Văn mẫu lớp 6

Bạn chưa đăng nhập. Vui lòng đăng nhập để hỏi bài
Xử Nữ

Tưởng tượng và kể lại cuộc gặp gỡ với một nhân vật trong truyền thuyết mà em đã học

Nguyễn Thị Diễm Quỳnh
15 tháng 7 2017 lúc 8:40

Đề bài:Tưởng tượng và kể lại cuộc gặp gỡ với một nhân vật trong truyền thuyết mà em đã học.

Bài làm

Sau khi được học về các truyền thuyết, em đã vô cùng ngưỡng mộ và cảm phục những con người anh hùng như: Sơn Tinh, Lang Liêu, Thánh Gióng…vì họ là những người có công với đất nước, đóng góp những công lao to lớn của mình cho sự hoàn thiện của đất nước Việt Nam như ngày nay. Dù chỉ là những câu chuyện dân gian được nhân dân bao đời truyền lại cho thế hệ hậu bối nhưng em vẫn có niềm tin vào sự tồn tại bất diệt của những người anh hùng văn hóa cũng như anh hùng chống giặc ngoại xâm này. Và như được thỏa lòng ước nguyện, hôm nay em đã rất bất ngờ khi được gặp một trong những người mà em ngưỡng mộ nhất, đó chính là người anh hùng chống giặc ngoại xâm Thánh Gióng.

Khi đang đi dạo ngoài đường thì em bất ngờ gặp được Thánh Gióng, một con người cao lớn, mặc một bộ quần áo bằng sắt vô cùng oai nghiêm, cầm một cây gậy sắt và chiếc mũ bằng sắt. Khi gặp được Thánh Gióng em vẫn ngỡ là mình đang nằm mơ, em đã thử nhéo nhẹ vào tay mình, cảm thấy đau nên em mới tin đây là sự thật. Thì ra con người mà mình luôn ngưỡng mộ có hình dáng bên ngoài như thế này, khi học bài truyền thuyết về Thánh Gióng, em cũng đã phần nào hình dung, mường tượng ra dáng vẻ của Thánh Gióng, nhưng gặp bên ngoài lại muôn phần oai phong, lẫm liệt hơn trong tưởng tượng. Em đã rất vui mừng, vì vậy em đã chạy lại chỗ Thánh Gióng để chào hỏi, cũng không hề lạnh lùng, quá nghiêm túc như vẻ bề ngoài, Thánh Gióng rất vui tính và thoải mái, ngài cũng cất lời chào hỏi em, làm em rất xúc động. Giọng nói của Thánh Gióng cũng rất lớn, vang vọng trong không gian nhưng lại vô cùng trầm ấm, vì vậy dù lần đầu được gặp gỡ nhưng em có cảm giác rất thân thiện, gần gũi.

Khi nói chuyện thì em đã hỏi Thánh Gióng rất nhiều những câu hỏi mà em thắc mắc từ lâu, như tại sao suốt ba năm ròng ngài không nói, không cười nhưng khi nghe tiếng sứ giả đang đi tìm người tài đánh giặc, cứu nước thì lại nói rất lưu loát, rành rọt mong muốn của mình. Hay vì sao ngài lại có thể một mình xông pha trận mạc, không cần đến sự giúp đỡ của quân đội triều đình. Và câu hỏi em muốn hỏi Thánh Gióng nhất, đó là vì sao sau khi giành được thắng lợi trước quân xâm lược, Thánh Gióng không trở về chia sẻ chiến thắng ấy với bố mẹ, nhân dân và đất nước mà cưỡi ngựa phi về trời. Những câu hỏi của em hỏi rất dồn dập, như thể chỉ cần nói chậm thôi thì Thánh Gióng sẽ lại cưỡi ngựa bay về trời mất, tâm trạng của em lúc ấy như một người hâm mộ khi được gặp gỡ thần tượng mà mình sung bái, ngưỡng mộ nhất vậy.

Thánh Gióng đã bật cười trước những câu hỏi của em, nụ cười ấy thật vô cùng hiền lành và nhân hậu. Ngài đã dịu dàng vỗ nhẹ lên vai em mà ôn tồn nói với em, rằng cứ thong thả, bình tĩnh vì sau đó ngài sẽ trả lời hết những thắc mắc của em. Em cảm thấy vui lắm, cảm giác như là mơ vậy, người anh hùng mà em vẫn hàng kính yêu, tôn trọng đang ngồi ở đây, đối diện với em, và cũng săp tới đây thì người ấy còn kể chuyện cũng như giải tỏa mọi thắc mắc mà em đã đưa ra. Thánh Gióng nói, Ngài vốn là người của nhà trời cử xuống trần gian để cứu giúp dân lành, giúp đỡ dân lành vượt qua được mối nguy hại bởi giặc ngoại xâm. Ngài được đầu thai vào một gia đình người nông dân nghèo nhưng sống hồn hậu, chân tình. Suốt ba năm liền ngài không nói, không cười, vì Ngài đâu phải người thường, những lời nói của ngài chỉ được nói ra lúc cần thiết và khi thời cơ đã đến.

Khi nghe thấy sứ giả loan tin tìm người tài, giúp nước đánh giặc thì ngài biết lúc ấy thời điểm thực hiện sứ mệnh của mình đã đến, đây là lúc thích hợp để ra tay diệt trừ cái ác, bảo vệ cho cuộc sống của người dân lành. Đồng thời cũng là thực hiện sứ mệnh đã được nhà trời ban lệnh. Vì lúc ấy ngài mới chỉ là một đứa trẻ, thân hình nhỏ bé, yếu đuối, không thể đủ sức để đi đánh giặc. Ngài nói, khát khao cháy bỏng lúc ấy của ngài là ra tay vì chính nghĩa, diệt trừ cái ác, do vậy ngài mới nói với bố mẹ chuẩn bị nhiều đồ ăn, ngài ăn bao nhiêu cũng không đủ, thấy sự kì lạ nên những người hàng xóm cũng nấu cơm, mang sang bên nhà Thánh Gióng, kì vọng vào con người xuất chúng này. Ngài ăn vào rồi bỗng lớn nhanh như thổi, dáng người cao lớn, khỏe mạnh.

Khi đã có đủ sức mạnh, ngài cũng bày tỏ ý muốn đơn phương độc mã chiến đấu với quân thù, yêu cầu duy nhất của ngài đối với triều đình, đó là chuẩn bị cho ngài một con ngựa sắt, một chiếc gậy sắt, và một bộ áo giáp sắt. Bởi ngài mang trong mình sức mạnh của chính nghĩa, lại kết hợp với sức mạnh tinh thần, ở niềm tin, sự kì vọng của những người nông dân đối với Ngài nên nguồn sức mạnh to lớn ấy có thể cuốn trôi mọi kẻ thù. Và sau khi giành thắng lợi, ngài dù rất muốn một lần về thăm dân làng, bố mẹ- người đã nuôi dưỡng, cưu mang ngài, nhưng vì nhiệm vụ đã hoàn thành, ngài phải quay về trời để báo cáo lại với Ngọc Hoàng kết quả. Sự việc không thể chậm chễ, vì vậy dù tiếc nuối nhưng ngài cũng không thể làm gì hơn.

Ngài nói khi quay trở về thăm lại trần gian, cũng là xem xét cuộc sống của nhân dân ngày nay như thế nào thì vô tình gặp em. Em cảm thấy mình rất may mắn khi ra đường ngày hôm nay, và may mắn hơn khi được gặp gỡ người anh hùng chống giặc ngoại xâm mà cả dân tộc ngưỡng mộ, tôn sùng. Từng lời nói của Thánh Gióng em sẽ luôn ghi nhớ, và khi đến lớp nhất định em sẽ kể cho mọi người cùng nghe.

Ngọc Mai
15 tháng 7 2017 lúc 8:58

Các bạn ạ ! Chúng ta hẳn ai cũng được trải qua những giấc mơ thú vị, được lạc mình vào một thế giới thần tiên, một thế giới huyền ảo. Hôm qua, tôi vừa mơ một giấc mơ, mà trong giấc mơ đó, tôi được gặp một nhân vật trong truyền thuyết và nhân vật ấy giúp tôi học được những bài học quý báu.

Tối hôm ấy, trời thu mát mẻ. Những cơn gió đầu mùa thổi làm lay động những chiếc lá vàng úa ở góc sân. Đang ngồi hóng gió, bỗng hai mắt tôi cứ ríu lại và tôi đã chìm vào giấc mộng lúc nào không hay.

Trong giấc mộng, tôi thấy mình lạc vào khu rừng lớn, bốn bề chỉ toàn là cây cối. Tôi tìm đường ra bờ suối với hi vọng gặp được người đi rừng. Phải một hồi lâu, tôi mới ra đến suối vì khu rừng này rộng và xa lắm, tôi nhìn thấy dòng suối trong vắt. Tôi vừa vục tay xuống một ngụm nước thì bỗng giật mình bởi tiếng nói.

- Con là ai ? Sao lại ở đây ? - Một bà lão tóc bạc trắng đứng trước mặt tôi.

Trông bà đã già nhưng khuôn mặt bà nhìn rất phúc hậu y như bà tiên trong truyện cổ tích. Thấy bà, tôi ngập ngùng :

- Dạ, cháu là .....

- Cháu đừng sợ, ta không làm hại cháu đâu

- Thế bà là ai vậy ạ ?

- Bà là mẹ của người Việt Nam, cũng chính là thủy tổ của cháu đấy.

Tôi suy nghĩ một hồi lâu rồi thốt lên :

- A, thì ra bà là mẹ Âu Cơ có phải không ạ ?

Bà mỉm cười hiền từ gật đầu.

- Bà ơi, cháu mới học bài này có vài điều cháu chưa hiểu, bà giải thích cho cháu được không ạ ?

- Ừ, cháu cứ hỏi đi, ta sẽ trả lời.

- Tại sao ngày xưa khi đưa năm mươi người con lên núi, bà lại chọn con trưởng làm vua ạ ?

- À, vì lúc đó, nước Nam rộng lớn lắm, phải có người cai quản thì mới giữ được trật tự và chủ quyền chứ cháu nhỉ.

- Thế sao số người còn lại, bà lại cho đi cai quản mỗi người một phương ạ ?

- Có như vậy, chúng ta mới giữ gìn, mở rộng lãnh thổ. Và nhất là khi có chuyện gì xảy ra thì anh em ở miền ngược, miền xuôi còn giúp đỡ, tương trợ lẫn nhau.

- Cảm ơn bà ạ ! Bây giờ cháu đã hiểu rồi ạ !

- Dậy đi con !!!

Tiếng mẹ gọi làm tôi chợt tỉnh giấc. Tiếc quá, quả là một giấc mơ đẹp ! Tôi sẽ không bao giờ quên giấc mơ này và cả mẹ Âu Cơ nữa.

Natsu
30 tháng 12 2017 lúc 9:20

Đêm khuya đã đến,mọi vật chìm vào giấc ngủ.Chỉ còn le lói một vài ánh sáng vàng từ phòng tôi.Mở sách giáo khoa ngữ văn ra tôi đọc lại câu truyện''Thánh gióng ''mà lúc sáng tôi mới được học.Giong kể truyền cảm và ấn tượng của cô Hương đã khắc sâu vào tâm trí tôi.Bỗng cơn buồn ngủ kéo đến nó ru tôi vào một giấc ngủ ấm áp.

đang đi trên một con đường làng ,từng lũy tre đang đung đưa theo gió tôi nghe thấy một giọng nói:

- Thế nào cô bé có thích câu truyện của ta không?

một giọng nói oai nghiêm và hùng mạnh cất lên.Chợt nhớ ra mình đang đọc truyện "Thánh gióng''tôi nghĩ đến một nhân vật không ai khác chính là thánh gióng.tôi hỏi lại:

- Có phải ngài là người đã đánh đuổi giặc Ân giúp nhà vua,có phải ngài là cậu bé lên ba không biết nói?

Chà em cũng biết ta à!Thánh gióng đáp lại.Trong lòng tôi không biết bao nhiêu là câu hỏi bật ra.tâm trạng tôi hồi hộp không ngớt bỗng ngài nói:" Ta đang trên đường trở về hoàng cung chợt ghé qua xem còn ai có nhớ đến truyền thuyết của ta nữa không.Ta rất vui vì vẫn còn người nhớ đến ta."Nhìn kĩ bộ quần áo trên mình chàng, tôi mới nghĩ ra đây là bộ quần áo do nhà vua đã rèn cho.Trải qua bao nhiêu ngàn năm mà mái tóc của ngài vẫn đen óng ánh như xưa .Bộ quần áo cũ kĩ cùng với đôi giày đen bằng vải sờn màu.Trông ngài thật giản dị.

tôi hỏi ngài cới một câu hỏi băn khoăn:

- Tại sao, khi đã đánh đuổi giặc Ân ra khỏi bờ cõi của nước ta,ngài không quay trở lại để hưởng bổng lộc của nhà vua mà lại bay về trời cùng Ngọc Hoàng?

ngài đáp lại với giọng nói chân thật:

- Ta là người được Ngọc Hoàng phái xuống đẻ bảo vệ tính mạng của dân làng,của đất nước.Có thế thôi cũng là món quà quí báu của ta rồi.

Bỗng một tiếng nói vang lên:''Dậy vào giường ngủ đi con,sao lại ngủ ở ngoài này lạnh lắm!''.Tôi chợt tỉnh dậy hỏa mình đang mơ.Trong tai tôi vẫn còn vẳng lại một vài giọng nói của nhài.Qua cuộc trò chuyện thú vị này người anh hùng nhỏ tuổi ấy đã truyền cho tôi nguồn cảm hứng yêu nước.Tôi hứa sẽ cố gắng chăm ngoan học giỏi để trở thành người có ích cho xã hội và đất nước.

CHÚC CÁC BẠN ĐỌC VĂN VUI VẺhaha


Các câu hỏi tương tự
Trần Thị Khánh Huyền
Xem chi tiết
Vy Ha
Xem chi tiết
Trần Hoàng Trọng
Xem chi tiết
kudo sinichi
Xem chi tiết
Kimanh Nguyen
Xem chi tiết
Nguyễn Thị Như Quỳnh
Xem chi tiết
riana
Xem chi tiết
ABC
Xem chi tiết
LOAN
Xem chi tiết