Nhân sự việc bị mất con chó thân yêu của mình, thần đồng thơ Trần Đăng Khoa đã viết bài thơ "Sao không về Vàng ơi!", Trong đó có đoạn như sau:
Hôm nay tao bỗng thấy
Cái cổng rộng thế này
Vì không thấy bóng mày
Nằm chờ tạo trước cửa
Không nghe tiếng mày sủa
Mày không bắt tay tao
Tay tao buồn làm sao
Sao không về hả chó
Nghe bom thằng Mĩ nổ
Mày bỏ chạy đi đâu?
Như những buổi trưa nào
Không thấy mày đón tao
Cái đuôi vàng ngoáy tít
Cái mũi đen khịt khịt
Tao chpwf mày đã lâu
Cơm phần mày để cửa
Sao không về hả chó?
Tao nhớ mày lắm đó
Vàng ơi là Vàng ơi !...
a) Đây là đoạn thơ được viết theo phương thức biểu đạt nào?
b) Trong đoạn thơ, tác giả sử dụng biện pháp tự từ nghệ thuật chính nào? Tác dụng của biện pháp tu từ ấy?
c) Nếu đây là một văn bản biểu cảm, hãy chỉ ra câu thơ nào biểu cảm trực tiếp, câu thơ nào biểu cảm giân tiếp. Nêu tình cảm của người viết qua đoạn thơ.
Giúp mk làm bài này với:-):-):-)
a) PTBĐ: Biểu cảm , Miêu tả , Tự sự
b) BPTT: Nhân hóa "Con Vàng như là 1 con người 1 người bạn thực thụ"
Tác dụng: Diễn tả tình thương, sự trân quý cậu Vàng như một người bạn thân thiết
c) Câu văn Biểu cảm:
-Mày bỏ chạy đi đâu? (Gián tiếp)
-Sao không về hả chó? )Gián tiếp)
-Tao nhớ mày lắm đó (Trực tiếp)
-Tay tao buồn làm sao (trực tiếp)
Tâm trạng. tình cảm:
Bài thơ mang tâm lý thiếu nhi mà lại sâu sắc việc đời, người lớn khó viết được.Bài thơ nói chuyện mất chó nhưng đoạn đầu, đoạn dài nhất trong ba đoạn của bài, lại nói chuyện lúc chó đang còn. Nói cái mất, cái không có dễ trừu tượng, nên phải lấy cái có để nói cái không, vẽ mây nẩy trăng vốn là thủ pháp thường gặp trong văn chương, ở đây em Khoa dùng rất đắc địa là chó, sinh động nhất, tình cảm nhất là lúc nó đón mừng chủ. Đó là hoàn cảnh điển hình để bộc lộ "tính cách điển hình'' của con Vàng. Nói lý do mất chó, Khoa đã biến bài thơ mất chó thành bài thơ hạ không lực Hoa Kỳ, một yêu cầu thời sự của văn chương những năm sáu mươi. Bom Mỹ rơi chỉ có chó nó sợ, nó chạy, không thấy tác động gì khác tới làng xóm.Hai câu kết:''Tao nhớ mày lắm đó/
Vàng ơi là vàng ơi!''là đỉnh cao của tình cảm bài thơ, tưởng như thấy được chú bé đang mếu máo gọi chó, vác gậy chạy tìm khắp xóm.
a) PTBĐ: Biểu cảm , Tự sự
b) BPTT: Nhân hóa , so sánh
Tác dụng: Diễn tả tình thương, sự trân quý cậu Vàng như một người bạn thân thiết.
c) Câu văn Biểu cảm:
-Mày bỏ chạy đi đâu? (Gián tiếp)
-Sao không về hả chó? )Gián tiếp)
-Tao nhớ mày lắm đó (Trực tiếp)
Tâm trạng. tình cảm:
Bài thơ mang tâm lý thiếu nhi mà lại sâu sắc việc đời, người lớn khó viết được.Bài thơ nói chuyện mất chó nhưng đoạn đầu, đoạn dài nhất trong ba đoạn của bài, lại nói chuyện lúc chó đang còn. Nói cái mất, cái không có dễ trừu tượng, nên phải lấy cái có để nói cái không, vẽ mây nẩy trăng vốn là thủ pháp thường gặp trong văn chương, ở đây em Khoa dùng rất đắc địa là chó, sinh động nhất, tình cảm nhất là lúc nó đón mừng chủ. Đó là hoàn cảnh điển hình để bộc lộ "tính cách điển hình'' của con Vàng. Nói lý do mất chó, Khoa đã biến bài thơ mất chó thành bài thơ hạ không lực Hoa Kỳ, một yêu cầu thời sự của văn chương những năm sáu mươi. Bom Mỹ rơi chỉ có chó nó sợ, nó chạy, không thấy tác động gì khác tới làng xóm.Hai câu kết:''Tao nhớ mày lắm đó/
Vàng ơi là vàng ơi!''là đỉnh cao của tình cảm bài thơ, tưởng như thấy được chú bé đang mếu máo gọi chó, vác gậy chạy tìm khắp xóm.
a, Biểu cảm kết hợp với Tự sự
b, Biểu cảm
b, Nhân hóa-so sánh
TD: Bày tỏ tình thươg,sự trân trọng yêu quý cậu Vàng như1 người bn thân
a, PTBĐ : Biểu cảm; Miêu tả; Tự sự
b, BPTT : Nhân hóa và so sánh
*Tác dụng : Diễn tả tình thương , sự trân trọng cậu Vàng như một người bạn thân thiết
c, Câu văn biểu cảm :
Mày bỏ chạy đi đâu ? là Gián tiếp
Sao không về hả chó? là Gián tiếp
Tao nhớ mày lắm đó là trực tiếp
Tay tao buồn làm sao là trực tiếp
Tâm trang tình cảm:
Bài thơ mang tâm lý thiếu nhi mà lại sâu sắc việc đời, người lớn khó viết được.
Bài thơ nói chuyện mất chó nhưng đoạn đầu, đoạn dài nhất trong ba đoạn của bài, lại nói chuyện lúc chó đang còn. Nói cái mất, cái không có dễ trừu tượng, nên phải lấy cái có để nói cái không, vẽ mây nẩy trăng vốn là thủ pháp thường gặp trong văn chương, ở đây em Khoa dùng rất đắc địa là chó, sinh động nhất, tình cảm nhất là lúc nó đón mừng chủ. Đó là hoàn cảnh điển hình để bộc lộ "tính cách điển hình'' của con Vàng.Nói lý do mất chó, Khoa đã biến bài thơ mất chó thành bài thơ hạ không lực Hoa Kỳ, một yêu cầu thời sự của văn chương những năm sáu mươi. Bom Mỹ rơi chỉ có chó nó sợ, nó chạy, không thấy tác động gì khác tới làng xóm.