Tôi làm người hàng xóm của nhà anh chị Dậu. Nhà tooi cũng nghèo, nhưng làm sao mà nghèo mà lại còn thê thảm như chị Dậu.
Nhà chị vừa phải đóng sưu cho chồng, vừa phải gánh thêm cả suất sưu của người em chồng chế từ năm ngoái. Hôm vừa rồi tôi đã vô tình chứng kiến cảnh chị Dậu đã phản kháng mạnh mẽ đối với tên cai lệ và người nhà lý trưởng. Chuyện thế này:
Sáng sớm hôm ấy, tôi và mấy người hàng xóm khác của chị Dậu ra đình đea anh Dậu tối qua bị cùm kẹp, hành hạ để thúc sưu đang mê man bất tỉnh.
Chị gọi mãi anh mới tỉnh, về đến nhà, vì cảm thấy quá đáng thương cho tình cảnh của anh Dậu nên tôi đã chạy về đưa cho chị Dậu bát gạo để chị nấu cho cả nhà ăn rồi về nhà nấu cơm.
Đang nấu thì tôi nghe tiếng chó sủa, tiếng tù và mõ inh ỏi vang gần nhà. Tôi lật đật chạy qua nhắc chị Dậu bảo anh Dậu trốn đâu đó thì trốn, kẻo lát người ta đến thúc sưu không có, lại đánh đập thì chị phải nuôi, chăm sóc anh mấy tháng cho hoàn hồn.
Chị dạ vâng rồi bảo: "để cháu cho chồng cháu ăn bài húp đã rồi cháu đưa anh ấy đi trốn, nhịn suông từ tối qua rồi còn gì".
Tôi nghe vậy thì biết vậy, về nhà ăn cơm rồi nằm nghỉ trưa thì thấy tiếng cai lệ và người nhà lí trưởng nhà bên chị Dậu.
Tôi chạy sang, đứng nép ở ách nhà đơn sơ của chị xem thì thấy tên cai lệ tay roi song, tay thước chửi mắng nói:"Thằng kia, tiền sưu đâu? nộp mau".
Nghe vậy, chị Dậu liền nói: "Ông cho chá khất vài bữa, tại nhà cháu phải nuoopj cả suất sưu của chú nó nữa nên đâm ra mới lôi thôi như thế", tên người nhà lí trưởng và tên cai lệ nói: "Mầy nói cho cha mày nghe đấy à? tiền sưu nhà nước mà dám mở mồm xin khất. không nộp, tao dỡ cả nhà máy đi chứ không nói suông như thế này đâu."
Nghe đến đó, tôi sợ quá nhưng vẫn cố nán lại xem thì thấy tê cai lệ cứ sấn tới đòi trói anh Dậu, đòi điệu ra đình.
Tên cai lệ với tên ngươi nhà lý trưởng này tôi biết. Hai bọn hắn chỉ to giọng thế này thôi, chỉ độc ác, tàn nhẫn thế này chứ cứ nhìn thấy mấy ông lớn là lại co rúm vào, nịnh nọt, xu nịnh đủ kiểu để lấy lòng.
Trước mặt dân thi cứ ra oai thế này, tân nhẫn, hung dữ thế này thôi nhưng tí về báo cáo với ông lớn lại lễ phép ngay ấy mà.
Nghĩ bụng thế nhưng tôi sực nhớ ra mình đang nép ở nhà chị Dậu lúc hắn đạp vào người chị Dậu rồi sấn tới chỗ anh Dậu, chị dậu nói "nhà cháu đang khó khăn, mong ông trông lại ạ!" tên cai lệ bịch mấy phát vào ngực chị rồi lại sai tê người nhà lí trưởng bắt trói anh Dậu. Tên người nhà lý trưởng thấy anh dậu đang vật vã, không dám làm gì vì sợ nhỡ anh Dậu có hề gì thì biết ăn nói làm sao? tên cai lệ giật chiếc roi trên tay lý trưởng, xông đến anh Dậu thì chị Dậu bảo:"chồng tôi đau ốm, mấy ông không được phép hành hạ".
Vừa dứt lời tên cai lệ đã tát vào mặt chị rồi sấn đến anh Dậu có vẻ như bực quá. Chị Dậu bảo:"mày trói chồng bà đi, bà cho mày xem". rồi chị túm tóc tên cai lệ, lẳng cho một cái ngã nhào ra cửa như miệng vẫn thét trói anh Dậu.
Tên lý trưởng thấy vậy liền giơ gậy lên thì bị chị Dậu nhanh hơn túm lấy gậy vứt ra một bên. rồi hai người đu đẩy nhau, áp vào nhau.
Hai đứa trẻ khóc om sòm. Tôi thấy thương quá, muốn vào nhưng chân cứ như bị chôn chặt dưới đất. Tôi nhìn cũng biết, sức lẻo khẻo của hai anh chàng kia làm sao đấu nổi sức khỏe của người đàn bà lực điền như chị Dậu.
Bỗng anh Dậu nói: "đừng đánh người ta, phải tù phải tội. Chị Dậu liền đáp: " nhưng mà họ vô lí quá, tôi không chịu được". Khi hai tên bỏ đi, tôi chạy ngay về nhà vì sợ tên cai lệ bắt tội nghe trộm. lúc đó, tôi thấy phục chị Dậu quá.
Sau câu chuyện đó, nhà chị Dậu trở nên yên bình hơn. Tôi vô cùng khâm phục vì sức phản kháng mãnh liệt của chị Dậu. Hết đấu lí lại đến đấu lực với tên cai lệ và lý trưởng.
Nhưng hầu hết, người dân chúng tôi ai cũng hiểu, chị làm vậy là vì tình thương chồng con, muốn cho hai tên đó biết răng, chị hiền dị, nhẹ nhàng nhận nhục nhưng không có nghĩa là chị yếu đuối.
Chỗ nào có *** không hiểu thì bạn hỏi tớ nhé!
Tôi làm người hàng xóm của nhà anh chị Dậu. Nhà tooi cũng nghèo, nhưng làm sao mà nghèo mà lại còn thê thảm như chị Dậu.
Nhà chị vừa phải đóng sưu cho chồng, vừa phải gánh thêm cả suất sưu của người em chồng chế từ năm ngoái. Hôm vừa rồi tôi đã vô tình chứng kiến cảnh chị Dậu đã phản kháng mạnh mẽ đối với tên cai lệ và người nhà lý trưởng. Chuyện thế này:
Sáng sớm hôm ấy, tôi và mấy người hàng xóm khác của chị Dậu ra đình đea anh Dậu tối qua bị cùm kẹp, hành hạ để thúc sưu đang mê man bất tỉnh.
Chị gọi mãi anh mới tỉnh, về đến nhà, vì cảm thấy quá đáng thương cho tình cảnh của anh Dậu nên tôi đã chạy về đưa cho chị Dậu bát gạo để chị nấu cho cả nhà ăn rồi về nhà nấu cơm.
Đang nấu thì tôi nghe tiếng chó sủa, tiếng tù và mõ inh ỏi vang gần nhà. Tôi lật đật chạy qua nhắc chị Dậu bảo anh Dậu trốn đâu đó thì trốn, kẻo lát người ta đến thúc sưu không có, lại đánh đập thì chị phải nuôi, chăm sóc anh mấy tháng cho hoàn hồn.
Chị dạ vâng rồi bảo: "để cháu cho chồng cháu ăn bài húp đã rồi cháu đưa anh ấy đi trốn, nhịn suông từ tối qua rồi còn gì".
Tôi nghe vậy thì biết vậy, về nhà ăn cơm rồi nằm nghỉ trưa thì thấy tiếng cai lệ và người nhà lí trưởng nhà bên chị Dậu.
Tôi chạy sang, đứng nép ở ách nhà đơn sơ của chị xem thì thấy tên cai lệ tay roi song, tay thước chửi mắng nói:"Thằng kia, tiền sưu đâu? nộp mau".
Nghe vậy, chị Dậu liền nói: "Ông cho chá khất vài bữa, tại nhà cháu phải nuoopj cả suất sưu của chú nó nữa nên đâm ra mới lôi thôi như thế", tên người nhà lí trưởng và tên cai lệ nói: "Mầy nói cho cha mày nghe đấy à? tiền sưu nhà nước mà dám mở mồm xin khất. không nộp, tao dỡ cả nhà máy đi chứ không nói suông như thế này đâu."
Nghe đến đó, tôi sợ quá nhưng vẫn cố nán lại xem thì thấy tê cai lệ cứ sấn tới đòi trói anh Dậu, đòi điệu ra đình.
Tên cai lệ với tên ngươi nhà lý trưởng này tôi biết. Hai bọn hắn chỉ to giọng thế này thôi, chỉ độc ác, tàn nhẫn thế này chứ cứ nhìn thấy mấy ông lớn là lại co rúm vào, nịnh nọt, xu nịnh đủ kiểu để lấy lòng.
Trước mặt dân thi cứ ra oai thế này, tân nhẫn, hung dữ thế này thôi nhưng tí về báo cáo với ông lớn lại lễ phép ngay ấy mà.
Nghĩ bụng thế nhưng tôi sực nhớ ra mình đang nép ở nhà chị Dậu lúc hắn đạp vào người chị Dậu rồi sấn tới chỗ anh Dậu, chị dậu nói "nhà cháu đang khó khăn, mong ông trông lại ạ!" tên cai lệ bịch mấy phát vào ngực chị rồi lại sai tê người nhà lí trưởng bắt trói anh Dậu. Tên người nhà lý trưởng thấy anh dậu đang vật vã, không dám làm gì vì sợ nhỡ anh Dậu có hề gì thì biết ăn nói làm sao? tên cai lệ giật chiếc roi trên tay lý trưởng, xông đến anh Dậu thì chị Dậu bảo:"chồng tôi đau ốm, mấy ông không được phép hành hạ".
Vừa dứt lời tên cai lệ đã tát vào mặt chị rồi sấn đến anh Dậu có vẻ như bực quá. Chị Dậu bảo:"mày trói chồng bà đi, bà cho mày xem". rồi chị túm tóc tên cai lệ, lẳng cho một cái ngã nhào ra cửa như miệng vẫn thét trói anh Dậu.
Tên lý trưởng thấy vậy liền giơ gậy lên thì bị chị Dậu nhanh hơn túm lấy gậy vứt ra một bên. rồi hai người đu đẩy nhau, áp vào nhau.
Hai đứa trẻ khóc om sòm. Tôi thấy thương quá, muốn vào nhưng chân cứ như bị chôn chặt dưới đất. Tôi nhìn cũng biết, sức lẻo khẻo của hai anh chàng kia làm sao đấu nổi sức khỏe của người đàn bà lực điền như chị Dậu.
Bỗng anh Dậu nói: "đừng đánh người ta, phải tù phải tội. Chị Dậu liền đáp: " nhưng mà họ vô lí quá, tôi không chịu được". Khi hai tên bỏ đi, tôi chạy ngay về nhà vì sợ tên cai lệ bắt tội nghe trộm. lúc đó, tôi thấy phục chị Dậu quá.
Sau câu chuyện đó, nhà chị Dậu trở nên yên bình hơn. Tôi vô cùng khâm phục vì sức phản kháng mãnh liệt của chị Dậu. Hết đấu lí lại đến đấu lực với tên cai lệ và lý trưởng.
Nhưng hầu hết, người dân chúng tôi ai cũng hiểu, chị làm vậy là vì tình thương chồng con, muốn cho hai tên đó biết răng, chị hiền dị, nhẹ nhàng nhận nhục nhưng không có nghĩa là chị yếu đuối
Nếu xem đây là một vụ đánh nhau thì thật sự là không đúng, mà là một vụ ẩu đả cũng ko đúng, phải gọi là một cuộc đòi lại công lý hả lòng hả dạ con người ta. Tôi đã thót tim khi chứng kiến được cảnh đó, đến bây giờ, tôi vẫn thấy hơi hoảng hồn khi nhớ lại, nhưng hơn hết đó là một niềm vui xen lẫn.
Con người ta luôn biết thương yêu quy trọng nhau trong cảnh nghèo khó. Hai con người và những đứa con nhỏ bên cạnh nahf tôi đã quá cực khổ rồi, có gì đáng đâu mà phải tiếc nuối mấy hạt gạo cho những con người đương trong cảnh đáng thương ấy. Thế nên, tôi đã đem qua cho chị Dậu bát gạo để nấu cháo cho ành nhà chị ấy ăn, một bát nhỏ, tôi không thấy là nhiều, nhưng tôi nghĩ là của ít lòng nhiều nó vẫn đúng trong hoàn cảnh này. Cũng không thừa gì nhiều nên tôi chỉ có thể cho chị ấy chừng ấy thôi. Khi người ta thừa quá thì mới có thể đem đi cho đủ để tạo giá trị vật chất. Tôi cũng tin là chị ấy hiểu cho, bởi những con người đnag trong cùng một hoàn cảnh thì hiểu nhau lắm. Và cũng chính từ cái cách cho bát gạo ấy, thì tôi mới được chứng kiến một cảnh mà có thể nói là vừa lo lắng vừa hả hê.
Anh Dậu đương đưa tô cháo nóng hổi, nước thì nhiều mà cơm thì chẳng được bao nhiêu ấy lên ngang miệng, thì thùm thùm, bọn cai lệ tới. trời đánh tránh miếng ăn, nhưng sao bọn nó chẳng tránh xa cho ai được hưởng cái gì. Đúng là bọn ác độc, tên thì cầm roi, đứa thì cầm gậy gộc to. Những tên dữ tợn. Chúng đã mất đi bao nhiêu hồi cái gọi là bản chất lương thiện của con người.
La hét oang oang, đòi cho được vài đồng sưu, vài đồng là đối với chúng, còn những người dân nghèo tay lấm chân bùn như chúng tôi đây thì đó là cả một gia tài mà chúng tôi có thể làm nhiều điều mà tưởng chừng như chẳng bao giờ làm đc từ vài đồng ấy.
Nộp sưu còn thiếu (câu này chị nhwos ko rõ lắm, em có thể bổ sung vào từ đoạn trích ở trong sách ^^)
Tôi nghe rõ mồn một từng câu nói đay nghiến của bọn chúng. Một lũ ác ôn.
Chị Dậu đnag làm gì, van lơn thảm thiết "Thưa ông....! (đoạn này em cũng bổ sung vào nhé ^^) ". Ôi chao, cái cảnh thảm thương kia sao mà khiến người ta làm ngơ đc cơ chứ, lúc ấy, đúng ngoài cửa, tôi chỉ muốn vào đỡ chị lên, nhưng những con người đó, chính bọn chúng và cũng vì tôi già cả quá rồi, ko thể làm gì đc hơn. Nhưng cái bản chất chẳng bao giờ bỏ được của bọn chúng đã khiến trái tim chúng bị đóng băng cả rồi, chúng đã làm gì cơ chứ, trơ mặt ra, ko chút động lòng thương và chỉ tiếp tục la hét "Không dài dòng ....^^ (bổ sung...^^)".
Rồi dươngf như linh tính làm tôi cảm nhận được mọt cái gì đó. Chị đang giận dữ, không, ko phải, là kiên cường hơn mới đúng. Bản chất của một người nông dân, tôi nhớ lại những ngày trẻ tuổi của tôi ngày trc, cũng mạnh mẽ như chị bây giờ, tôi thấy vui vì điều đó. Chị kháng cự lại mạnh mẽ hơn, hơn trước, không còn những lời van lơn như trc, con - ông. Tôi nghe rõ chị xưng hô như thế. Rồi tôi - ông, đến tôi cũng phải ngạc nhiên, chị kiên cường hơn tôi tưởng, hằng ngày cái bản chất hiền lành đã khiến tôi cứ nhầm tưởng là chị chỉ mạnh mẽ trên mấy thửa ruộng thôi, nhưng bây giờ, chị đã mạnh mẽ với bọn cai lệ, những tên ác nhân.
Cái thái độ nghênh ngang, ko khoan nhượng của bọn chúng đã làm chị nổi giận, chị giận rồi đấy, bây giwof là thật. Bọn chúng sẽ phải trả giá cho những hành động của mình, và tôi đã đúng, chị kháng cự, đứng lên, ko van lơn nữa, đập mạnh vào bọn chúng, mạnh đến nỗi chúng ngã lăn. Không làm được gì hơn, bây giwof chị mạnh quá, dường như chẳng có ai có thể ngăn cản, thế là từng tên, từng tên ngã vật ra, trông thật là thảm hại. Lúc đó ai dám nói là phụ nữ chỉ beiets chui trong bếp và trên mấy thửa ruộng cơ chứ.
Một cảnh tượng đẹp, đáng để nhớ. Cuộc đời dài dằng dẵng của tôi, gắn bó trên mảnh đất này thật sự chưa bao giwof đc chứng kiến một cảnh như thế, thật là hả lòng hả dạ. Bọn ác ôn kia sẽ phải suy nghĩ nhiều về chị Dậu, về người phụ nữ kiên cường đó, với một thái độ có thể là khác. Tôi mong và tin là có thể thế.
*Mở bài :
Giới thiệu khái quát sự việc
*Thân bài:
- Tình huống xảy ra câu chuyện: Do thiếu sưu, anh Dậu bị đánh trói ngoài đình. Nửa đêm người ta cõng anh về rũ rượi như một xác chết. Chị Dậu nấu cháo cho chồng, anh Dậu chưa kịp ăn thì cai lệ và người nhà lí trưởng ập đến.
- Qúa trình tức nước:
+ lời nói hành động trói sưu của cai lệ và người nhà lí trưởng
+ Sự van xin nhẫn nhục của chị Dậu
(Chú ý cách xưng hô của chị Dậu với tên cai lệ và người nhà lí trưởng)
-Quá trình vỡ bờ:Cảnh ẩu đả quyết liệt giữa chị Dậu với bọn cai lệ và người nhà lí trưởng
+Thái độ của anh Dậu
+Lời nói của chị Dậu(Thay đổi cách xưng hô)
*Kết bài:
Suy nghĩ của người kể khi chứng kiến cảnh này
hi xin cái gì tôi là youtuber hãy xem kênh của tôi ''TOG ANIME''