Với tôi, bố tôi là một bác sĩ và cũng là một người cha tuyệt vời nhất. Dù công việc vô cùng bận rộn bởi những đêm trực, những ngày đi học, đi làm nhưng bố vẫn luôn dành cho anh em tôi những ngày vui chơi quây quần vui vẻ nhất.
Những ngày trong tuần, bố tôi thường dành thời gian cho những người bệnh của mình. Ông không có thời gian để nghỉ ngơi vì bệnh nhân đến chỗ bố tôi quá đông. Lúc nào được nghỉ bố lại vội vàng về trường tranh thủ đón anh, em tôi để đỡ nhớ.
Tôi nhớ, năm 8 tuổi, mẹ đi công tác, em tôi về bà ngoại. Nhà chỉ còn tôi bị sốt, bố phải trực và không cắt trực được bố đành bế tôi lên xe và đưa tôi vào nằm phòng bác sĩ nơi bố và các đồng nghiệp của ông nghỉ ngơi sau mỗi tua trực dài.
Tôi sốt cao, bố cho tôi uống hạ sốt rồi ông lại lao nhanh ra phòng hồi sức cấp cứu nơi có những bệnh nhân đang cần ông. Ông như một cái máy, cái máy không ngừng nghỉ. 15 – 20 phút ông lại chạy qua hỏi tôi “con trai, con thấy ổn chứ!” Tôi gật đầu là bố tôi lại lao thoăn thoắt đi về phía phòng bệnh đèn sáng trưng kia.
Tôi không nhớ đã được bố đưa đi trực cùng bao nhiêu lần. Những lần đó, nhìn thấy công việc của bố tôi thấy bố thực sự là người hùng. Có những bữa cơm, nhận được điện thoại có ca cấp cứu nặng là ông lại bỏ bát, xoa đầu anh em tôi với lời hẹn “”các con ở nhà ngoan, bố vào viện”. Bóng ông lại hun hút hành lang toà nhà để đến với người bệnh. Có lúc, tôi thấy bố mình như anh hùng giải cứu thế giới.
Bố tôi nhận được nhiều giải thưởng từ cơ quan cũng như trong ngành và tôi thấy bố mình xứng đáng nhận được điều đó.
Khi về nhà, Bố đã cố gắng hết sức để giữ cho gia đình của chúng tôi hạnh phúc. Ông làm việc chăm chỉ để kiếm tiền cho gia đình chúng tôi. Ông ấy yêu thương anh em tôi rất nhiều và luôn cố gắng làm tôi vui mỗi khi tôi đang ở trong một tâm trạng buồn. Ông luôn dạy cho tôi những điều tốt và không làm hư tôi bằng cách mua cho tôi tất cả những điều mà tôi muốn. Nhưng đồng thời, ông đã tặng tôi rất nhiều điều mà tôi luôn luôn muốn có. Bố tôi đã luôn cố gắng với mức độ tốt nhất của mình để làm cho tôi trở nên một người tốt.
Dù bận rộn, bố vẫn luôn trao đổi với cô giáo của tôi về việc học của tôi và ông không bao giờ ép tôi phải học hành.
Ông ấy rất cẩn thận về những thứ tôi ăn. Ông luôn nhấn mạnh tôi ăn những thứ lành mạnh như trái cây và rau quả giàu vitamin và khoáng chất. Ông là một người cha tràn đầy yêu thương. Tôi lúc nào cũng thích dành thời gian với ông ấy và học hỏi những điều mới mẻ từ ông ấy. Ông đã dạy tôi bơi. Tính đến nay tôi đã giành được nhiều giải vô địch bơi lội. Bố của tôi đã giúp tôi rất nhiều trong việc học vấn. Ông không cho phép tôi tốn tiền học phí mà thay vào đó ông ngồi với tôi giải quyết những vấn đề đang xảy ra. Bởi vì niềm vẻ vang cho bố tôi nên Tôi thực hiện việc học rất tốt. Bố tôi là món quà quý giá nhất của Chúa dành tặng cho tôi.
Bố tôi là một người cha tràn đầy yêu thương và là người lịch thiệp nhất mà tôi từng thấy trong đời. Ông muốn tôi trở thành một con người tốt được như ông ấy. Đó là lý do tại sao ông luôn dạy tôi cách phân biệt giữa sai và đúng.
Ông là người bạn tốt nhất của tôi. Tôi có thể thảo luận về tất cả mọi thứ với ông ấy mà không hề do dự. Những điều mà tôi không bao giờ để lộ ra cho bất cứ người bạn thân thiết nào, tôi có thể dễ dàng thảo luận với bố tôi. Bất cứ khi nào tôi cần sự giúp đỡ của ông, ông luôn luôn ở đó. Ông ấy giống như một người hùng đối với tôi.
Dù tôi mới 15 tuổi nhưng bố đã chỉ cho tôi cách để đạt được thành công, bố chỉ ra cơ hội đang tồn tại trước mặt tôi. Nhưng đồng thời, ông đã để cho tôi tự quyết định về con đường mà tôi lựa chọn. Ông rất tự tin rằng những nỗ lực của ông sẽ làm cho tôi trở nên là một người tốt mà không bao giờ đi vào điều xấu. Nhìn sự tin tưởng của ông ấy trong tôi nên một ngày nào đó tôi muốn làm cho ông ấy tự hào.
Hà Nội năm 2019
Các bạn thân yêu!
Trong khoảng thời gian ngồi trên ghế nhà trường, chắc hẳn mỗi chúng ta đều thần tượng hoặc yêu quý một thầy cô nào đó. Đó có thể là thầy cô chủ nhiệm nghiêm khắc nhưng lại vô cùng yêu thương học sinh. Cũng có thể đó là cô giáo dạy âm nhạc có giọng hát hay hoặc thầy giáo dạy mĩ thuật vẽ rất đẹp,... Đối với tôi, người mà tôi thần tượng, coi là người hùng của mình chính là cô giáo dạy Lịch sử. Cô không chỉ là một cô giáo bộ môn mà còn là một người cô ruột của tôi nữa.
Cô của tôi tên là Phương Trúc, năm nay cô vừa tròn hai mươi tư tuổi. Cô có dáng người mảnh mai, làn da trắng hồng và một nụ cười như tỏa nắng. Mái tóc của cô được cắt ngắn đến ngang vai và tạo kiểu xoăn sóng làm tăng sự tươi trẻ, tràn đầy sức sống ở con người cô. Cô đảm nhiệm vai trò dạy bộ môn Lịch sử ở trường tôi. Không chỉ vậy, cô còn là một giáo viên dạy giỏi, một cô giáo luôn nhiệt tình và có trách nhiệm với học sinh và những bài giảng của mình. Trước khi lên lớp, cô đều chuẩn bị những bài dạy rất kĩ lưỡng, cô sử dụng công nghệ thông tin trong dạy học khiến học sinh thích thú hơn và lôi cuốn được các bạn tham gia vào các nhiệm vụ học tập, xây dựng bài học. Là một cô giáo trẻ tuổi nên cô Trúc vô cùng tâm lí, gần gũi với học sinh. Các bạn học sinh có thể chia sẻ với cô về những phần kiến thức chưa hiểu rõ một cách thoải mái. Bên cạnh đó, cô còn đặc biệt quan tâm đến những học sinh có hoàn cảnh khó khăn ở lớp chủ nhiệm để đến động viên, thăm hỏi.
Vào khoảng hai tháng trước, do mải chơi nên tôi đã quên làm bài tập về nhà môn của cô. Tôi cảm thấy xấu hổ vì điều đó. Chắc hẳn cô đã thất vọng về tôi nhiều lắm. May mắn làm sao khi cô không nói chuyện này với bố mẹ tôi. Cô chỉ nhẹ nhàng nhắc nhở tôi phải học hành chăm chỉ để bố mẹ vui lòng, hơn nữa cũng đừng lơ là những môn học phụ. Học Lịch sử rất bổ ích bởi thông qua đó chúng ta biết được quá trình dựng nước, giữ nước của dân tộc ta, chúng ta cũngbiết được lòng yêu nước, căm thù giặc sâu sắc và các cuộc chiến tranh ác liệt mà nhân dân ta phải trải qua, chiến đấu hết mình để có được nền hòa bình, độc lập như ngày hôm nay. Tôi đã xin lỗi cô và hứa sẽ không bao giờ tái phạm nữa.
Ở nhà, tôi thường xuyên tâm sự những chuyện trên lớp với cô, tôi còn chia sẻ cho cô biết về ước mơ của mình. Đó là ước mơ trở thành một tiếp viên hàng không. Cô rất ủng hộ tôi tuy rằng công việc này khá vất vả. Cô không quên nhắc tôi phải ăn uống đầy đủ, rèn luyện sức khỏe thật tốt và trau dồi ngoại ngữ để có thể thực hiện ước mơ.
Các trường vùng cao đang thiếu giáo viên, do đó cô của tôi đã đăng kí và nhận được quyết định chuyển công tác lên miền đất Tây Bắc để giảng dạy. Khi biết tin này, ông bà tôi đã ngăn cản bởi cô đang được biên chế ở trường huyện, nay chuyển lên vùng cao biết bao khổ cực và vất vả lại xa gia đình, người thân, xa ngôi trường mà mình đã gắn bó. Tôi cũng không muốn cô đi nhưng hành động của cô khiến tôi rất ngưỡng mộ. Cô sẵn sàng từ bỏ sự ổn định trong sự nghiệp mình đang có để đến với tiếng gọi của vùng cao, để giúp các bạn học sinh dân tộc biết thêm về lịchsử nước mình cũng như lịch sử thế giới.
Trước lúc rời xa gia đình, cô đến xoa đầu tôi và dặn dò tôi phải học tập thật tốt, khi nào về cô sẽ mua cho tôi một chiếc cặp sách hoặc một bộ quần áo bằng thổ cẩm của các dân tộc ở trên đó. Điều ấy khiến tôi vô cùng thích thú. Tôi hứa với cô sẽ chăm chỉ học bài và làm các bài tập về nhà để trở thành con ngoan trò giỏi, cháu ngoan Bác Hồ. Thỉnh thoảng cô liên lạc về gia đình và nói rằng cuộc sống vùng cao tuy có đôi chút khó khăn nhưng mọi người lại gắn bó với nhau như trong một gia đình nên cô cũng vơi bớt phần nào nỗi nhớ nhà.
Người cô của tôi xứng đáng là một người hùng khi không quản ngại khoảng cách xa xôi, vất vả để mang kiến thức đến rẻo cao Tây Bắc và truyền đạt cho học sinh những bài học quý giá.
Các bạn hãy kể về người hùng của mình đi nhé!
Tạm biệt các bạn
Tham khảo:
Xin chào các bạn!
Nếu có người hỏi rằng ai là người hùng của tôi thì tôi sẽ không ngần ngại nói đó là anh trai của mình. Có được một người anh như vậy quả là một niềm hạnh phúc và may mắn.
Anh tôi tên là Minh Quân, anh ấy đang là sinh viên năm nhất chuyên ngành Ngôn ngữ Anh của trường Đại học Ngoại ngữ - Đại học Quốc gia Hà Nội. Dáng người anh khá cao và cân đối, đặc biệt anh có một nụ cười rất tươi. Anh là người lắng nghe, sẻ chia với tôi những câu chuyện ở lớp học và những câu chuyện về bạn bè, cuộc sống. Do tôi là em gái nên luôn được anh nhường nhịn và bảo vệ. Hai anh em sống hòa thuận và rất ít khi xảy ra tranh cãi vì bố mẹ thườngdạybảochúng tôi rằng chuyện gì cũng có cách giải quyết, anh em trong một nhà không nên to tiếng với nhau làm mất đi không khí vui vẻ.
Tôi và anh có rất nhiều kỉ niệm như những lần trốn bố mẹ đi bắt ve sầu hay những lần đi nướng ngô, nướng sắn cùng những đứa trẻ trong xóm. Nhưng kỉ niệm khiến tôi nhớ mãi đó là lần anh đã giải cứu tôi thoát khỏi mấy bạn học sinh lớp trên. Sau buổi học hôm đó, tôi đang đi xe đạp để về nhà thì bị mấy bạn học sinh trêu ghẹo, đi dàn hàng để chặn đường. Lúc đó, tôi gần như bật khóc vì bất lực, không có cách nào để thoát khỏi vòng vây ấy. Đúng lúc đó anh tôi xuất hiện. Tôi cứ ngỡ anh ấy sẽ quát tháo, to tiếng với các bạn kia một trận nhưng trái lại, bằng những lời lẽ nhẹ nhàng, anh đã khiến các bạn xin lỗi tôi và không chặn đường tôi nữa. Sau đó, trên đường trở về nhà tôi đã kể cho anh nghe những câu chuyện ở lớp. Tôi rất vui vì anh đã xuất hiện kịp thời để bảo vệ đứa em gái ngây thơ, bé bỏng này. Anh nhắc tôi lần sau đi học về thì nên đi cùng các bạn khác chứ không nên đi một mình, khi có chuyện gì không hay phải la lên thật to để mọi người xung quanh còn giúp đỡ.
Là con trai lớn nên hầu như các công việc nhà phụ giúp bố mẹ đều do anh làm, tôi chỉ làm phụ anh những việc nhỏ như quét nhà, nhặt rau,... Anh cũng không vì thế mà ghen tị với em gái, anh còn bảo rằng bây giờ anh làm đỡ tôi, sau này anh đi học Đại học thì nhường cho tôi làm hết. Thời gian trôi đi, hiện tại anh đã là cậu sinh viên năm nhất của một trường Đại học thuộc top đầu cả nước về chất lượng đào tạo. Anh chọn ngành Ngôn ngữ Anh vì muốn sử dụng ngôn ngữ này một cách thành thạo để trở thành phiên dịch, biên dịch viên trong các công ty, doanh nghiệp, nhà xuất bản hoặc có thể làm hướng dẫn viên du lịch, giảng viên giảng dạy trong các trường Đại học, Cao đẳng, Trung tâm ngoại ngữ và các trường Trung học, Tiểu học,... Tiếng anh là một ngôn ngữ phổ biến trong thời buổi hiện nay và sử dụng thành thạo tiếng Anh sẽ mở ra rất nhiều cơ hội làm việc nên anh luôn cố gắng trau dồi vốn kiến thức của mình.
Anh Minh Quân còn là người hướng dẫn tôi làm những bài toán khó và rèn luyện cho tôi về ngữ pháp môn Tiếng Anh cũng như các kĩ năng nghe, nói, đọc, viết của bộ môn này. Do hiện tại anh đi học xa nhà nên không hướng dẫn tôi học thường xuyên được nhưng mỗi lần về nhà, anh đều dành nhiều thời gian chỉ bảo tôi. Anh dặn dò tôi ở nhà phải biết nghe lời bố mẹ, cố gắng trở thành con ngoan trò giỏi để bố mẹ tự hào và giúp đỡ bố mẹ những công việc nhẹ để bố mẹ có thời gian nghỉ ngơi. Tính cách anh hòa đồng nên được nhiều bạn bè và thầy cô yêu mến. Mỗi lần anh rời nhà lên thành phố học, anh đều hứa sẽ mua quà cho tôi nếu tôi học giỏi và ngoan ngoãn. Quà của anh có khi là những gói bim bim, hộp kẹo sô-cô-la, chiếc cặp tóc mà tôi yêu thích cũng có khi là những cuốn truyện cổ tích, truyện ngụ ngôn, những cuốn hạt giống tâm hồn chứa đựng bao bài học ý nghĩa.
Anh trai của tôi tâm lí và luôn yêu thương em gái. Anh sẵn sàng bao che cho tôi khi tôi đi tắm mưa bị cảm lạnh cùng mấy đứa bạn trước bố mẹ để nhận lỗi về mình, đồng thời anh cũng nhắc nhở tôi phải biết giữ gìn sức khỏe để bố mẹ không lo lắng. Người hùng của tôi tuyệt vời như vậy đấy. Người hùng của các bạn thì sao, hãy kể cho tôi biết nhé!
Chào thân ái