Còn bao nhiêu mùa hè nữa tôi phải trả qua, chia tay bạn bè, nhớ thương mái trường, rời khỏi vòng tay âu yếm của thầy cô. Mùa hè đến, một cảm xúc và tâm trạng mà một đứa học sinh nào cũng từng trải. Tôi còn nhớ, một ngày đẹp trời mùa hè, ve kêu ran tai, lúc đó chúng tôi đã trải qua kì thi cuối năm đầy gay gắt. Giờ giải lao tới, đối với tôi bước ra khỏi lớp để đi dạo là một điều hiếm thấy, tôi luôn có cái suy nghĩ mà theo mấy đứa coi đó là ấu trĩ lạc hậu rằng :" Ra chơi là thời gian ngồi lại lớp học bài để mở mang đầu óc chứ ra ngoài kia lãng phí thời gian, đầu óc mụ mị". Nhưng quả thật bước ra khỏi lớp là cả một bầu trời tri thức, nên đừng nghĩ vậy. Ra khỏi lớp tôi ấn tượng nhất với vườn hoa của trường, nó khiến lòng tôi xao xuyến. Một khóm hoa hồng gai màu đỏ, tuy chúng có gai làm đau thật nhưng chúng có một vẻ đẹp rất riêng, cực kì quyến rũ và gợi tình. Thật trớ trêu, tôi lại là một người rất kì quặc, khi đứng gần hoa hồng tôi lại bị dị ứng với chúng, tiếc khi tôi không hợp với loài hoa quí phái này. Có một loài hoa mà tôi nhớ mãi, hồi đó tôi không biết tên nó, chỉ biết nó có gai rất to và nhọn hoa màu hồng đẹp vô cùng. Và hiếm thấy đứa học sinh nào lại gần nó, vì khi quệt phải cái gai nhọn của loài hoa đó thì buốt đến điếng người. Không phải tôi chỉ ấn tượng về loài hoa ấy bởi sự mạnh mẽ của nó mà vì tôi có được hay tên của nó từ cô Hiệu trưởng vào một buổi tập thể dục. Cô bảo hoa đó tên là "Xương rồng Bát Tiến" , nghe thấy cái tên đó tôi không thể nào quên được, thật hay và tráng lệ đúng không nào?
Nguồn : nguyen thi vang.