CÂU CHUYỆN VỀ CHIM ÉN VÀ DẾ MÈN
Mùa xuân đất trời đẹp, Dế Mèn thơ thẩn ở cửa hang, hai chim én thấy tội nghiệp bèn rủ Dế Mèn dạo chơi trên trời. Mèn hốt hoảng. Nhưng sáng kiến của Chim Én đưa ra rất giản dị: hai Chim Én ngậm hai đầu của một cọng cỏ khô, Mèn ngậm vào giữa. Thế là cả ba cùng bay lên. Mây nồng nàn, trời đất rất gợi cảm, cỏ hoa vui tươi. Dế Mèn say sưa. Sau một hồi lâu miên man. Mèn chợt nghĩ bụng, ơ hay việc gì ta phải gánh hai con Én này trên vai cho mệt nhỉ. Sao ta không quẳng gánh nợ này đi để dạo chơi một mình có sướng hơn không? Nghĩ là làm, Mèn há mồm ra. Và nó rơi vèo xuống đất như một chiếc lá lìa cành.
(Theo Đoàn Công Lê Huy trong mục “Trò chuyện đầu tuần” của báo Hoa học trò)
Câu 1: Xác định phương thức biểu đạt chính của văn bản.
Câu 2: Phân tích thành phần câu của câu:
Nhưng sáng kiến của Chim Én đưa ra rất giản dị: hai Chim Én ngậm hai đầu của một cọng cỏ khô, Mèn ngậm vào giữa.
Câu 3: Tìm một cụm danh từ có trong câu:Và nó rơi vèo xuống đất như một chiếc lá lìa cành.
Câu 4: Viết đoạn văn khoảng 5 câu nêu ý nghĩa của câu chuyện.
Câu 1: PTBĐ chính: Biểu cảm
Câu 2:
CN1: sáng kiến của chim Én
VN1: rất giản dị
CN2: hai chim Én
VN2: ngậm hai đầu của một cọng cỏ khô
CN3: Mèn
VN3: ngậm vào giữa
Câu 3: Cụm danh từ: một chiếc lá lìa cành
Câu 4:
Qua câu chuyện trên tác giả muốn khuyên chúng ta từ bỏ thói kiêu căng sĩ diện hão huyền nếu không nó sẽ là họa sát thân. Dế Mèn vốn bay lên cao được là nhờ sự hộ trợ của chim Én nhưng lúc sau chính hắn lại cho rằng hai chim Én là gánh nặng và tự gánh lấy kết cục đau khổ. Ngoài ra tác giả còn muốn khuyên chúng ta đừng sống vô ơn phụ nghĩa với những người từng nâng đỡ mình. Kiêu ngạo và vô ơn là hai thứ cần phải bỏ để hoàn thiện bản thân tốt hơn.