khi bạn đúng bạn cần giữ bình tĩnh , khi bạn sai bạn cũng không thể đánh mất bình tĩnh .Em hiểu câu trên như thế nào?hãy kể lại một câu chuyện bản thân có liên quan đến ý nghĩa trên
*Kể về một câu chuyện tình bạn sâu sắc trong những năm tháng học trò của bạn?
(Hơi dài nhưng mong các bạn đọc câu chuyện này :<)
Tôi có một người bạn tốt...
Tôi quen một người bạn tốt vào đầu năm học này. Mất bạn, mất mái trường cấp hai thân thuộc, mất khoảng thời gian tươi đẹp, tôi đã phải trải qua quá nhiều sự trầm tính sau kì thi chuyển cấp. Đầu năm lớp 10, tôi chưa có bạn. Trong khi các bạn trong lớp dần dần đã tìm được bạn để tâm sự, trò chuyện, vui đùa cùng, tôi vẫn ngồi trong góc tường, suy nghĩ xem mình sẽ vượt qua ba năm "tẻ nhạt" này như thế nào. Và rồi:
- Ồ tao không ngờ chuyện lại như thế đó. Hóa ra mày lại thích con đấy à?
- Ơ thì 4 năm cấp 2 tao có chú ý gì đến nó đâu. Đến bây giờ khi xa nó tao mới để ý.
- Ủa bạn A cũng hóng à? Vào đây em!
Tôi xin tự xưng là A. Và đó là cuộc hội thoại đầu tiên giữa tôi, bạn Đ và bạn C. Thế là ba chúng tôi, nhìn nhau cười lần đầu, cùng bước ra ngoài hành lang tán gẫu. Ngay sau đó bạn T cũng gia nhập nhóm nói chuyện, và thế là cuộc trò chuyện sôi nổi của bốn chúng tôi bắt đầu.
Chúng tôi đều giữ chức vụ cao trong lớp, đã thế rồi chúng tôi còn hợp cách nói chuyện và cách "quậy phá" với nhau nữa chứ, thế là bốn đứa trở thành bạn thân của nhau.
"Tao thấy sức nó đá yếu thế nhỉ?" - Tình cờ tôi nghe được khi có hai đứa cùng lớp đi ngang qua. "Thằng này chỉ cần bị xô một cái là sẽ mất bóng ngay, tiền đạo lớp mình thế đó!" Tôi mới để ý lại, thấy sức thằng Đ cũng có phần yếu thật. Không phải yếu về thể lực, mà là yếu về sức khỏe.
Chúng ta thường nói đùa vui: "Sức khỏe tỉ lệ nghịch với học tập, học ít thôi!" - Kể ra cũng đúng với trường hợp của nó thật. Nó học rất giỏi luôn nhá, còn được VTV7 nêu gương là một người có kho giải thưởng đồ sộ rồi cơ mà, còn có cả fan từ những tỉnh xa xôi về nhắn hỏi thăm nữa chứ, một số fan cứng còn bày tỏ sự ngưỡng mộ trên diễn đàn trường tôi nữa chứ. Ai cũng ghen tị với nó luôn á, đáng yêu dễ sợ!
Tôi có một người bạn tốt. Người bạn mà hỗ trợ đắc lực nhóm bạn thân chúng tôi trong kì thi cuối kì I, để rồi chúng tôi đều đạt được kết quả hơn mong đợi.
Tôi có một người bạn tốt. Người bạn luôn lo lắng và luôn chỉnh đốn cho những việc chúng tôi làm sai, người bạn luôn có tấm lòng thiện ý với thế giới tươi đẹp này.
Tôi có một người bạn tốt, người bạn luôn bùng cháy trong mọi hoạt động, sự kiện để chúng tôi có những khoảng thời gian khó quên. Người bạn luôn khích lệ anh em những lúc buồn bã, u sầu.
Tôi có một người bạn tốt. Để rồi!?
Người bạn tốt đó phải hứng chịu từng cơn đau bụng buổi sáng, lúc nào cũng vác cái thân mình xuống nhà vệ sinh trước khi vào tiết đầu tiên của ngày.
Người bạn tốt đó phải nghỉ rất nhiều buổi học trong năm vì những cơn đau không rõ nguồn gốc trong khắp cơ thể.
Người bạn tốt đó phải đi trị liệu chân và lưng của mình, đến đi còn khó, đến chơi môn đá bóng yêu thích còn đành chỉ đứng nhìn bên ngoài sân cỏ.
Người bạn tốt đó... đã gục trước những cơn đau liên hồi, dai dẳng và nghỉ một thời gian dài.
Đã là 20 ngày kể từ ngày đầu bạn ý báo nghỉ. Ban đầu bạn Đ báo là gia đình có chuyện nên chưa đi học được, dẫn đến những tiếng nói, những tin tức không hay lan truyền chậm rãi qua từng cái tai nghe khắp khối tôi. Chúng tôi, những người bạn ý thân nhất, cũng nghĩ như vậy. Chỉ có điều chúng tôi có hơi nghĩ chút, tại sao một gia đình được xã hội truyền tai là hạnh phúc, đầm ấm, lại có thể xảy ra chuyện đến mức cả nhà phải nghỉ dài như thế được?
Biến cố về tâm lí gia đình chăng? Hay kinh tế?
Tuần trước, cô chủ nhiệm báo tôi một tin: bạn ý đau bụng quá nên vào phòng mổ rồi! Thật sự là một tin rất sốc. Ngay lập tức. Năm đứa gọi nhau, bao gồm cả bạn B, mới gia nhập nhóm. Chúng tôi rất lo. Vô cùng đau đớn trước tin. Tại sao gia đình lại có thể giấu chuyện như vậy?
Thế rồi, chúng tôi cũng nhận được chút tin vui: ca phẫu thuật thành công. rất vui mừng, ngay lập tức chúng tôi nhắn cho bạn Đ. Bạn ý có vẻ vẫn khá đau sau ca phẫu thuật, nhưng đã cho rằng mình hoàn toàn khỏe rồi, sang tuần là có thể đi học. Thề luôn á mọi người, tôi rất vui khi nghe tin này. Như vậy thời gian nghỉ học của bạn ý sắp kết thúc rồi, chúng tôi lại có thể tán gẫu với nhau rồi!
Thế nhưng, số phận mệt mỏi, thương tâm của bạn ý vẫn chưa kết thúc...
- Con chào cô ạ.
- Con ơi, bình tĩnh khi nghe tin nhé.
- Có chuyện gì thế ạ???
- Bạn Đ ý, bạn ý vừa đi khám tại bệnh viện K và bệnh viện 108 Hà Nội xong.
- Kết quả tốt chứ cô, vì bạn ý cũng bảo sắp đi học lại được rồi.
- Không đâu con. Bệnh K, nó bị bệnh K, thương tâm quá!!!
Điện thoại tôi rơi xuống sàn. Không tin, không thể tin được. Tại sao ông trời lại bắt một con người tài năng, hiếu thảo, đức độ phải sống khổ thế???
Tôi vẫn chưa tin, thực sự vẫn chưa tin. Không thể như thế được...
- Bạn ý chuẩn bị sang Singapore chữa trị rồi. Cô trò mình tuần sau đến thăm bạn nhé, có thể đây là lần cuối bạn ý đồng hành với nhóm chúng con đấy.
- ...
Cô chủ nhiệm lớp tôi cúp máy, để lại tôi và nhóm bạn hoang mang tột cùng. Thực sự trong sáu năm qua, nhiều người nhận xét tôi rất lạnh. Nhưng khi nghe những câu này, tôi không thể kìm được nước mắt.
Tại sao vậy ông trời, tại sao lại bất công thế?
Cô chủ nhiệm bảo nhóm chúng tôi cho mọi thứ ổn thỏa rồi mới đi thăm bạn, nhưng nhóm chúng tôi đã xuất phát ngay ngày hôm nay. Chúng tôi đến nhà bạn Đ, không khí trong nhà thực sự rất "khó xử".
Đối diện với mẹ bạn ý, chúng tôi cảm nhận được sự đau khổ, xót xa đến tột cùng khi người mẹ nhận được kết quả báo bệnh của con. Người mẹ ấy vẫn chưa chấp nhận được thực tại, đứa con tài năng, nổi tiếng của mình lại mắc bệnh ung thư quái ác ấy...
Đối diện với bạn Đ, chúng tôi phải cố lắm mới kìm được nước mắt. Đối diện chúng tôi là một con người đang lạc quan với cuộc sống, đang tràn ngập hạnh phúc và sức sống.
- Tao chuẩn bị đi học với chúng mày tuần sau rồi đấy, còn đến giúp chúng mày thi giữa kì nữa chứ.
- Mày ơi, thế mày đã khỏe chưa thế vậy?
- Tao khỏe rồi, không còn vấn đề gì nữa đâu, chúng mày chuẩn bị quà mà đón tao trở về nhé!
Bạn ý vẫn chưa biết chuyện gì cả. Bởi vì, mẹ bạn ý giấu bạn ý.
Một người mẹ dũng cảm và tâm lí khi đối diện với đứa con có tinh thần mỏng manh, chống chọi căn bệnh thế kỉ.
Một người mẹ hi sinh tất cả vì con, nén lại đau thương để cho con mình sống hạnh phúc những ngày cuối trước khi lên đường.
Một người anh hùng cao cả...
Mày ơi, tao không biết bây giờ, mày đã biết chuyện chưa. Nhưng khi lên đường sang chữa bệnh, mày đừng quên tao nhé, năm đứa tao. Bọn tao luôn ủng hộ mày đến những giây phút cuối, KHÔNG BAO GIỜ BỎ MÀY LẠI ĐÂU, mày yên tâm chữa trị tốt để quay lại đi chơi với lũ này nhé :(
Tôi khóc rồi, dừng bút thôi...
-----------------------------------------------
1.Hãy tưởng tượng và kể lại cuộc tranh luận của ba phương tiện giao thông : xe đạp, xe máy, ô tô .
2. Đóng vai em bé thông minh kể lại câu chuyện " Em bé thông minh " .
3.Kể về một lần em làm việc tốt để bảo vệ môi trường .
4. Kể về một người bạn thân của em.
5. Kể lại một câu chuyện ( truyền thuyết hoặc cổ tích ) đã học mà em thích bằng lời văn của em .
Tất cả viết thành bài văn hết nhé !!!!
=============================== Đừng chép mạng dưới mọi hình thức nhé !!! =======================================
Cuộc thi Trí tuệ VICE | Facebook
[Ngữ văn.C1001 _ 22.5.2021]
Bạn bè có những giây phút thăng trầm - những câu chuyện đó trở thành kỉ niệm trong tâm trí mỗi chúng ta. Tuy nhiên, việc chặn liên hệ hoàn toàn và hủy kết bạn trên mạng xã hội (như facebook, zalo, instagram,...) là một "giọt nước tràn ly" khi thể hiện sự thiếu tôn trọng và thiếu suy nghĩ khi chơi đùa cùng bạn.
Các bạn có suy nghĩ gì về nhận định trên? Hãy viết một đoạn văn khoảng 10 câu trình bày suy nghĩ đó.
Đề: Có ý kiến cho rằng: “Thơ ca là tiếng nói của trái tim”. Qua 2 tác phẩm “Bạn đến chơi nhà” của Nguyễn Khuyến, “Tiếng gà trưa” của Xuân Quỳnh, em hãy làm sáng tỏ điều trên.
Đây là đề thi chọn học sinh giỏi văn của Phù Ninh năm nay
Ai viết hộ mình cách chấm điểm với càng chi tiết càng tốt cảm ơn trước ạ
Câu 1 (8 điểm): Cha ông ta nói:'' Có công mài sắt, có ngày nên kim''.Còn giáo sư Toán học Ngô Bảo Châu cho rằng:'' Lòng đam mê là yếu tố quan trọng nhất để nhà khoa học đi đến tận cùng con đường mình đã chọn''.
Trình bày suy nghĩ của em về những ý kiến trên
Câu 2 (12 điểm): Có những điều mà chiến tranh không thể lấy đi. Em hãy chỉ ra điều con lại mà chiến tranh không thể lấy đi trong bài thơ ''Đồng chí'' của Chính Hữu
........................................
Đọc đoạn thơ sau và trả lời câu hỏi: ..."Con chim sẻ của phổ ta Đừng buồn nữa nhà Bắc thơ mộc nói sai rồi Nếu cuộc đời này toàn chuyện xấu xa Tại sao cây táo lại nở hoa Sao rãnh nước trong veo đến thế? Con chim sẻ tóc xã ơi Bắc thợ mộc nói sai rồi" (Lưu Quang Vũ, thơ tình, NXB Văn học) Từ văn bản trên và những hiểu biết xã hội, hãy viết đoạn văn khoảng 2/3 trang giấy, trình bày suy nghĩ của em về thông điệp: “Đừng bao giờ đánh mất niềm tin".
[Link để đọc full bài: Facebook]
...Cuối cùng, tôi đã hiểu ra, Tết trong mỗi người lại có một ý nghĩa khác nhau, và không phải ta đi qua dịp Tết như thế nào, mà là ta đi theo dịp Tết cùng ai. Đối với tôi, Tết, và mọi ngày khác, chỉ đẹp khi có em. Năm Tân Sửu đã tới, những kỉ niệm của em và tôi trong vòng 1 năm qua vọng về, nhưng Tết nay không còn như Tết xưa nữa. Năm nay tôi đã có em ở bên...
*Để ủng hộ bài viết của nhóm tác giả của mình, các bạn hãy react và comment ngay nhé! Hãy chia sẻ những cảm xúc của bạn với mình, để mình có thể hiểu các bạn hơn! Hãy ủng hộ chúng mình!
Viết một bài văn Ghi lại tâm trạng của em sau khi để xảy ra một chuyện có lỗi đối với bạn.