Học tại trường Chưa có thông tin
Đến từ Thái Bình , Chưa có thông tin
Số lượng câu hỏi 0
Số lượng câu trả lời 20
Điểm GP 2
Điểm SP 7

Người theo dõi (3)

Đang theo dõi (12)


Câu trả lời:

Trong bộn bề kí ức ngày hôm qua của tôi, có những điều tôi nhớ tôi quên nhưng có một kỉ niệm mà tôi không thể quên. Đó là lần trót xem trộm nhật kí của Hiếu.

Hiếu là người bạn thân thiết nhất cảu tôi. Chúng tôi chơi rất thân nên tôi hiểu Hiếu rất rõ. Hiếu là người năng động, dễ gần Và rất hài hước. Hiếu thông minh học giỏi và rất tình cảm với bạn bè.

Một lần tôi đến nhà Hiếu mượn sách. Hiếu đang dở tay nên bảo tôi cứ lên phòng Hiếu mà tìm. Cả một tủ sách khiến tôi hoa mắt. Tôi phát hiện ra một khe hở nhỏ cạnh kệ sách, tôi tò mò lôi từ đó ra một quyển sổ nhỏ và mở ra xem. Không! Tôi vội vàng gập lại và định để lại chỗ cũ. Nhưng tôi lại ngập ngừng, tôi muốn biết thêm về Hiếu, muốn biết Hiếu ghi nhật kí như thế nào? Tôi không kìm được tay mình nên tiếp tục mở cuốn sổ và cũng không kìm được nowcs mắt khi đọc nó. Tôi đã cố gắng nhưng tôi không thể dừng lại."Tròi ơi!Lẽ nào cuộc sống của cậu ấy lại như vậy?" Bỗng tôi giật bắn mình, Hiếu xuất hiện trước mặt. Tay tôi bỗng run lên, cuốn nhật kí rơi bộp xuống đất, tôi đứng bất động, không nói được lời nào. Tôi chỉ nhớ ánh mắt rưng rưng, đôi môi run rẩy của Hiếu. Tôi chạy vụt đi lòng nặng trĩu.

Đó là lần đầu tiên tôi thấy Hiếu như vậy. Tôi chạy, chạy như trốn ánh mắt ấy, tôi muốn khóc quá. Tôi sợ chính việc mình vừa làm. Về đến nahf tôi đóng sầm cửa lại, thở hổn hển, bần thần ngôi xuống ghế. Tại sao tôi lại làm như vậy? Tại sao tôi không thể chiến thắng sự tò mò của chính mình? Tại sao? Tôi buồn bực quăng đống sách xuống đất. Sự xấu hổ và hối hận làm tôi day dứt không yên.

Đêm đó tôi trằn trọc mãi.Tôi ước chuyện đó chưa bao giờ xảy ra và ngày mai chúng tôi cùng nhau đến trường. Tôi suy nghĩ miên man, nhớ lại những tranh nhật kí đầy nước mắt của Hiếu. Làm sao tôi có thể tưởng tượng ra được gia đình của Hiếu không hề hạnh phúc , suốt ngày Hiếu phải nghe những lời cãi vã của bố mẹ. Tôi không thể tin vào những gì mình đã đọc. Càng nghic tôi càng thương bạn. Tôi tưởng tượng ra hình bóng Hiếu cô đơn và buồn bã trong căn nhà lớn. Vậy mà tôi tưởng mình hiểu Hiếu rõ lắm. Ai ngờ tôi không biết gì về Hiếu cả, không biết về những nỗi buồn mà Hiếu phải trải qua. Tôi muốn chia sẻ, muốn an ủi và muốn làm hòa với bạn. Nhưng tôi lo bạn vẫn trách móc, vẫn giận tôi và bạn sẽ không bao giờ muốn nói chuyện với tôi bởi tôi đã cố tình xen vào bí mật đau đớn mà Hiếu hằng cất giấu trong sâu thẳm trái tim mình.Cứ thế một đêm tôi không thể thoát khỏi sự ăn năn, day dứt,...

Sáng hôm sau, tôi đi học một mình mà không dám rủ Hiếu như mọi hôm. Tôi tự nhủ lòng mình sẽ đến xin lỗi bạn nhưng tôi vô cùng lo lắng. Hôm đấy tôi đã không thực hiện được ý định của mình vì hôm đấy và cả hôm sau đó Hiếu không đến lớp. Tôi nén sự xấu hổ đến nhà Hiếu vào một buổi chiều. Thấy tôi Hiếu bỗng trở nên rụt rè, ngại ngùng. Tôi nắm lấy tay Hiếu:

- Hiếu, tớ xin lỗi cậu vì đã xem trộm nhật kí của cậu. Cậu đừng giận tớ nha.

- Tớ không giận cậu tớ chỉ thấy xấu hổ thôi.

Thế là tôi và Hiếu làm hòa với nhau lại vui vẻ chơi với nhau như trước. Một thời gian sau bố mẹ Hiếu giả quyết hiểu lầm không còn cãi nhau nữa. Gia đình Hiếu lại hạnh phúc bên nhau.

Câu chuyện đã xảy ra rất lâu nhưng nó mãi là kỉ niệm đẹp và cũng là một bài học quý giá với tôi về tình bạn.

Câu trả lời:

Tôi là một người nông dân làng chợ Dầu .Mọi người thường gọi tôi là ông Hai Thu.
Khàng chiến bùng nổ tôi muốn ở lại làng cùng anh em bộ đội và dân quân kháng chiến .Nhưng vì hoàn cảnh gia đình nên tôi phải cùng gia đình đi tản cư .Ở nơi tản cư tôi rất nhớ làng và thường có hay khoe về làng mình .Hôm nào tôi cũng ra phòng thông tin để nghe tin tức kháng chiến . Hốm ấy , vớ đc anh dân quân đọc rất to , rõ ràng , rành mạch tôi nghe đc bao nhiêu tin hay - toàn tin quân ta giết được địch , ruột gan tôi cứ múa hết cả lên. Đang trong tâm trạng náo nức thì tôi nghe được tin làng chợ Dầu của tôi theo Tây làm Việt gian. Lúc đó cổ họng tôi nghẹn ắng lại , da mặt tê rân rân. Tôi lặng ti tưởng như không thở được. Một lúc lâu tôi mới dặn è è , nuốt một cái gì vướng ở cổ, tôi hỏi lại về cái tin ấy thì người ta đã khẳng định một cách chắc chắn . Tôi vờ vờ đứng lảng ra chỗ khác rồi đi thẳng về nhà. Về đến nhà , tôi nằm vật ra giường nhìn lũ con tôi thấy tủi thân , nước mắt tôi cứ ràn ra . Chúng nó cũng là trẻ con làng Việt gian đấy ư ? Chúng nó cũng bị người ta rẻ rúng hắt hủi đấy ư ? Tôi ngờ ngợ chả nhẽ bọn ở làng lại đốn đến thế ư rồi tôi tự kiểm điểm trong óc thấy họ đều là những người có tinh thần yêu nước , yêu kháng chiến chẳng nhẽ lại đi làm cái điều nhục nhã ấy nhưng không có lửa làm sao có khói . Tôi cảm thấy tủi nhục, chiều hôm ấy vợ tôi về cung có vẻ khác . Trong nhà có cái sự im lặng thật là khó chịu. Mãi đến khuya vợ tôi mới hỏi tôi về cái tin ây. Tôi im lặng rồi gắt lên vậy là bà ấy im bặt. 3-4 ngày hôm sau tôi không dám bước chân ra ngoài chỉ ở trong gian nhà trật trội để nghe ngóng tin tức. Lúc nào tôi cũng nơm nớp lo sợ , hễ nghe đến chuyện ấy là tôi lại giật mình. Trong tôi giờ đây đang diễn ra một cuộc chiến tranh nội tâm gay gắt khi mụ chủ nhà có ý đuổi gia đình tôi đi. Tôi lâm vài tình trạng bế tắc : về làng hay ở lại. Cuối cùng tôi đến quyết định : làng thì yêu thật nhưng làng theo Tây rồi thì phải thù . Trong tâm trạng đau đớn tủi hờn , tôi tâm sự với thằng con út. Sau khi tâm sự xong, nỗi khổ của tôi với đi phần nào . Rồi một hôm khoảng 3h chiều, có người đàn ông đến nhà tôi chơi . Ông ấy rủ tôi đi theo ông ấy đến sẩm tối tôi mới về . Lúc ây tôi rất vui . Đến bực cửa tôi đã bô bô khoe rằng Tây nó đốt nhà tôi rồi, ông chủ tịch làng tôi vừa mới lên cải chính, ông ấy cho biết cái tin làng tôi theo Tây làm Việt gian là sai sự mục đích. Cứ thế tôi lật đật đi khoe khắp nơi, tối hôm ấy tôi sang gian bác Thứ nói chuyện về làng của tôi