Bài viết số 1 - Văn lớp 8

Hoàng Tường Vy

Em hãy kể lại một kỉ niệm đáng nhớ thời thơ ấu của em (sử dụng 3 phương thức biểu đạt tự sự , miêu tả , biểu cảm).

Huệ Phạm
19 tháng 9 2018 lúc 20:56

Tôi đã đến với cuộc đời này, yên tĩnh và lặng lẽ, chỉ có gia đình và người thân biết về sự ra đời đó. Nhưng dường như vì cái sự quá ư là nhẹ nhàng đó mà tôi đã không biết quý trọng cái giây phút mà mình đã được sinh ra như thế nào. Mẹ tôi, 1 người phụ nữ, nuôi dạy, chăm sóc con cái, lo việc nội trợ và thiêng liêng hơn là sinh ra và nuôi dưỡng các anh chị em chúng tôi nên người. Tôi biết điều đó vì chị gái tôi luôn nói với tôi như thế: “Mẹ đã vất vả rất nhiều để sinh ra mấy chị em mình,…”.
ôi luôn nhớ, và không quên. Tôi dám khẳng định là như thế!
Nhưng dường như việc đi ra đời, tiếp xúc và bương chải với nó quá nhiều mà khiến tôi phần nào quên đi cái câu nhắc nhở ấy. Quên đi cái sự vất vả ấy. Và 1 đứa học sinh cấp 3 như tôi, đủ lớn, đủ suy nghĩ để có thể biết được công ơn của ba mẹ. Nhưng tôi đã quên, trong giây phút ấy.
Tôi được học thế nào là trung thực ở trường, trung thực giúp cho con người ta tiến bộ hơn, có được rất nhiều thứ tốt đẹp trong cuộc sống. Nhưng phần nào tôi cũng đã hiểu được, nó được nhiều và cũng mất nhiều lắm qua những lời mà hôm đó tôi đã nói với mẹ. Mẹ là người tôi nghĩ là người phụ nữ trung hậu nhưng quá “ngang”. Tôi muốn mẹ hiểu được rằng, con cái và cha mẹ cần phải hiểu nhau, chứ không phải là mẹ nói gì, con cái nghe ấy.
Với cái suy nghĩ đó mà tôi đã ngang miệng cãi lại mẹ khi mẹ nói những điều mà tôi cho là mẹ sai hoàn toàn. Đừng vội cho là tôi sai khi cho rằng mẹ sai, trong tình huống ấy, tôi không thể nào nghĩ rằng mẹ đúng. Sai và thật sự sai!. Rồi sau cái ngày ấy, mẹ và tôi dường như cách biệt nhau 1 khoảng cách, xa vời vô cùng mặc dù đang chung 1 nhà.
Tôi không hề nghĩ rằng mình sẽ xin lỗi mẹ, vì mình đã sai. Có thể đó là ngang bướng, nhưng mẹ ạ, con không muốn mẹ con mình cứ mãi không hiểu nhau, nếu như không có cái ngày ấy.
Nhưng bây giờ, con muốn xin lỗi mẹ, vì … con đã ngang bướng cãi lại mẹ. Con xin lỗi mẹ vì mẹ là mẹ của con, con đã sai vì con cãi mẹ, nhưng mẹ ạ, con mong mẹ cũng sẽ hiểu cho con.

Bình luận (0)
Thời Sênh
19 tháng 12 2018 lúc 15:41

a. Mở bài.

Người bạn cùng xóm tên là Thành sống với nhau từ thuở nhỏ. Học xong tiểu học thì xa nhau vì em theo gia đình ra Hà Nội.

b. Thân bài.

Tả qua mấy nét về con người, tính tình (Thành rất vui tính) Nhớ lại lúc còn nhỏ hai đứa chơi đùa với nhau như: trèo cây, câu cá, bắn chim. Khi học ở trường tiểu học là bạn thân giúp nhau học tập. Có lần trốn học cả hai đứa bị cô giáo bắt phạt. Em nhớ lại một cách sâu sắc đầy ấn tượng là hôm Thành tặng em một món quà kỉ niệm chia tay nhau: tập nhật kí của Thành và chiếc bút «Kim Tinh» của Trung Quốc. Trong nhật kí có nhiều chuyện vui buồn của hai đứa.

c. Kết bài.

Giờ đây, mỗi lần đọc lại cuốn nhật kí chữ viết nghuệch ngoạc nhưng tình cảm thì rất thân thương làm em nhớ mãi đến người bạn có tên là Thành.
Bình luận (0)
Trần Diệu Linh
19 tháng 12 2018 lúc 15:57

1. Phần Mở bài

- Tuổi thơ của mỗi người có bao kỉ niệm buồn vui.

- Với em cũng vậy, em có rất nhiều kĩ niệm vui, buồn.

- Trong những kĩ niệm đó, em nhớ nhất một kĩ niệm buồn xảy ra năm em chuẩn bị vào lớp Một.

2. Phần Thân hài

a). Giới thiệu sự việc

- Vào những ngày hè, quê hương em rất vui và náo nhiệt.

- Tuổi thơ chúng em vui chơi thỏa thích trong những chiều hè. Các anh lớn tuổi tập trung chơi bóng đá trên bãi cỏ. Một số anh chị lại chơi thả diều. Các chị chơi đá cầu hoặc kéo co. Tiếng cười đùa vang lên thật vui.

- Em theo các anh chị đi bắt chuồn chuồn, châu chấu về cho mấy con ngan, con vịt ăn. Rồi một sự việc bất ngờ đã xảy ra.

b). Diễn biến sự việc

- Em đang cố với tay bắt một con chuồn chuồn đậu trên cành cây bên cạnh bờ ao thì dưới chân em, đất bờ ao bỗng nhiên bị sụt lở. Em không kịp lùi lại nên rơi tùm xuống nước.

- Em không biết bơi. Hai tay em chới với. Một chút thôi mà em uống tới mấy ngụm nước.

- Em loáng thoáng nghe tiếng ai đó trên bờ kêu cứu.

- Khi em vùng vẫy sắp chìm xuống thì có ai đó nắm tóc em kéo lên.

- Thế rồi em chẳng còn hay biết gì nữa.

- Khi tỉnh dậy, em thấy mình đang nằm trong căn phòng với bốn bức tường sơn màu trắng. Xung quanh em là bác sĩ và cô y tá. Mẹ em đứng xa hơn một chút và nước mắt ngắn dài. Ba em đang đứng cạnh mẹ em.

- Suốt ngày hôm đó, mẹ luôn ở bên em. Lúc này, em mới cảm nhận được tình yêu thương vô bờ bến của mẹ dành cho em.

3. Phần Kết bài

Sau khi về nhà, mẹ dặn em không nên chơi gần bờ sông, bờ ao vì chơi ở những nơi đó sẽ rất nguy hiểm.

- Em sẽ nghe lời dạy bảo của mẹ. Em tránh xa những nơi nguy hiểm.

- Đã nhiều năm rồi mà em vẫn không quên được kĩ niệm buồn thời thơ ấu của em.

Bình luận (0)
Thiên Trang
19 tháng 12 2018 lúc 17:37

Tôi đã đến với cuộc đời này, yên tĩnh và lặng lẽ, chỉ có gia đình và người thân biết về sự ra đời đó. Nhưng dường như vì cái sự quá ư là nhẹ nhàng đó mà tôi đã không biết quý trọng cái giây phút mà mình đã được sinh ra như thế nào. Mẹ tôi, 1 người phụ nữ, nuôi dạy, chăm sóc con cái, lo việc nội trợ và thiêng liêng hơn là sinh ra và nuôi dưỡng các anh chị em chúng tôi nên người. Tôi biết điều đó vì chị gái tôi luôn nói với tôi như thế: “Mẹ đã vất vả rất nhiều để sinh ra mấy chị em mình,…”.
ôi luôn nhớ, và không quên. Tôi dám khẳng định là như thế!
Nhưng dường như việc đi ra đời, tiếp xúc và bương chải với nó quá nhiều mà khiến tôi phần nào quên đi cái câu nhắc nhở ấy. Quên đi cái sự vất vả ấy. Và 1 đứa học sinh cấp 3 như tôi, đủ lớn, đủ suy nghĩ để có thể biết được công ơn của ba mẹ. Nhưng tôi đã quên, trong giây phút ấy.
Tôi được học thế nào là trung thực ở trường, trung thực giúp cho con người ta tiến bộ hơn, có được rất nhiều thứ tốt đẹp trong cuộc sống. Nhưng phần nào tôi cũng đã hiểu được, nó được nhiều và cũng mất nhiều lắm qua những lời mà hôm đó tôi đã nói với mẹ. Mẹ là người tôi nghĩ là người phụ nữ trung hậu nhưng quá “ngang”. Tôi muốn mẹ hiểu được rằng, con cái và cha mẹ cần phải hiểu nhau, chứ không phải là mẹ nói gì, con cái nghe ấy.
Với cái suy nghĩ đó mà tôi đã ngang miệng cãi lại mẹ khi mẹ nói những điều mà tôi cho là mẹ sai hoàn toàn. Đừng vội cho là tôi sai khi cho rằng mẹ sai, trong tình huống ấy, tôi không thể nào nghĩ rằng mẹ đúng. Sai và thật sự sai!. Rồi sau cái ngày ấy, mẹ và tôi dường như cách biệt nhau 1 khoảng cách, xa vời vô cùng mặc dù đang chung 1 nhà.
Tôi không hề nghĩ rằng mình sẽ xin lỗi mẹ, vì mình đã sai. Có thể đó là ngang bướng, nhưng mẹ ạ, con không muốn mẹ con mình cứ mãi không hiểu nhau, nếu như không có cái ngày ấy.
Nhưng bây giờ, con muốn xin lỗi mẹ, vì … con đã ngang bướng cãi lại mẹ. Con xin lỗi mẹ vì mẹ là mẹ của con, con đã sai vì con cãi mẹ, nhưng mẹ ạ, con mong mẹ cũng sẽ hiểu cho con.

Bình luận (0)
halinhvy
19 tháng 12 2018 lúc 18:54

" Tuổi thơ " - Hai tiếng cất lên mà hoài niệm biết bao cảm xúc , vui có , buồn có và những sự vụng về yêu đến lạ !

Tôi - cái lứa tuổi cấp 2 đã biết suy nghĩ trưởng thành hơn , chín chắn hơn và chẳng còn khờ dại như tuổi non xanh chập chẹ cắp sách đến trường . Nhớ tuổi thơ tôi - là lần thấp tẹt lẽo đẽo theo cha đến trường , lần đầu biết tự mình cắp sách trên vai để chứng tỏ mình đã lớn , lần đầu biết tập con chữ nguệch ngoạc vào trang vở trắng tinh , bàn tay ngày trước nhỏ nhắn xinh xinh là vậy mà giờ cứ lúc nào cầm bút tập viết là không thể thiếu đi mấy cậu mực trên tay .

Tuổi thơ tôi - là những khi được đi chơi vào buổi tối vui thật là vui bên gia đinh , hít thở cái không khí trong lành của nơi mình sống , cùng vui vẻ và đón nhận tình thương yêu của mọi người . Nhưng bây giờ đã lớn , cái tuổi thơ đó của tôi giờ chỉ còn là kí ức , chỉ còn là những dòng nhật kí đầu tay . Tôi ngày thuở bé , cứ mỗi lần về thăm ngoại là lại được ngồi câu cá , thả diều , lại được ngồi đọc những dòng thơ vè mà tụi nhỏ xóm bên nó ríu rít đọc cho nghe , hay thật là hay ! Tuổi thơ tôi là những trang nhật kí đẹp , là những trang nhật kí đầy cảm xúc , tâm trạng .Nhớ hồi bé , đã mấy lần khóc ròng chỉ vì ngã , nhớ mấy lần khóc ròng chỉ vì bị bắt nạt ở trường , đã mấy lần ăn vạ đòi mẹ mua cái nọ , mua cái kia nghĩ đến mà thấy mình quả là đúng tuổi " TRẺ CON " . Ôi ! Những yêu thương của tuổi thơ ngọt ngào thế đấy , tôi thấy yêu nó đến thiết tha và dịu dàng nhưng cũng đầy sâu lắng , nhiều khi tuổi thơ tôi lại buồn buồn khi xa thầy cô , bạn bè , khi xa mảnh đất quê hương của ngoại . có lẽ tuổi thơ là nhân chứng lịch sử chăng ? Nó là thứ đã nhìn thấy mọi điều xảy đến với tôi , nhìn thấy những khi về quê , ngoại lại một lần thay đổi , quê lại một lần đổi mới

Thời gian cứ thế trôi qua thật lạnh lùng như chẳng có cảm xúc , chẳng cho tôi trải nghiệm lại sự yêu thương , vỗ về ngọt ngào như mật thêm một lần nữa ! Từ những lần vấp ngã vụng về , ăn vạ và trẻ con như thế vậy mà giờ đây tôi đã là học sinh cấp 2 - một cô gái chững chạc hơn . Nhưng tuổi thơ vẫn là tuổi thơ , vẫn là những điều tuyệt đẹp thầm lặng cần giữ kín để mỗi khi lớn rồi , lấy ra mà nhìn lại , nụ cười có thể bật trên môi bất cứ lúc nào . Tuổi thơ tôi là thế đấy ! Ngọt ngọt tựa như đó là một thế giới màu hồng , tôi sẽ luôn trân trọng nó - trân trọng " quyển nhật kí " trong tiềm thức dại khờ

Bình luận (0)

Các câu hỏi tương tự
Trương Thị Hương Giang
Xem chi tiết
Nguyễn Kim
Xem chi tiết
Vananh Vu
Xem chi tiết
Trần Thị Ngọc Ánh
Xem chi tiết
Minh Ngân
Xem chi tiết
Bùi Ngọc Phương Nghi
Xem chi tiết
Nguyễn Mậu Duyên
Xem chi tiết
Linh Nguyễn
Xem chi tiết
thuanbanhpuan
Xem chi tiết