Ông em năm nay đã bảy mươi tám tuổi, tóc đã bạc trắng. Ông là một người giản dị, hiền từ. Ông có thân hình thon thả, đôi mắt hiền từ lúc nào cũng sẵn sàng chia sẻ với em về bất cứ vấn đề nào mà em không dám chia sẻ với bố mẹ, như là điểm kém, bị mắng ở lớp hay đánh nhau với bạn... Đôi tay ông gầy gò vì đã có tuổi, nhưng ông rất khỏe, xáng nào ông cũng dậy sớm tập thể dục rồi ra quét vườn, nghe tiếng chim hót. Đối với ông, một buổi sáng như thế này là buổi tinh thần ông được thư thái nhất. Ông rất thích thư giãn vào buổi này bằng cách hưởng cái không khí trong lành mà thiên nhiên đã ban tặng. Như thường lệ, buổi sáng ông quét vườn và ăn sáng, buổi trưa ông đi dạo quanh nhà, buổi chiều ông phụ bà tôi làm các công việc nhà như dọn dẹp, cho mèo ăn, nấu cơm. Mặc dù làm nhiều như vậy nhưng ông luôn thấy thoải mái, lúc nào cũng tươi cười vui vẻ. Buổi tối, ông hay ngồi xem tivi hoặc đọc báo rồi ông khóa cửa đi ngủ. Những lúc dỗi, ông thường kể truyện cho các cháu nghe, ông kể đủ loại truyện, nào là truyện dân gian, nào là truyện cười, chuyện hồi nhỏ của ông... Ông rất giỏi về địa chất, em còn nhớ, hồi tháng ba năm nay, ông được giải thưởng Hồ Chí Minh về địa chất. Ông còn là một họa sĩ, ông vẽ rất giỏi, những bức tranh nào em nhờ ông vẽ cũng được điểm chín và mười. Hồi nhỏ, ông học rất giỏi, lúc nào cũng xếp thứ nhất lớp. Ông học tất cả các môn. Ông còn kể với em, hồi chiến tranh, ông phải chăm sóc từng miếng ăn, áo mặc cho bố em, bác em và cô em. Tất cả mọi người phải trốn dưới hầm, ở trên đầy tiếng súng, bom nghe rất sợ. Hồi đó còn không có tivi để xem, chỉ đi học và mỗi khi loa phát thanh kêu có máy bay và giặc của Mỹ đến là mọi người lại ồ ạt xuống hầm để trốn. Ông rất thích đi du lịch, vì mỗi lần đi là ông lại thấy sảng khoái, được thư giãn. Vì vậy, mỗi lần nghỉ hè bố mẹ em đều tổ chức cho cả nhà đi du lịch biển, nhiều nhất .
nhớ ngày còn bé, tôi về quê ngoại chơi, tôi thấy tất cả mọi thứ đều lạ lẫm và ở đó tôi trả quen đứa bạn nào cả nên lúc nào cũng thui thủi một mình.
Vào một ngày nọ tôi bị ngã xuống sông, lúc ấy cứ ngỡ rằng tôi sẽ chết rồi chứ, nào ngờ khi tỉnh dậy thì tôi đã thấy mình ở nhà rồi. Tôi cứ tưởng là tôi vừa mơ thấy một cơn ác mộng chứ ai ngờ tất cả đều là sự thật chứ ko phải mơ, thì ra đã có người thấy và kịp cứu tôi lên và đó chính là Quốc người bạn thân sau này của tôi. Toi vua nghe tin thì chạy ngay khỏi giường và vội vàng cảm ơn Quốc. Lúc đó Quốc chỉ cười nhẹ đáp lại lời cảm ơn của tôi, từ đó về sau ngày nào chúng tôi cũng bám lấy nhau như sam.Ai ngờ sau cái vẻ tốt bụng và lương thiện ấy cậu cũng là một cậu bé lém lỉnh và nghịch ngợm như bao đứa trẻ khác. Chúng tôi hết đi phá nhà hàng xóm thì lại trèo cây ăn trộm ổi nhà người khác, lúc đó thật là vui cho đến tận bây giờ tôi vẫn còn nhớ mãi hình ảnh một cậu bé dũng cảm đã xả thân liều mình cứu tôi và cả những lúc chúng tôi bên nhau nữa.Nhưng ko lâu sau cậu lại phải chuyển sang vùng khác sinh sống tuy tôi rất buồn nhưng cậu lại bảo:"Này vui lên đi chứ, tớ có chết đâu mà cậu phải lo nhỉ, rảnh thì cậu cứ viết thư cho tớ, tớ sẽ trả lời thư đầy đủ mà cậu yên tâm đi".Nghe những lời nói đó làm tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều
Cho đến tận bây giờ chúng tôi vẫn trò chuyện qua thư, nho lai ngày ấy tôi cảm thấy nếu tôi ko ngã xuống sông thì bây giờ cậu có là bạn của tôi ko và tất nhiên câu trả lời sẽ là có rồi dù cho chúng tôi có gặp nhau trong hoàn cảnh nào đi chăng nữa thì tình bạn của chúng tôi vẫn trường tồn mãi mãi
Bà em đã gần 70 tuổi. Dáng bà cao và tóc vẫn còn đen lắm. Bà luôn quan tâm đến em từ bữa ăn đến giấc ngủ. Sáng nào bà cũng dạy sớm chuẩn bị bữa sáng cho em, hôm thì cơm rang, hôm lại xôi hoặc bánh mì. Buổi trưa, bà lại nấu ăn chờ em đi học về.
Bà ngoại em là người rất nghiêm khắc. Bà luôn nhắc em phải đi học và ăn ngủ đúng giờ, giờ nào làm việc ấy. Có những lúc em đi xin bà đi chơi nhưng về muộn, bà nhắc nhở em và yêu cầu em viết bản kiểm điểm sau đó đọc cho bà nghe. Bà không bao giờ mắng hay nói nặng lời với em, bà bảo em là con gái nên chỉ cần bà nói nhẹ là phải biết nghe lời. Có những lúc em được điểm kém, bà giận lắm, bà bảo em phải luôn cố gắng học để bố mẹ ở xa yên tâm làm việc. Cuộc sống tuy thiếu thốn tình cảm của bố mẹ, nhưng bù lại em lại nhận được tình yêu thương chăm sóc của bà ngoại, điều đó làm cho em cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Những buổi chiều cuối tuần, được nghỉ học, em lại giúp bà công việc gia đình như dọn dẹp nhà cửa, rửa bát và nhổ tóc sâu cho bà. Buổi tối hai bà cháu cùng xem phim, và bà lại kể cho em nghe về lịch sử và có rất nhiều những kỉ niệm trong quá khứ của bà. Bà là người dạy em tất cả mọi điều trong cuộc sống từ nết ăn, nết ở sao cho vừa lòng mọi người. Chính vì điều này nên dù ở trên trường hay ở nhà, em vẫn luôn được mọi người khen là con ngoan, trò giỏi. Mỗi lần đi họp phụ huynh cho em, bà vui lắm, vì thành tích học tập của em luôn đứng nhất, nhì lớp. Khi về tới nhà, bà thường gọi điện báo tin cho bố mẹ em biết về kết quả học tập của em, và bố mẹ lại khen ngợi em.
Em luôn trân trọng và biết ơn bà ngoại của em, bởi bà là người đã vất vả nuôi dạy em nên người. Em tự hứa sẽ cố gắng học tập thật tốt để bà và bố mẹ luôn cảm thấy hài lòng và tự hào về em.
bài văn mình dài lắm IB riêng mình chụp ảnh cho