Bài viết số 2 - Văn lớp 7

Nguyễn Hồng Hạnh

viết văn biểu cảm về loài cây ăn quả mà em yêu thích nhất

đừng copy mạng nhavui

Windy
10 tháng 10 2017 lúc 22:48

Thu về, bao trái chín treo mình trong gió, tỏa hương thơm ngát đến với mọi nhà. Trong khoảng sân nhỏ của ông em, cây cam mật ông trồng đã trĩu quả. Cây cam đã để lại bao kỷ niệm giữa ông và em. Đây cũng chính là loài cây em yêu thích nhất.

Chao ôi ! Trông những quả cam mật nhún nhảy trên cành cây mới thích mắt làm sao! Mới hôm nào quả cam đang còn bé tí xíu như quả chanh, da dày, màu xanh đậm có vẻ xù xì. Nhưng một thời gian sau, làn da ấy cứ mỏng dần rồi chuyền từ màu xanh sang màu xanh nhạt rồi chuyển sang màu vàng cam theo từng ngày, từng tháng. Đến hôm nay, những chùm cam ấy đã vàng ươm, vỏ căng mọng nước. Nhìn những chùm cam như những chiếc đèn lồng nhỏ treo lơ lửng trên cây. Từng chùm quả nặng trĩu đung đưa theo làn gió thu hiu hiu, nhè nhẹ. Mặc dù ông và em đã chống rất nhiều cành tre to để đỡ nhưng những các nhánh cam ấy vẫn cứ sà xuống gần mặt đất. Thân cây khoác chiếc áo màu xanh giản dị, đứng đó làm trụ đỡ cho những cành cây chi chít quả. Những chú chim sâu đang nhảy nhót trên cành, đưa chiếc mỏ xinh xinh vạch lá tìm sâu. Hai ông cháu em đứng bên nhau ngắm nhìn chùm quả chín. Gió vườn xào xạc như khúc hát ru đưa các “bé cam” vào giấc ngủ say nồng. Trong giấc mơ, chắc chúng sẽ rất vui khi được biết chính những múi cam ngọt ngào của chúng sẽ làm mát lòng bao người những lúc mệt mỏi.

Đứng trước cây cam vàng trĩu quả, em cũng như được vui lây với những “bé cam” . Ôi! Những quả cam là kết tinh của bao công sức lao động, bao ngày vun xới, chăm sóc của ông và em. Nó còn là niềm vui của hai ông cháu hằng ngày. Chính vì vậy đây chính là loài cây em yêu thích nhất.

Bình luận (0)
Trúc Lan
17 tháng 10 2017 lúc 19:17

Thời thơ ấu là kỉ niệm đẹp nhất của học sinh. Trẻ thơ đẹp nhất là nụ cười, kỉ niệm, bạn bè, thầy cô. Nhưng có một thứ gắn liền với tuổi học sinh luôn luôn làm bạn với tuổi học sinh vào mùa thi đó là “Hoa học trò”

Hoa học trò còn có tên khác là cây phượng vĩ. Phượng vĩ chuẩn bị nở thì có ý nghĩa là kết thúc một mùa năm học mệt mỏi và mở ra một mùa hè vui chơi của học sinh.

Cuối học kì 2 của lớp 6. Tôi ngồi trong phòng học bài nhìn ra cửa sổ ngắm nhìn sân trường. Tôi nhìn một lượt sân trường rồi nhìn vào mấy cái cây phượng trong sân. Cây phượng chưa nở hoa thì toàn là một màu xanh. Xanh nhưng mang màu xanh lá đậm làm cho con người ta gợi nhớ cảm giác buồn, nỗi sầu thương. Những chiếc lá rung rinh trong gió hòa vào với nhau như một tiết tấu nhạc vang vọng vào long người. Gió thổi theo lá mang theo luôn cả nụ cười ngây thơ trong sang ấy của học trò. Thời gian cứ trôi qua, người người lại cứ lớn lên theo từng ngày. Vượt qua sóng gió bão giờ đã lớn khôn không còn là học trò ngây ngô của thời xưa năm tháng ấy nữa. Nó làm cho tôi cảm thấy bớt lo lắng, xốc tinh thần lại và chuẩn bị vào phòng thi.

Tiếng trống vừa vang lên, học sinh đã chạy nhanh như ong vỡ tổ ra khỏi phòng thi. Có người mặt mũi tươi tắn, có người thì u sầu vì không làm được bài. Tôi bước chậm chạp xuống tầng một đi được nữa đường thì tôi quay đầu ngắm nhìn lại cây phượng.

Nhìn những búp phượng gần nở mang cảm giác như đang chào đón một màu sắc gì đó mới nhưng không có ai hưởng thụ, cảm nhận, ngắm nhìn vẻ đẹp hoàng vĩ này. Tôi cảm thấy đồng tình với phượng. Vào những ngày thường thì chỉ được ngắm phượng khoác lên chiếc áo choàng màu xanh, còn vào hè thì khoác lên mình một chiếc áo mới, thời điểm phượng đẹp nhất kiêu sa nhất nhưng lại không có ai quay đầu nhìn phượng chỉ còn một mình phượng trong trường nhìn heo bóng học trò từng người lại từng người rời khỏi sân trường. Những chiếc lá lại tiếp tục đung đưa theo gió nhưng không phải chào đón cái gì mới mà là tiễn học sinh ra trường. Những mặt lá biết cười thì thay vào đó lại cố gắng nở nụ cười để không làm cho người khác lo lắng làm cho tâm hồn của tôi xao xuyến kéo theo cảm giác buồn. Tôi nhớ câu nói:

“Một vài người làm cuộc sống của bạn tốt hơn bằng cách

BƯỚC VÀO CUỘC ĐỜI BẠN

Một vài người khác làm cuộc sống bạn tốt hơn đơn giản là

BƯỚC RA KHỎI NÓ “

Tôi không nghĩ phượng giống vậy đâu học sinh ra trường phải chia tay nhau những giọt nước làm ướt đẫm áo học sinh nó rất đáng giá vì họ không quên thời khắc bồng bột làm học sinh gắn liền với những câu hỏi, những nụ cười , những nỗi buồn và những lời tâm tư biết chia sẻ với ai nhưng họ không cô đơn vì đã có phượng. Phượng là bạn, phượng là người thân, phượng là tiếng chuông là nơi để học trò dựa giẫm, không kìm nén cảm xúc thật của mình, không giả tạo mà bộc lộ ra những điều cũ, những buồn phiền đã qua!

Tốp học sinh ra trường rồi phượng sẽ chào đớn những học sinh mới vào trường còn rất là non nớt sẽ trải qua nhiều thử thách và lớn khôn hơn trở thành những công dân tốt. Nhưng những thử thách ấy bạn sẽ phải có ý chí, nghị lực vượt qua nó có khi giữa đường bạn sẽ vấp ngã và phạm nhiều lỗi lầm nhưng hãy cố gắng tự đứng lên bằng đôi chân này cố gắng sữa chữa những lỗi lầm mà không được từ bỏ, không được nản lòng, không được đứng im mà phải bước đi tiếp con đường phía trước. Đường phía trước còn dài lắm, tương lai sang đang chờ bạn phía trước, đừng nên bỏ cuộc vào lúc này vì nhiều thử thách và chông gai đang còn đợi bạn phía trước bây giờ chưa là gì hết đoạn đường còn dài lắm nên hãy quý trọng thời này. Thòi gian làm một học sinh ngây thơ chưa biết thế giớ ngoài kia như thế nào, xã hộ giả tạo ra làm sao nên phải quý trọng đừng dung thời gian này làm những điều mà không có ích, không nên làm khi lớn lên rồi sẽ cảm thấy hối hận. Nhưng có người sẽ tận dụng cái hối hận này mà vươn lên kí ức đó lúc già đi thì sẽ nhớ lại những khoảnh khắc đó mà mỉm cười vui vẻ chứ không phải là người ham vinh, mong muốn nhiều thứ, vật chất tầm thường, địa vị xã hội, quyền thế,…

Lúc đó đã có mọi thứ trong tay nhưng vẫn không thể mỉm cười được mà là thiếu 1 thứ quan trọng người đời vẫn thường gọi là chữ; “ Tình “

Tình cảm yêu thương dành cho nhau, tinhg thương của bố mẹ, tình bạn gắn bó với nhau,… lúc đó bạn muốn lắm muốn dữ lắm đừng lựa chọn sai lầm để rồi giờ phải ngồi đó hối hận.

Sống là phải có yêu thương, lúc bạn cô đơn nhất thì họ chính là vòng tay ấm áp ôm lấy bạn, phải biết quý trọng những gì đã có đừng để mất rồi mới hối hận, lúc đó hối hận đã muộn vì bên cạnh bạn không còn 1 bóng dáng ai nữa hết nên đừng bao giờ lựa chọn sai lầm.

Đó là thứ mà học sinh cần biết khi bước chân vào cuộc đời phải chững chạc hơn, dũng cảm hơn, trưởng thành hơn cuộc đời là do mình lựa chọn không ai có thể lựa chọn đáp án cuộc đời thay mình cả và cũng không thể sống thay mình được.

Đấy phượng nhé! Phượng không bao giờ cô đơn đây khi đã có học trò ở đâ làm bạn, không tranh giành như thế giới ngoài kia mà là phượng sống với trẻ thơ sống với ước mơ.

Hết học kì. Tháng năm vè cùng với cái nắng chói chang và những cơn mưa rào đầu hạ chợt đến và đi một cách vô tình và hững hờ, lay lau trong gió vẫy gọi hè về. Đâu đó vang lên tiếng ve sầu tấu lên khúc rền vang và…hoa phượng nở. Hoa phượng, đố ai có thể thấy những bông hoa phượng đơn lẻ, đứng một mình? Những chum hoa phượng nở đỏ rực lên đứng cạnh nhau, kết thành những tràng hoa thắm đỏ giữa bầu trời nắng cháy, chúng thắp lên những ngọn lửa đỏ chói – những ngọn lửa hi vọng, những ngọn lửa ước mơ, những ước mơ hồn nhiên, trong sang nhưng cũng đầy ấp khát khao của tuổi học trò. Có lẽ cũng bởi cái hồn nhiên và vô tư ấy mà nhiều lúc chúng ta trở nên vô tình để rồi phải giật mình nhìn qua khung cửa sổ thấy cái gì đó đỏ rực đang bao phủ toàn thân cây phượng già nua quen thuộc mà thân thương ấy…phượng đã nở. Ôi phượng nở! Kìa lửa cháy trên cây phượng rồi, ngọn lửa của tuổi học trò đã rực lên cả sân trường làm nổi bật cả một khung trời rồi thế kia? Hỏi ai vô tình không quan tâm như vậy?

Phượng không đỏ thẫm như mấy bông kiều diễm. Nó đỏ rực và thâm chí rất tươi. Những cánh hoa lượn theo những đường cong tùy ý lúc nở nó túa ra đều như một chiếc chong chóng sắp quay. Ánh nắng vàng chói từ trời cao đổ xuống, khoảng không gian sân trường phải nhường chỗ cho những cánh hoa phượng đỏ rợp đất. Và bóng râm sân trường không phải là bóng râm của lá, bóng râm được lọc qua mùa hoa, trở thành bóng râm hồng đỏ rực. Đàn chim đủ cánh bay đi nhưng hoa phượng vẫn tươi sắc 2 sắc đẹp hoa vào nhau tôn lên vẻ đạp ấy như 1 bức tranh trong bầu trời cao.

Phải chăng, những chum phượng kia cũng có những nỗi buồn thầm kín. Có lẽ là như vậy thật! Nếu không, tại sao mỗi khi những cánh hoa rụng đầy sân trường, trải cái màu đỏ may mắn lên đầu, lên tóc, lên vai học trò. Muôn ngàn cánh hoa bay trong làn gió như những cánh bướm hồng sặc sỡ, mỗi khi cái màu đỏ ấy thi nhau rải khắp phó phường, thì cũng là lúc những cuộc chia ly, những lời từ biệt và theo đó là những ngả rẽ tương lai. Lời hoa nói bằng sắc đỏ như thầm hỏi vài cô cậu học trò còn bang khuâng đứng tựa bên góc cây, ánh mắt xa xăm trong buổi học cuối cùng. Tuổi học trò hồn nhiên đi qua nhẹ nhàng, dịu êm như chưa từng đến. Cho phượng gửi lời tạm biệt = những cánh hoa đỏ rực và hẹn mùa thi sau hoa nở tặng người. Khẽ đặt nhành hoa ươm sắc thắm, “ chiếc giỏ xe chở đầy hoa phượng “ đưa mùa thi qua.

Tuổi học trò lưu luyến dòng nhật kí. Mặc cho dòng thời gian lãng đãng trôi, sân trường đọng lại 1 thảm ươm sắc thắm tuổi học trò.

Rực thắm sân trường, tiễn mùa thi qua. Thuở cắp sách đến trường, tinh nghịch những cô cậu học trò. Khép hờ trang vở, cùng chúng bạn tung tăng vào hè. Khám phá những miền đất mới, để thấy quê hương mến yêu đẹp nhường nào

Tôi yêu phượng, cảm ơn phượng đã cho tôi tuổi học trò. Cuộc sống cứ mãi trôi đi, trôi đi mãi theo thời gian 1 cách xô bồ và hối hả, chở theo bao kỉ niệm dần rời xa tâm trí chúng ta. Nhưng đôi khi ngoảnh lại, ta nhớ về 1 thời học trò yêu dấu bao kỉ niệm thầy cô và nhớ đến…Cây phượng.

Cây phượng … tuổi thơ tôi

Bình luận (0)
Nguyễn Thị Hồng Nhung
10 tháng 10 2017 lúc 18:08

Ở những làng quê miền Bắc, đâu đâu cũng có cây xoan, một thứ cây quen thuộc, gắn bó với cuộc sống của người nông dân tự bao đời. Từ vùng trung du đất cằn sỏi đá đến vùng châu thổ sông Hồng màu mỡ, xoan được trồng trên đồi hay ven con đường làng uốn lượn quanh co, quanh nhà. Xoan rất dễ sống. Người ta chỉ cần đào một cái hố nho nhỏ, ươm cây xoan con con và đặt vào đó một niềm hi vọng.

Thời gian trôi qua rất nhanh. Khoảng năm đến sáu năm sau, cây xoan đã trưởng thành. Thân cây cao và thẳng tắp, màu nâu sẫm. Cành xoan khẳng khiu, đầu cành lưa thưa một vài túm lá. Lá xoan mỏng và nhỏ, màu xanh đậm, phất phơ trước gió.

Cây xoan đẹp nhất là vào cuối tháng ba, mùa hoa xoan nở. Những bông hoa nhỏ bé, cánh tím phớt, điểm mấy chấm đen li ti nở thành từng chùm. Mỗi khi có làn gió nhẹ thổi qua, những chùm hoa lại đong đưa, đong đưa khe khẽ. Không khí trong làng thơm ngát hương hoa xoan, một mùi thơm mộc mạc, dịu dàng hơn cả hoa cau, hoa bưởi.

Ở làng em, nhà nào cũng trồng xoan. Ngọn xoan cao vượt lên khỏi những khu vườn cây cối xanh um. Sau trận mưa, hoa xoan rơi đầy lối ngõ, rắc trên những luống rau cải xanh mướt và lấm tấm cả trong vại nước trước sân nhà.

Ngắm hàng xoan trồng trước ngõ, ông em tấm tắc khen cây nào cũng to, cũng đẹp. sang năm là có thể đốn xoan làm cột, dựng thêm chiếc nhà ngang. Gỗ xoan dẻo dai, bền chắc và đặc biệt là không mối mọt nào đục được. Ông bảo em nhớ nhắc ông bữa nào tỉa bớt lá xoan già để ủ làm phân xanh bón lúa.

Giống như tre, trúc, cây xoan là bạn thân của người nông dân Việt Nam từ ngàn xưa. Xoan mọc ở khắp nơi, không chê đất xấu đất cằn. Nét đẹp giản dị của cây xoan góp phần làm nên vẻ đẹp của bức tranh thiên nhiên thanh bình chốn làng quê Bắc bộ.

Bình luận (1)

Các câu hỏi tương tự
Nya arigatou~
Xem chi tiết
phạm thị trang tuyền
Xem chi tiết
Nguyễn Giang
Xem chi tiết
_ Yuki _ Dễ thương _
Xem chi tiết
Susi Candy น่ารัก
Xem chi tiết
Nguyen Ngoc Lien
Xem chi tiết
Kudo Shinichi
Xem chi tiết
Xem chi tiết
Quỳnh Thư
Xem chi tiết