không có người thầy, người cô dẫn lối. Có mấy ai trưởng thành mà không phải trải qua những ngày tháng học sinh, ngồi trên ghế nhà trường nghe thầy cô giảng bài. Thầy cô - những người lái đò tận tụy hết lòng với nghề, với mỗi lứa học sinh của mình. Làm sao có thể lớn lên, có thể trưởng thành mà không có thầy cô ở bên dạy dỗ, dẫn đưa. Thầy cô giống như những cây chỉ nam, những ngọn hải đăng giúp ta định vị, tìm thấy hướng khi đi lầm đường, lạc lối. Thầy cô giống như ngọn lửa ấm áp, dìu dắt chúng em trước những vấp ngã của cuộc đời. Tiếng thầy cô giảng bài hăng say trên lớp vẫn văng vẳng đâu đây. Rồi là những nụ cười khi thấy những đứa học sinh của mình đạt điểm cao, đạt nhiều thành tích cao trong học tập, đang dần trưởng thành theo năm tháng. Rồi là những giọt nước mắt đượm buồn khi thấy học sinh của mình bị điểm kém, không nghe lời, lười học, ..." Người Thầy vẫn lặng lẽ đi về sớm trưa. Dòng đời từng ngày qua êm đềm trôi mãi. Người Thầy vẫn lặng lẽ đi về dưới mưa, ngày ngày giọt mồ hôi rơi đầy trang giấy." Mặc cho người ta ngập chìm trong những lo toan, tính toán chuyện cơm áo lợi danh, chuyện bán mua cả tình cảm, cả trí tuệ. "Thầy vẫn đứng bên bờ ước mơ. Dù năm tháng sông dài gió mưa còn ai nhớ ai quên con đò xưa... Dù năm tháng vô tình trôi mãi, tóc xanh bây giờ đã phai, Thầy vẫn đứng bên sân trường năm ấy, dõi theo bước em trong cuộc đời, vẫn những khi trời mưa rơi, vẫn chiếc áo xưa sờn vai, thầy vẫn đi buồn vui lặng lẽ. Dù năm tháng vô tình trôi mãi mãi, có hay bao mùa lá rơi, Thầy đến như muôn ngàn tia nắng, sáng soi bước em trong cuộc đời. dẫu đếm hết sao trời đêm nay, dẫu đếm hết lá mùa thu rơi, nhưng ngàn năm làm sao em đếm hết công ơn người Thầy." Những lời bài hát đã nói lên hết những gì cần nói, ... Thầy cô với những ước mơ, những yêu nghề cháy bỏng luôn thực hiện thiên trách của mình là dạy dỗ học sinh nên người. Mỗi lần nghe thầy cô giảng bài, thỉnh thoảng nhìn lên gương mặt ấy tôi lại thấy mỗi ngày trôi qua trên gương mặt ấy lại hằn lên những nếp nhăn, những cái tóc bạc theo năm tháng, tôi lại thấy buồn đến lạ. Có lẽ, chỉ có sự cố gắng nỗ lực, chăm chỉ, lấy kết quả học tập của mình để bù đắp cho công ơn thầy cô, cho những gì mà thầy cô đã dành trọn vẹn nửa đời người cho nghề giáo. Ngày 20/11 đang đến gần, có thể nhiều người sẽ đem tặng thầy cô của mình những bó hoa to, lộng lẫy. Những món quà đắt tiền. Hay những món đồ mua vội vã trong các cửa tiệm. Nhưng với tôi, không có gì có thể thay thế bằng những lời chúc, ngồi bên thầy cô trò chuyện về những kỉ niệm một thời gắn bó, bởi chỉ có tình cảm chân thành xuất phát từ trái tim mới đến được trái tim. Một lần nữa tôi xin chúc thầy cô- những người lái đò tận tụy của mình sức khỏe dồi dào, công tác tốt,... để dẫn đưa những lứa học sinh của mình qua sông.

Tôi phải cảm ơn, cảm ơn thật nhiều tới ngôi nhà chung chuyên Lê Quý Đôn và những người thầy, người cô hết lòng vì học sinh của mình bằng một tình cảm trọn vẹn nhất. Có lẽ, mái trường và thầy cô nơi đây là một mảnh ghép trong cuộc đời tôi mà có đi đến đâu, dù thời gian có trôi qua nhiều biết mấy, phủ bụi và xóa nhòa đi tất cả thì tình cảm dành cho mái trường và thầy cô nơi đây vẫn luôn đong đầy và trọn vẹn.
 

3. Bài Dự Thi Viết Về Những Kỷ Niệm Sâu Sắc Về Thầy Cô Và Mái Trường, Mẫu Số 3:
Bài dự thi viết về những kỷ niệm sâu sắc về thầy cô và mái trường

Mỗi năm cứ đến ngày 20-11 là chúng ta lại có cuộc thi viết về những kỷ niệm sâu sắc về thầy cô và mái trường

Mái trường - Ngôi nhà thứ hai luôn là nơi lưu lại những dấu ấn đáng nhớ nhất cuộc đời mỗi con người. Ở nơi đó, thầy cô là cha mẹ, bạn bè là anh em gắn bó với nhau như ruột thịt và cùng nhau tạo nên những kỉ niệm khó phai. Suốt những năm tháng cắp sách đến trường, chắc hẳn ai cũng có ấn tượng với một thầy cô giáo nào đó. Những người để lại cho ta kinh nghiệm suốt đời hay vực ta đứng dạy từng những nơi tối tăm, hay đơn giản là cách giảng bài sâu sắc mà không sao quên được. Tôi cũng vậy, suốt ba năm phổ thông cô Hưng dạy văn là người tôi nhớ nhất. Viết về hình tượng cô giáo ngay từ bé chúng tôi đã được nhào nặn trong trí tưởng tượng đó là cô giáo với mái tóc đen dài bóng mượt, cặp gọn gàng bằng một chiếc kẹp giản dị, da trắng môi đỏ, luôn mặc áo dài thướt tha và dáng đi khoan thai, nhẹ nhàng. Với tôi, chắc chắn đó là cô giáo bước ra từ giấc mơ.

Ngày đầu ngỡ ngàng bước vào lớp mười, buổi đầu tiên gặp gỡ, cô bước vào lớp với cặp kính râm to đen, chúng tôi có chút nhốn nháo và bất ngờ, cô hóm hỉnh giải thích: "Buổi đầu chào cả lớp mà cô giống mafia quá, cô xin lỗi các em nhưng nếu bây giờ cô bỏ kính ra thì cả lớp chắc không ai học được vì sợ vừa vì cười đấy. Cô bị ngã xe, lớp thông cảm cho cô nhé!" và kèm theo đó là nụ cười rạng rỡ. Tôi cũng phát hiện ra rằng không phải cô giáo dạy văn nào cũng có giọng nói ngọt như mía lùi hay lanh lảnh như chim hót. Cô Hưng giọng khá trầm và khàn nhưng chưa bao giờ chúng tôi cảm thấy ngao ngán với tiết văn của cô.

Ngày đầu tiên ấy, cô còn giới thiệu và kể thêm vài câu chuyện vui về "cái tên giông tên con trai" của cô. Vậy là giờ dạy mở màn, cô đã đốn tim trọn vẹn bốn mươi lăm thành viên 10A3, đặc biệt là tôi, cảm nhận được một tâm hồn đồng điệu. Nhắc đến cô giáo, người ta luôn mường tượng ra sự ân cần, nhè nhàng, dạy dỗ chỉ bảo tận tình, sự nhiệt huyết và yêu trẻ. Cô Hưng cũng không phải ngoại lệ. Nhưng điều đặc biệt hơn cả, cô là người rất cá tính và hiện đại. Cô luôn có cách lôi kéo chúng tôi không thể dời khỏi lời giảng của cô một giây phút nào. Cô vẫn giữ những nét truyền thống của một nhà giáo, không sai lệch về tư tưởng, đạo đức nhưng cô cũng không quên bỏ vào đó một chút cái tôi cá nhân riêng để học sinh có thể nhớ về cô mãi. Ông nội tôi trước đây là một nhà Nho dạy chữ Hán vì vậy ông rất thích con cháu nối nghiệp ông. Mỗi lần về thăm quê, ông lại thủ thỉ với tôi: "Làm giáo viên con nhé! Tôi chỉ biết mỉm cười và lẳng lặng gật đầu".

Tôi yêu trẻ nhưng nóng tính mà ngành giáo luôn cần sự kiên nhẫn và tôi đã tự nhủ rằng "không bao giờ mình thi sư phạm". Nhưng rồi mỗi tiết văn của cô lại truyền thêm cho tôi cảm hứng. Tôi sẽ đứng trên bục giảng, thổi hồn vào từng câu chữ và học sinh sẽ quý mến tôi như chứng tôi kính trọng, yêu quý cô bây giờ. Tôi sẽ niềm nở, hài hước và thân thiện giống cô. Tôi sẽ dạy cho những đứa con thứ hai của tôi không chỉ tri thức mà còn cả cách làm người, cách yêu thương cuộc sống, cách gieo lòng nhân hậu với những con người ra chưa từng biết, chưa từng gặp qua mỗi trang sách giống như cô dạy chúng tôi trong mỗi tiết học. Cô Hưng mang dáng dấp của người phụ nữ hiện đại nhưng cũng không quên đi nét truyền thống trong mình. Không phải phóng đại, nhưng cô là người phụ nữ giỏi việc nước, đảm việt nhà. Cô luôn nhiệt tình tham gia các hoạt động Đoàn trường, nhiều năm đạt danh hiệu Giáo viên xuất sắc.

Năm học 2012-2013, lần đầu tiên cô bồi dưỡng học sinh giỏi lớp 12 mang lại thành tích rực rỡ như thế: Ba giải nhì, một giải ba và một giải khuyến khích, đứng nhất tỉnh năm đó. Ở nhà, hai con của cô luôn là những con ngoan trò giỏi. Hai em luôn dạt danh hiệu học sinh giỏi qua từng năm học. Niềm vinh dự hơn cả là con trai cô từng đạt giải học sinh tỉnh lớp 5. Cô là người giữ lửa và ngọn lửa ấy luôn bùng cháy trong gia đình nhỏ hạnh phúc của cô.Tôi đang cảm nhận từng ngày trọn vẹn khi còn là học sinh, khi còn được ngồi trên ghế nhà trường. Và tôi không thể nào quên những kỉ niệm thời áo trắng bên bạn bè, trang sức cùng hình ảnh người cô miệt mài bên giáo án. Người đã truyền dạy cho tôi bao tri thức, bao ước mơ và hi vọng - Cô Hưng.
 

4. Viết Về Những Kỷ Niệm Sâu Sắc Về Thầy Cô Và Mái Trường Mến Yêu, Mẫu Số 4:
" Dù năm tháng vô tình trôi mãi mãi, tóc xanh bây giờ đã phai. Thầy vẫn đứng bên sân trường ăm ấy, dõi theo bước em trong cuộc đời. Dẫu đếm hết sao trời đêm nay, dẫu đếm hết lá mà thu bay. Nhưng ngàn năm, là sao em đếm hết công ơn người thầy "

Cô ơi! Vậy là sắp một năm trôi qua rồi cô nhỉ? Chẳng biết giờ cô có còn nhớ em không? Nhưng còn em vẫn nhớ về cô. Hôm nay giữa những bộn bề của công việc, những bon chen của cuôc sống em đã dể tâm hôn mình lặng, để khi nghe về bài hát " Người thầy" em nhớ về cô và các bạn. Em còn nhớ lúc em tập hát cho cô và các bạn nghe để thi văn nghệ. Sao giờ nghe lại em lại có nhiều cảm xúc đến thế? Cô ơi khi còn ngồi trên ghế giảng đường vẫn còn được nghe tiếng cô, được nghe bạn bè góp ý chân thành. Những lúc em ko hiểu bài em vẫn được cô tân tình giảng giải. Nhưng giờ em đã ra trường đi làm và kiếm sống. Cuộc sống ko dơn giản như những câu thơ,cũng ko đẹp như giấc mơ màu hồng cô nhỉ? Mà đó là bon chen xô đẩy, và là những ghen tị. Cô ơi em muốn được quay về khoảng thời gian của một năm về trước. Em muốn mỗi lúc buồn hay là thất vọng vì điều gì đó, em lại gặp ánh mắt của của cô, nụ cười của cô, tất cả như một ngôn từ biết nói. Khi nhìn vào mắt cô, nhìn thấy nụ cười ấy, em luôn có niềm tin, và sức mạnh để đi tiếp cô à.

Cô ơi sắp đến ngày 20 tháng 11 rồi cô à! Lớp mà cô đang chủ nhiệm các em ý có chuẩn bị tiết mục gì tặng cô ko? Các em ý có nghịch nhiều có khiến cô buồn nhiều ko cô? Cô ơi ngày hôm đó em ko thể về thăm cô được rồi vì công việc của em giờ ở xa lắm cô ah. Nhưng em vẫn hát tặng cô, Vẫn nghêu ngao câu hát về người lái con đò ước mơ, để cho chúng em có được sự trưởng thành như hôm nay. Có những dấu chân lặng lẽ mà chẳng ai nghĩ được, cũng giống như chúng em cách đây một năm, các em ấy chẳng thể hiểu được sự hi sinh thầm lặng của cô, chẳng thể hiểu những gọt mồ hôi của cô. Cũng chẳng thể hiểu những gì cô đang nói.Chỉ khi ko còn nữa các em ý mới hối tiếc và như em bây giờ ngồi viết dòng tâm sự này, em mới thấm thía những câu nói của cô, những giọt mồ hôi mặn đắng chứa bao tâm huyết của người giáo viên.Cô ơi thời gian chẳng có nhiều để em tâm sự nhiều với cô, Nhân dịp này em muốn gửi lời chúc tớ cô và lời cảm ơn chân thành mà chưa bao giờ em nói vớ với cô.

Cô ơi! Em chúc cô luôn luôn giàu nhiệt huyết để truyền ngọn lửa sống tới các thế hệ mai sau. Chúc cho nụ cười rạng rỡ của cô luôn đẹp, để truyền cho các em niềm tin và sự lạc quan. Em Chúc ánh mắt của cô mãi sáng để nói với các em rằng " cuộc sống chẳng có gì là khó khăn nếu như ta vẫn còn niềm tin và biết cố gắng" . Em chúc cho đôi chân của cô luôn mạnh khỏe và chắc chắn để cô có thể đi cùng các thế hệ đến mãi mai sau. Và đôi tay của cô nữa, em chúc đôi tay ấy mãi dẻo dai để chèo lái con đò, đưa các bạn sau này đến chân lý của cuộc sống. Và cô ơi em chúc cô có đủ sức khỏe và khéo léo, giỏi giang để vừa là người phụ giỏi ngoài xã hội, vừa là người mẹ ,người vợ đảm trong gia đình cô nhé.

Cuối cùng em xin chúc cho tất cả các thầy các cô trên mọi miền của Tổ Quốc sức khỏe thật nhiều, niềm vui thật lớn, và càng ngày càng có nhiều cống hiến cho nền giáo dục nước nhà lớn mạnh.


5. Viết Về Những Kỷ Niệm Sâu Sắc Về Thầy Cô Và Mái Trường Mến Yêu, Mẫu Số 5:

Ai đã đi qua tuổi thơ mà chẳng mong trở về một lần - miền quá khứ. Kỷ niệm ùa về, nhẹ nhàng nhưng sâu đậm, ngọt ngào chất chứa bao nổi nhớ mong. Thấp thoáng đâu đây mái trường xưa với tiếng trống trường rộn rã. Hàng phượng vĩ ngây thơ buông cánh hoa gầy mỗi độ hè qua. Vội vã ép lên trang giấy học trò biết bao nhiêu kỷ niệm. Chao ôi ! sao mà nhớ đến thế mái trường xưa. Từng hơi thở của miền xa xăm, bỗng nhiên hiện về nguyên vẹn như buổi đầu tiên em tới trường. Em bắt gặp ánh mắt dịu dàng của cô, một ánh mắt dịu hiền, đầm ấm và đủ để làm ấm lòng trong mỗi đêm đông. Còn đâu đây giọng nói của thầy vang vọng mênh mang trên đường em bước. Tất cả đã trở thành hành trang, là nổi nhớ, là góc trời riêng để em biết rằng cuộc đời này thật đẹp. Trong bức tranh dệt nên từ nổi nhớ, hình ảnh thầy cô là gam màu sáng nhất, ấm nhất, đẹp nhất. Nếu thiếu đi ký ức về thầy cô, thì bức tranh trở nên lạnh lẽo, vô hồn, và không còn giữ được giá trị nhân văn.
Em vẫn nhớ bài học đầu tiên thầy giảng: " người với người sống để yêu nhau". Và hãy sống sao cho thật tốt, thật đẹp, thật ý nghĩa để không phải hối tiếc về những năm tháng sống thừa, sống phí.... Vâng em đã hiểu nhiều hơn về cuộc sống rồi thầy ạ !
Vào giây phút này lòng em trào dâng bao nổi da diết, thiết tha, em muốn gửi lòng mình theo gió về phía thầy cô, đó là sự chân thành, là sự tri ân với những người "lái đò" đưa thuyền em cập bến. Em chúc thầy cô của em mãi mãi bình yên, hạnh phúc, dâng cho đời quả ngọt đầu xuân, trí tuệ vô biên và tình yêu bất diệt.
Thanhk teacher very much!

 

6. Viết Về Những Kỷ Niệm Sâu Sắc Về Thầy Cô Và Mái Trường Mến Yêu, Mẫu Số 6:
Cuộc sống của mỗi người ai cũng có lúc thăng lúc trầm. Cuộc sống của tôi cũng như thế. Trước kia khi còn là đứa trẻ, đầu óc rất ngây thơ trong sáng, những ước mơ thật lớn lao và thơ ngây. Càng lớn lên mới nhận thấy rằng, cuộc sống không như những gì lúc bé chúng ta tưởng tượng. nó xô bồ, bộn bề và lắm những sự ghen tuông, đố kị. Sống giữa dòng đời nhanh như nước cuốn, có nhiều lúc tôi thèm cảm giác của ngày xưa, khi còn là trẻ con. Thả hồn vô tư, không phải suy nghĩ bất cứ điều gì. Những lúc nghĩ tới thời thơi ấu. Tôi lại nghĩ tới hình ảnh của cô. Một cô giáo hiền lành rất yêu thương học sinh. Hồi đó tôi còn bé lắm để có thể hiểu hết được những tâm tư, tình cảm của cô giành cho chúng tôi. Lớn lên rồi thực sự thèm cái cảm giác được quan tâm, được che chở như cách cô yêu quý chúng tôi ngày xưa ấy.
Giờ đây, cô đã nghỉ hưu không còn dạy học sinh nữa. Nhưng em biết, trong suốt khoảng thời gian đi dạy, cô đã dạy dỗ và đào tạo những con người mà hiện nay họ rất thành công. Em tin chắc rằng cô rất tự hào vì điều đó.
Cũng sắp tới ngày nhà giáo VN 20/11. Em xin gửi tới cô lời chúc sức khỏe, lời cảm ơn chân thành nhất ( lời khó nói nhất khi đứng trước cô). Em cảm ơn cô vì đã quan tâm, chăm sóc chúng em trong suốt thời gian thơ ấu đó. Nhớ tới thời thơ ấu, em sẽ không bao giờ quên hình bóng cô. Cô hãy luôn luôn vui vẻ, hạnh phúc và có sức khỏe dồi dào cô nhé.

 

7. Viết Về Những Kỷ Niệm Sâu Sắc Về Thầy Cô Và Mái Trường Mến Yêu, Mẫu Số 7:
Phía sau nụ cười

Hạnh phúc là khi em sống hết mình, biết ngã - đứng lên – và đi tiếp, đừng nản chí em nhé !... Vâng – em hiểu rồi cô ơi !.
Chợt ngồi lặng im một mình, em nhớ về cô, nhớ về những ngày đã qua, nhớ về góc bảng nơi em đã từng đứng. Và nhớ về nụ cười của cô nữa, một nụ cười mà có nét gì đó ẩn khuất tận đáy lòng – cô không nói. Phải chăng cuộc sống luôn như vậy rất giản dị, đời thường nhưng cũng rất bao dung, chân thành, cao cả.
Ngày ấy khi em còn là cậu học trò chuyên văn tinh nghịch, tò mò, và rất ham chơi. Em sống đầy lý tưởng của lứa tuổi mộng mơ, vô tư lự và chẳng bao giờ “ ngó ngàng tới những con số - những hằng đẳng thức- hay những công thức tính phương trình. Với em môn “ toán học ” chỉ làm cho cuộc sống này già đi, vô vị, và cực kỳ nhàm chán.
Thế rồi cô xuất hiện với nụ cười lạ lùng và những cái “ xách tai ” – cô ơi đau lắm !... cô bắt em học, đứng góc bảng, rồi tập làm toán, mới đầu thấy ngại sau cũng thành quen cô nhỉ ? Cô cười và chẳng nói gì…?.
Cô thường nói với cả lớp rằng: “ hãy biết sống hiền hoà mở rộng lòng, tin tưởng, quan tâm, và giúp đỡ tất cả mọi người – như thế hạnh phúc đến với em sẽ trọn vẹn hơn ”. Em thắc mắc – cô ơi với những người xấu thì sao ? Cô mỉm cười và chẳng nói gì …?.
Cô bảo rằng: “ hãy tạo ra ước mơ và cố thực hiện cho bằng được ước mơ đó. Đừng dừng bước, mất lòng tin mỗi khi vấp ngã - nếu có trở ngại, bình tĩnh để tìm cách giải quyết tốt nhất ”. Em lại hỏi : phải làm thế nào mới có được ước mơ ? Cô mỉm cười và chẳng nói gì…?.
Phải biết quý trọng cuộc sống này các em ạ, đó là thứ quà vô giá của tạo hoá dành cho chúng ta - đừng lãng phí những gì các em đang có - Hiểu chưa ? ”. Em hồn nhiên trả lời: “ em vẫn chưa hiểu cô ạ ! ”… Cô lại mỉm cười và chẳng nói gì …?.
Cô hay thật đấy, hỏi mà chẳng bao giờ trả lời, chỉ biết mỉm cười. Lần này cô cười thật tươi nói rằng: “ Hạnh phúc là khi em sống hết mình, biết ngã - đứng lên – và đi tiếp, đừng nản chí em nhé !...”.
Em vẫn không hiểu đằng sau hạnh phúc sẽ là gì ? phải chăng là nụ cười khi ta chạm tay tới bờ vinh quang hay những giọt nước mắt khi con đường trở nên bế tắc, hỗn loạn ? Em không xác định nổi cô ơi, bởi vì cuộc sống này muôn màu, đa chiều quá. Nhận thức về cuộc sống thì vô bờ, không ai giống ai - đúng sai, tốt xấu đều do nhận thức của từng người mà ra cả. Vậy tại sao em lại không mỉm cười với số phận cô nhỉ ? - phải tin vào ngày mai chứ, nếu em có quyết tâm và một niềm tin với ước mơ đã định . Ai mà chẳng có lúc tưởng chừng như không thể vượt qua, cuộc sống mà, ta phải biết vươn lên. Em tin vào những gì cô đã nói, và dù thế nào thì em vẫn tin tưởng vào ngày mai, vào cuộc sống dịu kỳ luôn công bằng với tất cả mọi người – cô nhỉ ?.
Nụ cười đó - tuổi học trò hồn nhiên đã đi qua. Ôi biết bao kỷ niệm về mái trường, những dòng lưu bút hay là những cái “ xách tai ” cho những ai lười học. Em biết mà chẳng có hạnh phúc nào là tồn tại mãi mãi, nhưng hình ảnh về cô thì suốt đời em, tận sâu thâm tâm em không bao giờ quên được – cô ơi em nhớ cô.
Cô còn nhớ không ? Cái ngày đó – chính là cái ngày cô báo tin mình sắp làm mẹ. Trông cô vui lắm, nụ cười hạnh phúc, cô nhìn chúng em một cách âu yếm, rạng ngời. Nhưng cô có biết rằng đằng sau nụ cười đó là nổi buồn của tất cả chúng em. Thế là cô sắp làm mẹ và tình cảm của cô dành cho chúng em có còn như thế nữa không ?. chẳng ai trong chúng em nói gì nhưng nhìn vào mắt cô, em biết rằng cô cũng hiểu: “ sự đố kỵ - của lũ học trò cưng - ngốc nghếch ”- cô nhỉ ? Cô vẫn cười, cô bảo: sau này “bé Bông ” sẽ học đại học Luật, đó là ước mơ thời trẻ mà cô chưa làm được. Em vẫn không hiểu tại sao phải học luật trong khi có rất nhiều nghề cao quý, kiếm được nhiều tiền và rất vinh quang. Nhưng rồi cô vẫn mỉm cười, bởi vì đó là ước mơ, là tình yêu của cô mà.
Rồi thời gian trôi đi, cả lớp háo hức chờ ngày “ bé Bông ” ra đời, lũ con trai thì bàn nhau sẽ tập cho “ Bông ” đá bóng, học võ và huýt sáo. Lũ con gái thì xúm vào bàn tán “ sẽ mua thật nhiều búp bê cho Bông ”. Ngốc thật – bé Bông đâu phải là con gái mà cả nhóm cứ mong đợi.
Rồi thời gian lại qua đi, việc gì đến rồi sẽ đến- Em không tin cô ạ ! khi thầy chủ nhiệm bước vội vào - nói với cả lớp: “ cô đã sinh bé Bông nhưng…cô không còn nữa…”. Cả lớp lặng đi, không gian bỗng nhiên u ám, nổi buồn vây quanh, 45 trái tim chết lặng. Thế rồi em khóc, em khóc thật cô ạ - Thế rồi cả lớp khóc, khóc như chưa bao giờ được khóc- chúng em mất cô rồi phải không cô ?. Tại sao vào phút giây mong đợi này không phải là những nụ cười mà là những giọt nước mắt đắng cay, nghẹn lời – cô ơi em không hiểu.
Cô ơi ! cô thấy không “ bé Bông ” đi học rồi đó, nhanh thật thời gian trôi đi nhanh quá. Nhìn lại dòng đời em mới thấy rằng cuộc sống thật có ý nghĩa. Sẽ là hạnh phúc nếu ta biết sống cho đúng với chính mình, không hoa mỹ, và mang trong lòng lý tưởng, nhiệt huyết. Biết cống hiến, biết chia sẻ, quan tâm, đó chính là chân lý, là khát vọng cần hướng tới ? phải không cô…?
Mỗi khi nhìn thấy bé Bông cười, em lại nhớ về cô. Vẫn là nụ cười ấy, vẫn là đôi mắt rạng ngời mà chúng em yêu mến. Dường như cô vẫn đâu đây bên cạnh em, động viên và chia sẻ, giúp em thêm tự tin đứng lên sau mỗi lần vấp ngã. Em đã biết mỉm cười mỗi khi buồn, thất vọng, và cô đơn. Em đã tập đứng lên mỗi khi vấp ngã bằng chính khả năng của mình. Và tập cách thể hiện mỗi khi cần có một quyết tâm. Không việc gì là không thể làm được phải không cô ? Em đã hiểu ước mơ là gì – và làm thế nào để có được ước mơ- chao ôi đơn giản thế nhưng lại là cả quãng đường dài nhận thức, suy nghĩ, chiêm nghiệm về cuộc đời của em đó cô ạ ! .
Nụ cười đó đã theo em suốt những năm dài quân ngũ, ban thêm tự tin - nguồn sức mạnh mỗi đêm trường hành quân. Em biết sống phải hoà mình với mọi người, cùng chung nhịp đập. Không cúi đầu chấp nhận số phận và hiên ngang đối diện với sóng gió đời người. Nụ cười đó là bất diệt, là khúc quân hành, là lửa trong tim soi sáng tâm hồn chúng em. Và em sẽ mãi cười - cố cười thật tươi, bình yên như tâm hồn cô vậy.
Em đã lớn hơn ngày xưa rồi cô ạ ! – không còn khóc mỗi khi buồn mà đã biết đi tìm những câu trả lời cho cuộc đời của chính em – em lớn rồi cô nhỉ ?
Thời gian thoáng qua mà dường như chưa tìm ra dấu vết của những ngày tháng mộng mơ. Giờ cô đã đi xa, kỷ niệm về cô không thể và không bao giờ phai nhoà trong tâm trí của chúng em. Còn hơn thế cô đã cho em tất cả, đó là niềm tin, là sự chân thành, và nghị lực vươn lên trong đường dẫn đến ngày mai. Cám ơn cô lời cám ơn đó em chưa bao giờ nói, em sẽ sống có trách nhiệm với tình thương, ân cần, và lòng vị tha cô đã dành cho chúng em.
Cô ơi em đã hiểu nhờ những cái “ Xách tai ” mà giúp em nên người !
Sắp đến ngày 20-11 em lại nhớ tới cô nhiều hơn, mặc dù cô đã đi xa nhưng trong tận sâu đáy lòng của em luôn nhớ về cô cùng những lời cảm ơn chân thành nhất. Và các bạn ơi, mỗi chúng ta lớn lên ai cũng có những kỷ niệm riêng của mình về thầy, cô “những người đưa đò, giúp cho chúng ta cập bến bờ hạnh phúc…”. Đừng chỉ dừng lại ở lời nói mà hãy thể hiện bằng hành động cụ thể để tôn vinh những giá trị cao quý, tốt đẹp đó nhân ngày nhà giáo Việt Nam các bạn nhé!
 

8. Bài Dự Thi Viết Về Những Kỷ Niệm Sâu Sắc Về Thầy Cô Và Mái Trường, Mẫu Số 8:
Mái trường thân thương

Khoảng thời gian ba năm học cấp ba không phải là quá dài so với nhiều người nhưng chẳng hề ngắn. Trong thời gian ấy, có rất nhiều người chỉ biết học, chỉ mong sao cho nhanh hết cấp ba để được đi đại học, để được tự do. Còn tôi, tôi không nghĩ vậy, khoảng thời gian ấy tôi không đối với tôi là khoảng thời gian vô cùng quý báu là khoảng thời gian hạnh phúc nhất cuộc đời vì tôi được học tại nơi đây, được học tại mái trường THPT................. này.

Quả thật thời gian trôi qua không chờ cũng chẳng đợi một ai cả. Chớp mắt cái đã bay vèo hết ba năm nhiều lúc thể nào tin được rằng mình bây giờ đã già đầu nhất trường rồi. Còn nhớ mãi ấn tượng đầu tiên về trường của tôi là khi thấy các anh chị thi đỗ vào trường thì vô cùng ngưỡng mộ. Ngày ấy cứ mỗi lần bố mẹ cho lên .......... chơi là lại đi vòng qua cổng trường, lúc ấy hai bên con dốc cao thoai thoải của trường còn có hai hàng cây xanh tỏa bóng mát cho học sinh đi học mỗi buổi chiều mùa hè oi bức nhìn xa hơn một chút là cái biển cũ kĩ sơn màu xanh làm nổi bật lên dòng chữ trắng "Trường THPT chuyên.................." ở đằng sau cánh cổng trường như hiện hữu bao điều bí mật kì thú chờ đợi tôi khám phá. Và đó cũng là động lực để tôi ước được bước chân vào học mái trường này. Và rồi tôi cùng đỗ mặc dù số điểm vào trường của tôi không cao như các bạn khác. Ngày biết điểm những cảm xúc trong tôi như được vỡ òa. Niềm hạnh phúc xen lẫn tự hào và háo hức về một tương lai mới, môi trường mới, một cuộc sống tự lập xa gia đình của một cô bé 15 tuổi xâm chiếm hết tâm hồn tôi. Lúc đó tôi muốn hét lên cho cả thế giới biết "TÔI ĐỖ RỒI!!!" cái ước mơ mà tôi ấp ủ bao lâu cũng thành hiện thực rồi. Tôi bước vào trường ngày đầu tiên vào một buổi sáng mùa hạ tầm tháng 7 do trường có lịch học vào sớm hơn các trường khác. Mặc dù hôm ấy trời không lạnh nhưng chân tay tôi cứ run hết cả lên, có lẽ là vì quá hồi hộp. Khi ấy những sợi nắng len lỏi qua các tán cây như nhuộm một màu tươi sáng hân hoan đón chào những tân học sinh mới bỡ ngỡ bước vào cổng trường. Không thể không kể đến con dốc với độ nghiêng 45 độ đã đốn gục khá nhiều sức lực của tôi. Khép nép trong màu áo trắng, tôi cảm giác mình như trưởng thành lên và thấy tự hào khi đeo trên mình phù hiệu của trường, phải rồi tôi đang lớn dần. Khó có thể nào quên được những ngày đầu tiên bước vào lớp mới, phải dần làm quen với một sự thay đổi thực sự khi phải rời xa những gì đã quá quen thuộc đến nỗi như một phần của cuộc sống và nó đối với tôi nó còn khó hơn gấp bội lần, vì tôi là một con người thích sống khép kín và gần như là khó có thể giao tiếp với những người bạn mới. Nhưng con người ai cùng phải thay đổi, phải thích nghi với cuộc sống này. Dần dần tôi cũng đã có thể làm quen được gần hết các bạn trong lớp. Ba mươi sáu con người mỗi người một vẻ, nhưng chúng tôi là một tập thể, chúng tôi luôn đoàn kết và gạt bỏ những cái tôi của mình. Những người bạn là những người đồng hành tuyệt vời luôn sát cánh bên tôi trong con đường học tập. Nhưng để nói tôi của ngày hôm nay một con người trưởng thành hơn rất nhiều thì thầy cố mới là những người có công rất lớn, thầy cô như là những người cha người mẹ thứ hai dạy dỗ chúng tôi thành người. Nếu nói thầy cô là những người lái đò đưa học sinh qua sông, thì thầy cô giáo trường tôi là những người lái đò tận tâm. Ngôi trường của tôi không đồ sộ như các ngôi trường ở những thành phố lớp nhưng đối với tôi nó đặc biệt nhất. Đối với tôi nó còn quý giá hơn hàng vạn viên kim cương, bởi hàng ngày tôi đến nơi đây để biết thêm học hỏi thêm bao điều mới mẻ, tôi cảm nhận được thêm tinh thần yêu nước to lớn của dân tộc thấm đượm qua những áng văn qua nhưng vần thơ cô giảng tôi hiểu hơn những trang sử hào hùng những chiến công kì tích của cha ông để bảo vệ đất và tôi còn được đưa đến với những vùng đất mới với bao điều lí thú về thiên nhiên, về phong tục và truyền thống lâu đời của con người ở đó qua các bài giảng của thầy cô đã thức khuya dậy sớm để chuẩn bị cho chúng tôi. Ngoài ra chúng tôi còn được khám phá những tính chất định lý toán học, vật lý, hóa học lạ lẫm và thú vị. có được tất cả những điều ấy là nhờ công lao của những người thầy cô giáo đã thầm lặng ngày ngày truyền đạt cho chúng tôi. Thầy cô dạy cho chúng tôi những đức tính tốt đẹp những đạo lý để làm người, thầy cô luôn luôn quan tâm đến chúng tôi, trăn trở vì những khuyết điểm mà chúng tôi vấp phải. Và những người thầy người cô những con người luôn tận tụy suốt những năm tháng ấy đã dìu dắt tôi đến bên bến bờ tri thức. không chỉ vậy, tình yêu mang tên "THPT..........." còn được tạo nên qua những kỉ niệm qua những khung bậc cảm xúc của ngày khai giảng, ngày lễ 20/11... tôi yêu hàng cây lộc vừng luôn nở hoa vào lúc giao mùa từ xuân sang hạ, nó như tô điểm thêm cho mái trường này càng lung linh rực rỡ. Tôi yêu những giờ ra chơi tất cả ào ra sân tập thể dục như điệu như đàn ong vỡ tổ, đứa nào đứa nấy háo hức tập vui vẻ nở nụ cười, và cả những có tổ chức lễ khai giảng các dịp lễ lớn. các bạn nữ tung bay trong tà áo dài thướt tha của tuổi mới lớn vui tươi hớn hở chào mừng những ngày lễ. Tôi yêu lắm sân trường này mỗi khoảng nền đất, mỗi chiếc ghế dá đều in đánh dấu những kỉ niệm đẹp về mỗi lần chơi đùa nói chuyện rôm rả với lũ bạn. Nhớ lắm những kỉ niệm buồn vui những lúc sát cánh bên nhau những lúc vượt qua khó khăn trong học tập và những tình yêu "chớm nở" những rung động đầu đời những cảm xúc ngây ngô, vụng dại tuổi mộng mơ, tình yêu thời "cắp sách". Nó thật đẹp !

Và bạn ơi, tôi biết mỗi ai trong chúng ta ai cũng đã từng có một thời học sinh hồn nhiên với bao kỉ niệm như thế! Tôi cũng vậy, tôi có một thời học sinh vô cùng vui vẻ, ý nghĩa. Một thời học sinh không bao giờ quên với những lần quên không làm bài tập bị thầy cô phạt. Thời gian thì cứ trôi, trôi mãi chẳng chờ đợi một ai, khoảng thời gian ba năm trôi qua nhanh như chớp mắt và rồi mỗi chúng ta cũng sẽ đến lúc nói lời tạm biệt mái trường nơi đây để đến với những cuộc sống mới, môi trường học mới nhưng chúng tôi sẽ không bao giờ quên những ngày tháng tràn ngập kỉ niệm đẹp đẽ này. Dù có đi đâu thì ngôi trường này vẫn chiếm trọn vị trí cao nhất trong tôi - Ngôi trường THPT chuyên ........... thân yêu!

Bài dự thi viết về những kỷ niệm sâu sắc về thầy cô và mái trường

12 bài văn viết về những kỉ niệm sâu sắc về thầy cô và mái trường hay nhất
 

9. Bài Dự Thi Viết Về Những Kỷ Niệm Sâu Sắc Về Thầy Cô Và Mái Trường, Mẫu Số 9:
Chẳng phải ngẫu nhiên mà người ta gọi mái trường là "ngôi nhà thứ hai" của mỗi con người. Bởi ở đó chúng ta được tiếp nhận tri thức, được rèn luyện đạo đức, nó còn là nơi gieo mầm ước mơ, biến ước mơ thành hiện thực, cho ta cảm nhận được tình thầy trò, bạn bè khăng khít. Và với tôi, Trường THPT ......... chính là mái nhà thứ hai để tôi tựa vào.

Ai mà chẳng yêu quý mái trường nơi mình học tập, tôi cũng vậy. Nhưng không chỉ là sự yêu quý, gắn bó, trong tôi còn là cả sự tự hào về mái trường THPT ........., về những thành tích của trường trong suốt 55 năm qua.

Trường tôi được thành lập vào tháng 9 năm 1961- là một trong những ngôi trường cấp III đầu tiên của Tỉnh Thái Bình.

Trường ban đầu chỉ là lán tranh, mái ngói nằm cạnh bờ hồ Nguyễn Công Trứ với tên gọi là Trường cấp II, III Tiền Hải. Sau này tách làm hai hệ riêng biệt, trường chuyển đến khu mới nằm cạnh quốc lộ 39, đường Nguyễn Công Trứ, khu 3 thị trấn Tiền Hải- huyện Tiền Hải- Tỉnh Thái Bình. Từ một ngôi trường cấp III chỉ vẻn vẹn có hai ngôi nhà lợp ngói thì đến nay, trường đã có 38 phòng học đúng quy cách, 4 phòng máy vi tính với 90 máy. Quy mô đào tạo rất nhanh, từ khoá học đầu tiên 1961- 1962 khai giảng chỉ với 203 học sinh, trải qua 55 khoá học nay lên tới gần 2000 học sinh cho cả 3 khối 10, 11 và 12.

55 năm là cả chặng đường dài mà các thế hệ giáo viên và học sinh trường THPT ......... không ngừng phấn đấu, nỗ lực để xây dựng trường hoàn thiện, có được những thành tích rất đáng tự hào như: Bằng khen Chính Phủ năm 1996, 2009; huân chương lao động hạng nhì năm 2011; năm 2010- 2011 trường được công nhận là trường chuẩn Quốc gia và đặc biệt là bằng khen của Chính Phủ năm 2015.

Có được những kết quả tốt đẹp như thế công sức lớn nhất phải kể đến các thầy cô giáo nơi đây- những người đã đem con chữ truyền dạy cho bao thế hệ học trò. Ở trường THPT ......... có tới 52,5% giáo viên từng là học sinh của trường, các thầy cô đều là những người có trình độ, chuyên môn cao, đặc biệt là lòng nhiệt tình, tâm huyết, tình yêu đối với nghề dạy học cao quý. Ba năm được học tập dưới mái trường này, tôi không chỉ được học bài học tri thức mà còn học được rất nhiều bài học đạo đức từ các thầy cô. Bề ngoài trông thầy cô có vẻ nghiêm khắc nhưng tôi luôn cảm nhận được tình yêu thương của thầy cô đối với học sinh, sự tâm huyết dồn vào những bài giảng để mong chúng tôi có thể hiểu bài một cách tốt nhất. Tôi hiểu được rằng yêu thương không nhất thiết phải thể hiện ra bằng những lời nói hoa mĩ mà nó có thể được thể hiện bằng những hành động âm thầm không phô trương, tô vẽ. Nếu như người kỹ sư vui mừng khi nhìn thấy cây cầu mà mình mới xây xong, người nông dân mỉm cười nhìn đồng lúa trĩu bông thì người giáo viên hạnh phúc khi nhìn thấy học trò đang trưởng thành, lớn lên.

Ba năm so với cả đời người là ngắn ngủi nhưng nó lại là tất cả đối với cuộc đời học sinh. Tôi cảm giác như tất cả mọi kỷ niệm mới chỉ diễn ra ở ngày hôm qua, kỷ niệm về cái ngày đầu tiên đi học tại mái trường này. Có người nói rằng, kỷ niệm ngày đầu tiên bước vào lớp 1 là kỷ niệm khó quên nhất trong quãng thời gian ngồi trên ghế nhà trường. Nhưng đối với tôi, ngày đầu tiên đi học tại mái trường THPT ......... mới là kỷ niệm tôi không bao giờ có thể quên. Vì sao ư? Vì ngày vào lớp 1 đã diễn ra quá lâu để tôi có thể nhớ trọn vẹn cảm giác rụt rè, bỡ ngỡ, còn kỷ niệm ngày đầu vào lớp 10 lại quá sâu sắc và đặc biệt. Đó là niềm vui khi biết mình đỗ vào mái trường này, niềm háo hức mong chờ từng ngày để được đi khai giảng, hồi hộp khi khoác lên mình chiếc áo trắng có in lôgô, phù hiệu của trường. Ngày trước khi còn học cấp II, mỗi khi bắt gặp các anh chị mặc áo có in lôgô Trường THPT ........., trong tôi dâng lên một cảm xúc vô cùng ngưỡng mộ, tôi hiểu họ đều phải nỗ lực rất nhiều để được học tập ở mái trường này. Với tôi, ba năm mặc đồng phục nhà trường, trong tôi chưa bao giờ nguôi cảm xúc tự hào. Lôgô không chỉ là biểu tượng của một ngôi trường mà nó còn chứa rất nhiều ý nghĩa. Lôgô trường tôi có màu sắc tươi tắn, thanh nhã, hài hoà với màu sắc chủ đạo là màu xanh- màu hoà bình, màu của những ước mơ và ......... sẽ là nơi ươm mầm những ước mơ ấy. Nổi bật trên nền xanh là hình ảnh ngọn đuốc và quyển vở- biểu tượng của niềm tin, gợi những khát khao chinh phục những đỉnh cao tri thức của lớp lớp thế hệ học sinh ..........

Thời gian thấm thoắt thoi đưa, bây giờ tôi đã là học sinh lớp 12. Tôi biết mình chẳng thể nắm giữ nổi thời gian nhưng tôi vẫn ước thời gian có thể trôi chậm lại để tôi có thể lưu giữ thêm nhiều kỷ niệm tại mái trường này. Tôi nhớ về rặng phi lao sau trường- nơi luôn là điểm hẹn lý tưởng để tránh nắng, tránh nóng trong những giờ học giáo dục thể chất. Tôi yêu lắm sân trường này, mỗi khoảng đất, mỗi chiếc ghế đá đều in dấu những kỷ niệm đẹp của tôi cùng các bạn. Nhớ về dãy nhà A, B, D, những dãy hành lang luôn tràn đầy tiếng cười của các bạn học sinh. Biết rồi ai cũng sẽ phải lớn, phòng học sớm muộn cũng sẽ dành cho các em khoá sau nhưng thật không muốn rời xa thời nô đùa nghịch ngợm này.

Có những lúc tôi nghĩ về 5 năm sau, 10 năm sau khi tôi quay trở lại thì trường trông sẽ khác như thế nào? Chắc chắn là cảm giác vừa lạ, vừa quen. Lạ vì qua từng ấy năm, trường sẽ có những thay đổi như cơ sở hạ tầng khang trang hơn chẳng hạn. Còn quen vì đó là nơi tôi đã gắn bó suốt ba năm trời, làm sao dễ quên nơi mà tôi coi như ngôi nhà thứ hai vậy. Tôi từng quen rất nhiều người là cựu học sinh trường Tây, rất lạ là khi nói chuyện với tôi, họ đều dành cho tôi câu hỏi " Trường Tây dạo này thế nào rồi?". Một câu hỏi tưởng chừng chỉ là xã giao bình thường thôi nhưng tôi nhận ra trong ánh mắt họ là cả sự quan tâm, nhớ về nơi mà họ từng gắn bó. Tôi thoáng tưởng tượng ra mình khi đã ra trường, trở thành cựu học sinh ......... rồi cũng sẽ giống họ. Mỗi khi đi trên đường nhìn từng tốp học sinh mang phù hiệu ........., tôi lại bắt gặp hình ảnh mình trong số đó, sẽ lại nhớ về quãng thời gian học tập dưới mái trường này, sẽ có thói quen hỏi thăm về trường, quan tâm tới những đổi thay nơi đây. Tôi nhớ có một lần tôi khoe với các anh chị cựu học sinh về lễ kỷ niệm 55 năm ngày thành lập trường, họ tỏ ra nuối tiếc, ghen tị và nói tôi thật là may mắn vì có cơ hội được dự một sự kiện trọng đại như thế, không chỉ là các anh chị cựu học sinh mà còn cả các em lớp 8, lớp 9 học ở các trường trung học cơ sở, khi được nghe về lễ kỷ niệm 55 năm ngày thành lập trường ......... cũng tỏ ra nuối t...


Các câu hỏi tương tự
Đỗ Thị Hoài Ngọc
Xem chi tiết
Nguyễn Phương Thảo
Xem chi tiết
Lê Hạnh Nga
Xem chi tiết
Phạm Thị Phương Anh
Xem chi tiết
Hoàng Linh
Xem chi tiết
Xem chi tiết
Mạnh Nguyễn
Xem chi tiết
Phan Ngọc Quỳnh Anh
Xem chi tiết
Chi Mai
Xem chi tiết