Mẹ, cái tiếng gọi ấy nghe mới thân thương làm sao! Mẹ là người đã sinh thành ra ta, nuôi ta khôn lớn thành người, dạy ta bao điều hay lẽ phải. Mẹ là người đầu tiên chúng ta gặp từ thuở mới bước vào đời, được bú những dòng sữa ngọt ngào như tình thương không bao giờ cạn của mẹ. Và người cũng là thứ ánh sáng diệu kì đã soi sáng tâm hồn ta. Mẹ đã hi sinh cả cuộc đời mình cho chúng ta, lo cho ta từ cái ăn, cái mặc đến sách vở, học hành. Nhớ những chiều nào, mẹ đi làm về, mồ hôi ướt đẫm lưng áo, những buổi sáng tinh mơ, bóng mẹ nhẹ nhàng như sợ ta thức giấc. Tình yêu của mẹ dành cho con dạt dào quá, không bao giờ vơi, và đó có lẽ cũng là thứ tình thương cao thượng nhất mà chúng ta được gặp trong suốt một cuộc đời. Quên sao được những lúc ta được điểm tốt, thầy khen,… Những lúc đó, nhìn mẹ mới hiền dịu làm sao! Nụ cười ấy, suốt đời ta sẽ không bao giờ quên được, rồi những lúc ta hư,… trông mẹ lúc này mới âu sầu, buồn bã làm sao ! Những lúc ấy, ta cảm thấy rất hối hận, có lỗi với mẹ quá! Nhưng mẹ không phải là người giận lâu, mẹ luôn bao dung, tha thứ cho chúng ta nhiều điều. Sự khoan dung ấy thật tuyệt vời, nó không làm chúng ta ỷ lại mà lại giúp chúng ta tiến lên, cố gắng học tập… Không những thế, trong bài thơ Mẹ của nhà thơ Trần Quốc Minh đã nói rằng những vì sao trên trời cũng không bằng mẹ đã thức vì chúng con. Nó gợi lại cho em thêm một kỉ niệm đẹp đẽ về tình thương vô tận của mẹ. Ngày ấy, em bị ốm nặng, mẹ phải nghỉ làm để chăm sóc em, một đêm nọ, khi em vừa ngủ một giấc ngon lành, tỉnh dậy, thấy mẹ vẫn còn ngồi đó, mắt nhìn em vẻ trìu mến, cảm thương. Chỉ việc ấy thôi cũng đủ biết mẹ yêu thương chúng ta nhường nào. Ôi! Nghĩ đến tình thương của mẹ dành cho em, em bỗng thấy tình yêu của em dành cho mẹ dạt dào không thể nào kể xiết. Thử hỏi, tình yêu bao la của mẹ trời biển như vậy có ai lỡ mà nói không thương mẹ được chứ? Và em đã tự nhủ lòng rằng sẽ cố gắng học thật giỏi để đáp lại tình thương bao la của mẹ, em sẽ cố gắng học thật giỏi để đáp lại tình yêu này. “Mẹ” tiếng nói ngời sáng của cả cuộc đời con.
Mẹ là người bạn đồng hành,là người thân,người mà em quý trọng nhất.Mái tóc đen nháy và đôi mắt đầm ấm khiến mẹ trở nên gần gũi,thân thiết với em.Mỗi khi mẹ cười trông như những ánh nắng ban mai khẽ ghé xuống theo làn gió thoảng.Không như các bà mẹ khác, mẹ thường chỉ bảo, chia sẻ cho em mỗi khi em buồn,mỗi khi em vui.Vì vậy em rất yêu quý mẹ và mong sao mẹ sống thật lâu để em còn được ngắm nụ cười và những ngày hạnh phúc bên mẹ.Nêú các bạn yêu mẹ hãy để những ngày không phai trong tâm trí của chúng ta
Có thể, trên thế giới này, người quan trọng nhất của con là mẹ. Mẹ trong tim của con là một thiên thần tốt bụng. Mẹ vừa làm mẹ, vừa làm cha gánh trên vai mình bao nhiêu là khó khăn nhưng không hề tha thở gì. Tuy mẹ không hền nói cho con biết những điều đó nhưng trên khung mặc mẹ đã nói hết cho con. Mặt đen rạm, hốc hác đi và dáng người ốm o vì mưa nắng chén cơm chiều. Còn con, con thật hư phải không mẹ ? Con không thể phụ giúp gì cho mẹ cả. Con không thể bao đền công ơn của mẹ thì mẹ đã đi xa con rồi. Con không thể cho mẹ một giấc ngủ bình an như mẹ đã cho con. Con không thể cho mẹ cuộc sống an nhàn. Nhưng sao mẹ không trách con, sao vẫn thương con, an ủi con,... mà vẫn nói là con ngoan con giỏi rồi. Nhưng giờ thì con đã hiểu rồi, con cảm ơn mẹ nhiều lắm ! Thì ra, mẹ chỉ mong rằng con sẽ học thật giỏi để sau này không khổ, không cực như mẹ. Tôi mong, những ai còn mẹ thì ngay bây giờ hãy ôm mẹ và nói cảm ơn vì những gì mẹ đã làm cho ta và xin lỗi khi làm mẹ khóc vì nước mắt người mẹ toàn rơi vì con mình. Mẹ ơi, trên trời mẹ hãy nhìn con, dõi theo con, con sẽ không phụ lòng mẹ đâu, mẹ yêu !
Câu hỏi tu từ: in đậm