Ôn tập ngữ văn lớp 6 học kì I

Bạn chưa đăng nhập. Vui lòng đăng nhập để hỏi bài
Nguyễn Bảo Khánh Như

Cho 2 nhân vật :Giọt nước còn động trên lá và vũng nước động trong vườn. Hãy hình dung lại câu chuyện giữa 2 nhân vật và kể lại dài không quá 1 trang giấy thi .leuleu

Gợi ý : hio5t nước còn động trê lá rất kiêu ngạo còn nhân vật vũng nước thì điềm tĩnh .

qwerty
23 tháng 5 2017 lúc 10:17

Nắng sớm mai dịu dàng chiếu sáng cả khu vườn. Gió nhè nhẹ thổi. Tiếng chim ca líu lo cất lên chào buổi sáng. Tia nắng nhàn nhạt nghịch ngợm, vui đùa trên chiếc lá non làm nổi bật hình ảnh giọt nước mưa nhỏ nhoi còn đọng trên lá.

Giọt nước thấy mình thật đẹp. Trong suốt như pha lê, sáng long lanh như ngọc. Từ trên lá non, giọt nước thấy dưới đất có một vũng nước đục ngầu. Giọt nước cất tiếng:

- Trời ơi! Sao có người đục ngầu và xấu xí đến thế nhỉ? Hãy nhìn tôi này, trong trẻo và trắng ngần thế này kia mà.

Vũng nước cất giọng Ồm Ồm trả lời:

- Tôi không xinh đẹp bằng bạn nhưng tôi có con mắt nhìn xa xăm. Dưới đất này tôi có thể nhìn thấy bầu trời trong xanh, thấy tán lá cây xanh mướt và thấy được cả khu vườn. Còn bạn, bạn chỉ nằm trên lá non có chạy nhảy được đâu.

Giọt nước rất tò mò:

- Vậy bạn kể cho tôi nghe đi. Làm sao bạn có thể nhìn được cả khu vườn trong khi bạn cũng chì đứng yên một chỗ.

Vũng nước lăn tăn theo làn gió chạy qua. Nó vừa rung rinh vừa thủng thẳng đáp:

- Tôi thấm dần vào trong đất hoặc bay hơi lên. Và khi ấy, tôi sẽ nhìn được cả khu vườn. Bạn có biết khu vườn đẹp thế nào không?

Giọt nước hớn hở:

- Tôi cũng có thể nhìn thấy khu vườn và bầu trời mà.

Vũng nước ôn tồn:

- Bạn trong trẻo nhưng nhỏ bé và mong manh thế kia. Qua đôi mắt bạn, người ta chĩ nhìn thấy một nhành cây hoặc một nhánh cỏ. Còn tôi, sau cơn mưa rào chỗ nào cũng có vũng nước đọng. Khi bổc lên theo hơi nước, chúng tôi kể cho nhau nghe về những bông hoa rực rỡ, tràn đầy sức sống. Chúng tôi thấy những viên sỏi lấp lánh trên đường. Chúng tôi thấy biết bao cảnh, bao người. Còn bạn, giọt nước ạ. Bạn đậu trên lá thì bạn chỉ thấy màu xanh của lá non. Bạn đỗ trên cánh hoa thì bạn chỉ thấy cánh hoa mà không thấy thân cây.

Giọt nước thấy mình bé nhỏ thật. Nó thầm hối hận vì đã kiêu hãnh và nhìn mọi vật qua vẻ bề ngoài. Vũng nước đục mới thông thái làm sao!

Rồi gió thổi mạnh, gió đưa bàn tay nâng cành cây lên cao. Giọt nước chao đảo rồi lại gieo mình vào vũng nước đục...

Hà Thị Ngọc Giang
23 tháng 5 2017 lúc 10:59

Nắng sớm mai dịu dàng chiếu sáng cả khu vườn. gió nhè nhẹ thổi. Tiếng chim ca líu lo cất lên chào buổi sáng. Tia nắng nhàn nhạt nghịch ngợm vui đùa trên chiếc lá non làm nổi bật hình ảnh giọt nước mưa nhỏ nhoi còn đọng lại trên lá.

giọt nước thấy mình thật đẹp. Trong suốt như pha lê sáng long lanh như ngọc. Từ trên lá non giọt nước thấy có một vũng nước động trong vườn. giọt nước cất tiếng:

- Trời ơi! Sao lại có người đục ngầu và xấu xí đến như thế?Hãy nhìn tôi này, trong trẻo và trắng ngần thế này kia mà!

Vũng nước đục cất giọng ồm ồm trả lời:

Tôi không xinh đẹp bằng bạn nhưng tôi lại có con mắt nhìn xa xăm. Dưới đất này tôi có thể nhì thấy bầu trời trong xanh, thấy tán lá cây xanh mướt và thấy được cả khu vườn. Còn bạn, bạn chỉ nằm trên chiếc lá nôn có chạy nhảy được đâu!

giọt nước rất tò mò:

Vậy bạn kể tôi nghe đi. Làm sao bạn có thể nhìn đượ cả khu vườn mà chỉ đứng yên một chỗ?

Vũng nước đụclăn tăn theo làn gió chạy qua. Nó vừa rung rinh vừa thủng thẳng đáp:

- Tôi thấm dần vào trong đất hoặc bay hơi lên và khi ấy tôi sẽ được nhìn cả khu vườn. Bạn có biết khu vườn này đẹp thế nào không?

giọt nước hớn hở:

Tôi cũng có thể nhìn thấy cả khu vườn và cả bầu trời này mà!

Vũng nước đục ôn tồn:

Bạn trong trẻo, nhỏ bé và mỏng manh thế kia. Qua đôi mắt bạn người ta chỉ nhìn thấy 1 nhánh cây hoặc một nhánh cỏ. Còn tôi sau con mưa rào chỗ nào cũng có vũng nước đọng. Khi bốc lên theo hơi nước chúng tôi kể cho nhau nghe vê những bông hoa rực rỡ, tràn đầy sưc sống. Chúng tôi thấy những viên sỏi đá lấp lánh trên đường, chúng tôi thấy biết bao cảnh vật ở xung quanh mình. Còn bạn, giọt nước ạ, bạn đậu trên lá thì bạn chỉ thấy được màu xanh của lá non, bạn đậu trên cánh hoa thì bạn chỉ thấy cánh hoa chứ không thấy được thân của nó!

Khi nghe vũng nước đục nói xong, giọt nước thấy mình nhỏ bé thật. Nó thầm hối hận và đã kiêu hãnh và nhìn mọi vật qua vẻ bề ngoài. Vũng nước đục mới thông thái làm sao!

Rồi gió thổi mạnh, gió đưa bàn tay nâng cành cây lên cao. giọt nước đã cha đảo rồi gieo mình vào vũng nước động

Tran Ngoc Hoa
23 tháng 5 2017 lúc 19:52

Gợi ý làm bài: Nên dùng ngôi kể thứ ba và chỉ cần hai nhân vật mà đề đã nêu. Mỗi nhân vật cần thể hiện được một nét đặc điểm hình dáng, tính cách, một quan điểm sống ﴾tức là đã được nhân hoá﴿. Giọt nước mưa trên lá non thì xinh đẹp nhưng kiêu ngạo và không tự biết mình; vũng nước đục ngầu trong vườn thì điềm đạm, hiểu rõ công việc mình đang làm, không quan tâm đén hình thức... Gọi là cuộc trò chuyện nên rất cần các cuộc đối thoại. Lời hội thoại cần phải ngắn gọn mà sâu sắc, thể hiện được tính cách của từng nhân vật. Bố cục rõ ràng mạch lạc ﴾ Khuyến khích bài làm có cách mở bài và kết thúc độc đáo﴿. Viết dưới dạng bài tự luận ngắn dài không quá một trang giấy thi. ‐ Yêu cầu về nội dung: Bài văn phải ghi lại cuộc trò chuyện lí thú giữa hai nhân vật: Giọt nước mưa đọng trên lá non và vũng nước đục ngầu trong vườn. Qua cuộc trò chuyện lí thú này, người kể phải gửi gắm trong đó một nội dung giáo dục cụ thể. Đây là một câu chuyện tưởng tượng hoàn toàn

Tran Ngoc Hoa
23 tháng 5 2017 lúc 19:53

Cơn mưa rào ào ạt của mùa hạ đi qua, để lại nỗi tiếc nuối khôn nguôi. Lũ trẻ con tha thẩn dưới sân nhà đùa chơi gấp thuyền thả trên vũng nước đọng lại. Bỗng, chúng nghe thấy tiếng khóc thút thít đâu đó. Hoá ra một giọt nước đọng trên cành ổi.

Vũng nước cất giọng nhẹ nhàng mà ấm áp hỏi:

- Làm sao em khóc?

Giọt nước vẫn còn ngân ngấn nước mắt, ngơ ngác nhìn quanh và trả lời.

- Em muốn về với mẹ.

- Thế mẹ em là ai?

- Mẹ em là mẹ mây đen. Sau khi đi cùng ông mưa, mẹ đã bay đi mất rồi mà em đuổi theo mãi không kịp.

Vũng nước mỉm cười và hỏi:

- Thế em từ đâu đến đây?

- Em vốn là đứa con của biển. Chúng em sống ở nơi đại dương xanh thẳm. Hằng ngày, chúng em nô đùa, cưỡi lên những con sóng và ào ạt chạy trốn tìm trên những bãi cát vàng giòn đầy nắng. Em được lớn lên trong vòng tay thương yêu của mẹ. Một ngày kia, khi đang nằm thả mình trong lòng đại dương, em bỗng thấy người mình trở nên bỏng rát. “Nóng quá! Nóng quá!”. Em thấy một lát sau mình bay lên và tụ hội lại trong một dám mây lớn. Càng lên cao em càng thấy không khí lạnh lẽo. Ông mặt trời như đang mặc áo giáp đen để ra trận. Gió thổi ào ào, bụi bay mù mịt.

- Bọn em đi chiến đấu à?

- Vâng, em thấy cả những chú mối từ đâu bay lại. Rồi em nhìn xuống, thấy mọi người vội vã tìm nơi trú ẩn. Sau đó, em cùng các bạn của mình lao như tên bắn xuống hoà vào mọi vật ở dưới hạ giới. Còn em ở lại trên chiếc lá xanh non này.

Vũng nước nhẹ nhàng an ủi:

- Em ạ! Em đã làm được một việc rất tốt. Em làm cho cây cối tốt tươi. Em cùng các bạn mưa tắm mát không gian. Em không phải buồn. Bây giờ em hãy nhìn ngắm cảnh vật thiên nhiên và ở lại cùng cây lá. Còn mẹ em đã bay về trời rồi.

Giọt nước phấn khởi, long lanh, rạng rỡ vì thấy mình bé nhỏ nhưng đã giúp ích được cho cuộc sống rất nhiều. Và rồi, giọt nước và vũng nước lại thầm thì kể cho nhau nghe câu chuyện về những vùng đất xa xôi, về những chuyến phiêu lưu bí ẩn...

Third
24 tháng 5 2017 lúc 14:52

Nắng sớm mai dịu dàng chiếu sáng cả khu vườn. Gió nhè nhẹ thổi. Tiếng chim ca líu lo cất lên chào buổi sáng. Tia nắng nhàn nhạt nghịch ngợm, vui đùa trên chiếc lá non làm nổi bật hình ảnh giọt nước mưa nhỏ nhoi còn đọng trên lá.

Giọt nước thấy mình thật đẹp. Trong suốt như pha lê, sáng long lanh như ngọc. Từ trên lá non, giọt nước thấy dưới đất có một vũng nước đục ngầu. Giọt nước cất tiếng:

- Trời ơi! Sao có người đục ngầu và xấu xí đến thế nhỉ? Hãy nhìn tôi này, trong trẻo và trắng ngần thế này kia mà.

Vũng nước cất giọng Ồm Ồm trả lời:

- Tôi không xinh đẹp bằng bạn nhưng tôi có con mắt nhìn xa xăm. Dưới đất này tôi có thể nhìn thấy bầu trời trong xanh, thấy tán lá cây xanh mướt và thấy được cả khu vườn. Còn bạn, bạn chỉ nằm trên lá non có chạy nhảy được đâu.

Giọt nước rất tò mò:

- Vậy bạn kể cho tôi nghe đi. Làm sao bạn có thể nhìn được cả khu vườn trong khi bạn cũng chì đứng yên một chỗ.

Vũng nước lăn tăn theo làn gió chạy qua. Nó vừa rung rinh vừa thủng thẳng đáp:

- Tôi thấm dần vào trong đất hoặc bay hơi lên. Và khi ấy, tôi sẽ nhìn được cả khu vườn. Bạn có biết khu vườn đẹp thế nào không?

Giọt nước hớn hở:

- Tôi cũng có thể nhìn thấy khu vườn và bầu trời mà.

Vũng nước ôn tồn:

- Bạn trong trẻo nhưng nhỏ bé và mong manh thế kia. Qua đôi mắt bạn, người ta chĩ nhìn thấy một nhành cây hoặc một nhánh cỏ. Còn tôi, sau cơn mưa rào chỗ nào cũng có vũng nước đọng. Khi bổc lên theo hơi nước, chúng tôi kể cho nhau nghe về những bông hoa rực rỡ, tràn đầy sức sống. Chúng tôi thấy những viên sỏi lấp lánh trên đường. Chúng tôi thấy biết bao cảnh, bao người. Còn bạn, giọt nước ạ. Bạn đậu trên lá thì bạn chỉ thấy màu xanh của lá non. Bạn đỗ trên cánh hoa thì bạn chỉ thấy cánh hoa mà không thấy thân cây.

Giọt nước thấy mình bé nhỏ thật. Nó thầm hối hận vì đã kiêu hãnh và nhìn mọi vật qua vẻ bề ngoài. Vũng nước đục mới thông thái làm sao!

Rồi gió thổi mạnh, gió đưa bàn tay nâng cành cây lên cao. Giọt nước chao đảo rồi lại gieo mình vào vũng nước đục...

BÀI LÀM 2

Cơn mưa rào ào ạt của mùa hạ đi qua, để lại nỗi tiếc nuối khôn nguôi. Lũ trẻ con tha thẩn dưới sân nhà đùa chơi gấp thuyền thả trên vũng nước đọng lại. Bỗng, chúng nghe thấy tiếng khóc thút thít đâu đó. Hoá ra một giọt nước đọng trên cành ổi.

Vũng nước cất giọng nhẹ nhàng mà ấm áp hỏi:

- Làm sao em khóc?

Giọt nước vẫn còn ngân ngấn nước mắt, ngơ ngác nhìn quanh và trả lời.

- Em muốn về với mẹ.

- Thế mẹ em là ai?

- Mẹ em là mẹ mây đen. Sau khi đi cùng ông mưa, mẹ đã bay đi mất rồi mà em đuổi theo mãi không kịp.

Vũng nước mỉm cười và hỏi:

- Thế em từ đâu đến đây?

- Em vốn là đứa con của biển. Chúng em sống ở nơi đại dương xanh thẳm. Hằng ngày, chúng em nô đùa, cưỡi lên những con sóng và ào ạt chạy trốn tìm trên những bãi cát vàng giòn đầy nắng. Em được lớn lên trong vòng tay thương yêu của mẹ. Một ngày kia, khi đang nằm thả mình trong lòng đại dương, em bỗng thấy người mình trở nên bỏng rát. “Nóng quá! Nóng quá!”. Em thấy một lát sau mình bay lên và tụ hội lại trong một dám mây lớn. Càng lên cao em càng thấy không khí lạnh lẽo. Ông mặt trời như đang mặc áo giáp đen để ra trận. Gió thổi ào ào, bụi bay mù mịt.

- Bọn em đi chiến đấu à?

- Vâng, em thấy cả những chú mối từ đâu bay lại. Rồi em nhìn xuống, thấy mọi người vội vã tìm nơi trú ẩn. Sau đó, em cùng các bạn của mình lao như tên bắn xuống hoà vào mọi vật ở dưới hạ giới. Còn em ở lại trên chiếc lá xanh non này.

Vũng nước nhẹ nhàng an ủi:

- Em ạ! Em đã làm được một việc rất tốt. Em làm cho cây cối tốt tươi. Em cùng các bạn mưa tắm mát không gian. Em không phải buồn. Bây giờ em hãy nhìn ngắm cảnh vật thiên nhiên và ở lại cùng cây lá. Còn mẹ em đã bay về trời rồi.

Giọt nước phấn khởi, long lanh, rạng rỡ vì thấy mình bé nhỏ nhưng đã giúp ích được cho cuộc sống rất nhiều. Và rồi, giọt nước và vũng nước lại thầm thì kể cho nhau nghe câu chuyện về những vùng đất xa xôi, về những chuyến phiêu lưu bí ẩn...

qwerty
23 tháng 5 2017 lúc 10:16

Câu hỏi của Vũ Thị Hải Yến - Ngữ văn lớp 6 | Học trực tuyến

Mai hoàng
26 tháng 2 2020 lúc 12:10

Có một Giọt Nước Mưa đậu trên cánh đoá hồng nhung non tơ. Nó vừa được tia nắng sớm thức dậy, ngái ngủ vươn mình ngắm nhìn xung quanh. Rồi nó nhìn lại mình, sung sướng nghĩ bụng: “Chà ! Mình đẹp quá. Có lẽ muôn vật trong khu vườn này đều đang chiêm ngưỡng vẻ đẹp kiều diễm của mình !”.

Quả là Giọt Nước Mưa đẹp thật. Nó khoác bộ cánh trong veo, lóng lánh muôn màu sắc. Đó là bộ cánh được dệt bằng làn nước và những tia nắng mặt trời. Sắc xanh của chiếc lá non càng tô điểm thêm cho vẻ đẹp của nó. Giọt Nước Mưa nhún nhảy khoe mình. Nó nghĩ rằng chắc mọi người đang ngắm nó với những ánh mắt vừa ghen tị, vừa khâm phục.

Chợt Giọt Nước Mưa nhìn xuống. Nó trông thấy một vũng nước đục ngầu ngay dưới gốc cây hoa hồng. Trận mưa đêm qua lớn quá. Nước còn đọng từng vũng, chưa kịp ngấm hết. Giọt Nước Mưa kêu lên :
- Eo ôi ! Bác Vũng Nước ơi ! Sao mà bác bẩn thế ! Sao mà bác xấu xí thế ! Quần áo đẹp của bác đâu rồi ?
- Giọt Nước Mưa đấy à ! - Vũng Nước ôn tồn đáp lại. - Bác làm gì có quần áo đẹp ! Mà nếu có thì bác cũng chẳng đủ thời giờ để mặc mà ngắm nghía nữa, cô bé ạ!
- Nhưng trông bác xấu lắm. Bộ quần áo bẩn thỉu, phát khiếp lên được. Bác hãy nhìn tôi đây này ! Tôi mới lộng lẫy làm sao !
- Cô bé ạ, quần áo đẹp hay xấu thì quan trọng gì ! Vấn đề là làm sao để có ích cho đời chứ ! - Vũng Nước vẫn ôn tồn.
- Có ích ư ? Bác hãy xem mọi người đang thán phục nhìn tôi kia kìa ! Với bộ váy rực rỡ này, tôi đã góp phần làm đẹp cho khu vườn đấy thôi. Còn bác, bác xấu xí thế thì phỏng có ích gì ?
- Cháu đừng vội kiêu căng như vậy, cô bé ạ ! Bác đang phải tiếp nước cho đất mẹ để giữ độ ẩm cho khu vườn này. Nhờ thế mà cây cối xanh tươi quanh năm đấy. Quần áo bác đẹp hay xấu gì thì đâu có quan trọng. Chỉ lát nữa thôi, bác đã phải hoà tan vào lòng đất rồi.

Chẳng đợi Vũng Nước nói hết câu, Giọt Nước Mưa đã ngúng nguẩy quay đi. Nó uốn éo, nhảy nhót trên cành lá non tơ. “Mình đẹp quá đi mất” ! Nắng càng rực rỡ thì bộ váy của nó càng lóng lánh. Gió ban mai còn đưa đẩy chiếc lá, khiến cho nó càng thấy mình lộng lẫy hơn.

Mặt trời lên cao. Giọt Nước Mưa cảm thấy hình như mình đang bị thu nhỏ lại. Nó không còn đủ sức để nhún nhảy nữa. Nó khô dần. Khô dần, rồi tan biến.

Trong khi đó, Vũng Nước đọng vẫn cần mẫn thấm dần, thấm dần vào lòng đất. Vị nước mát lạnh, ngọt ngào tiếp sức cho từng chiếc rễ của cây hoa hồng. Cành lá rung rinh, rung rinh trong gió như muốn nói : “Cảm ơn bác Vũng Nước ! Cảm ơn bác Vũng Nước !”.

Khách vãng lai đã xóa