Càng ra xa bến cảng, cảnh dòng sông càng thanh bình và êm đềm. Mặt sông uốn lượn như một tấm vải lụa trải dài đến xa tít chân trời, vắng bóng tàu thuyền nên sông cũng ít sóng đi, chỉ nghe soàn soạt vài tiếng sóng vỗ bờ. Những cụm lục bình đâu rồi nhỉ? Có lẽ chúng thấy mình quá nhỏ bé trước cảnh sông nước bao la nên đã trốn đi. Mặt trời đã chiếu những tia nắng gay gắt, mặt sông lấp lánh như được dát muôn ngàn viên pha lê. Ô kìa, những chiếc thuyền đánh cá, chở hàng buôn bán lặng lẽ đậu giữa dòng sông như đang ngẫm nghĩ điều gì đó. Bến cảng đã thưa dần, thấp thoáng đây đó những ngôi nhà cao tầng trong làn sương mờ mờ ảo ảo. Bên kia, nhà cũng ít lại, những vườn cây trái xanh um chạy dài ven bờ sông. Gió lùa qua lá cây xào xạc, tràn xuống mặt nước mát rượi. Đứng trước sông nước mênh mông, em thấy lòng mình nhẹ lân lân làm sao!
=> So sánh :
- Mặt sông uốn lượn như một tấm vải lụa trải dài đến xa tít chân trời .
- Mặt sông lấp lánh như được dát muôn ngàn viên pha lê .Nhân hoá :
- Chúng thấy mình quá nhỏ bé trước cảnh sông nước bao la nên đã trốn đi .
- Những chiếc thuyền đánh cá, chở hàng buôn bán lặng lẽ đậu giữa dòng sông như đang ngẫm nghĩ điều gì đó.
Trời còn tờ mờ tối vậy mà anh gà trống oai phong đã cất tiếng gáy, báo hiệu mọi người thức dậy. Phía đằng đông, những tia nắng đầu tiên của ông mặt trời đang dần nhô lên. Bầu trời phía đông ửng hồng lạ kì ! Ông mặt trời như lòng đỏ một quả trứng gà được đặt trên chiếc mâm màu xám. Những chị mây lúc bấy giờ như những chiếc thuyền bông trôi dạt trên trời.
Giờ ra chơi, trường ồn như vỡ chợ. Vài nhóm nữ sinh tụ tập dưới tán lá mát rượi của cụ bàng; từng cặp từng cặp bạn nam chơi đá cầu với nhau, trên vai ai nấy đều ướt đẫm ánh nắng; một đám học sinh khác lại ùa đến căn-tin ăn quà vặt;... Cảnh vui tươi, nhộn nhịp đó khó có người học trò nào quên được. Bởi sau mỗi giờ ra chơi lại khiến chúng tôi thấy tinh thần sáng khoái hơn, tràn trề sức lực để học tập tốt hơn.
*ồn như vỡ chợ: so sánh
*cụ bàng: nhân hóa kiểu dùng những từ vốn dùng để gọi người để gọi sự vật.
Mùa đông có lẽ sắp qua. Ở xứ sở lạnh giá đầy băng tuyết, nơi đơn độc một mình không có gia đình kề bên, tôi dường như đã mất hết ý thức về thời gian. Chỉ còn biết, lạnh là mùa đông, khi trời ấm lên là xuân đến. Không nhớ rằng ở đất nước cách quê nhà nửa vòng Trái Đất, đông và xuân chẳng khác gì nhau về độ lạnh lẽo. Loáng thoáng hơi sương vương vấn trên những cành mềm ủ rũ. Trong một khoảnh khắc nào đấy, những giọt tuyết mới rơi nghiêng bất chợt toả sáng lấp lánh trước khi vụt biến tan trong khoảnh khắc. Chớp nhoáng, mong manh, chỉ tồn tại ngắn ngủi trong khoảnh khắc, cũng hệt như những niềm hạnh phúc tôi đã từng có với gia đình. Tôi bấu víu vào những kỷ niệm thương yêu ấy, dường như không thể buông tay để đón lấy những hạnh phúc mới. Tôi biết điều đó chẳng có gì hay, nhưng tôi sợ. Tôi sợ, nếu không cố gắng níu giữ, sẽ mau chóng bị lãng quên trong ký ức của cha, của mẹ, của anh trai và những đứa em bé bỏng của tôi.Mùa đông như ấm hơn khi có gđ bên cạnh ~~
Nhân hoá: hơi sương vương vấn, cành cây ủ rũ
So sánh:như ấm hơn