Đã 4 năm liền từ khi tôi lên thành phố làm việc , tôi chưa về quê thăm ngoại lần nào . Hôm nay , vì giỗ ông ngoại , cũng như đang trong thời gian nghỉ phép , tôi cùng mẹ về quê .
Quê ngoại tôi ở rất xa nơi tôi làm việc . Đi xe khách cũng khoảng 2 ngày mới đến . Ngồi trên xe mà lòng hồi hộp , nôn nao . Tôi cứ liên tưởng tới cảnh tôi chạy vào sân nhà , ôm chầm lấy ngoại giống lúc tôi còn nhỏ , được ngoại xoa đầu , rồi bao nhiêu điều khác , làm tôi xúc động . Chuyến xe cứ chạy , lần này con đường về quê cũng giống vậy , nhưng sao tôi thấy nó dài thêm . Chắc tại đã 4 năm chưa về nên tôi cứ háo hức . Cuối cùng , tôi cũng về được tới quê . Chà , bây giờ quê hương đã thay đổi khá nhiều . Đường được làm bằng bê tông sạch sẽ , trải dài từ làng này đến làng kia . Tôi chợt nhớ , ngày trước khi tôi còn đi học , đạp xe lọc cọc đi trên con đường đất , những hôm trời mưa thì phải dắt bộ vì sợ trơn bị ngã sẽ muộn giờ . Vậy mà bây giờ , các em học sinh áo trắng được đi trên con đường bê tông này , chẳng sợ bị té ngã , chúng cứ thoải mái vui đùa đạp xe bên nhau , tiếng cười giòn tan .
Tôi cùng mẹ đi bộ về nhà ngoại . Vừa đi tôi vừa hình dung hình ảnh ngoại trong đầu . Ngoại già rồi , tóc cũng bạc đi theo thời gian , lưng còng theo tuổi già , đôi mắt mờ hơn 1 chút . Chỉ có lòng thương con yêu cháu là vẫn còn như ngày nào trong ngoại .
Về tới sân , tôi gọi ngoại thật lớn : " Ngoại ơi , con về rồi ngoại ơi " . Ngoại lòm còm bước ra từ trong bếp , chậm rãi lại đưa bàn tay lên khuôn mặt tôi , đôi mắt nhìn thẳng vào đứa cháu trai nay đã lớn , ngoại không ngừng miệng : " Cháu bà đây hả ? Cháu lớn quá , thanh niên thật rồi . " Tôi nắm lấy bàn tay bà , áp vào má . Đôi bàn tay ấy đã nuôi tôi khi còn nhỏ , bón cho tôi ăn cơm khi mẹ không ở nhà . Đôi bàn tay tôi yêu quý ấy .
Sau 1 lúc ngồi nghỉ ngơi lại sức , tôi cùng ngoại ra vườn . Tôi muốn xem cây na ngày tôi còn bé tẹo bây giờ như thế nào . Ngày trước lúc tôi còn bé , ngoại cũng còn khoẻ lắm , ngoại hay bứt những quả na vào cho tôi ăn . Ngoại tôi mát tay , trồng cây nào cây nấy sai trĩu quả . Lại đang mùa na chín , tôi lại mang những quả na ấy vào cho ngoại ăn . Ngoại cứ luôn miệng : " Cháu ăn đi , ngoại để dành cho cháu mà " . Tôi thật sự rất xúc động . Có gì ngon cũng dành cho cháu , ngoại chẳng ăn . Rồi hai bà cháu đi khắp vườn , nào cây bưởi ngày trước bà hay gội đầu , nào cây xoài tôi hay đi bán trên chợ với ngoại , cả rau mồng tơi đến tận bây giờ nó vẫn ở đó .
Tôi cùng ngoại thăm các chú , bác . Ai nấy đều bảo : " Cháu được ngoại chăm sóc , bây giờ thành tài cũng phải " . Ngoại tôi cười . Nụ cười để lộ hàm răng đen bóng , những vết chân chim ở mắt , ngoại già thật rồi .
Tôi ở quê được 2 tuần . Hết nghỉ phép là tôi phải về . Ngày tôi đi , ngoại khóc hết nước mắt . Mặc cho tôi có an ủi như thế nào , ngoại vẫn không ngừng rơi lệ . Một lúc sau ngoại mới không còn khóc . Ngoại dặn dò tôi : " Con lên xe nhớ ngủ cho đủ giấc , ăn cơm đầy đủ . Ngoại có bỏ cho con mấy quả na đó , nếu đói con lấy ra ăn . Lên đó làm việc cho tốt , ngày nào ngoại lên với con " Tôi ôm lấy bà , hôn lên má ngoại , hứa rằng tôi sẽ về .
Tôi đi rồi , ngoại vẫn còn đứng ngoài ngõ , ánh mắt buồn buồn nhìn về phía tôi .