Tập làm văn lớp 7

Bạn chưa đăng nhập. Vui lòng đăng nhập để hỏi bài
phan thị thanh tâm

Biểu cảm về thầy/cô giáo chủ nhiệm, về tình bạn về cô lao công/bác bảo vệ

Minh Thư
7 tháng 12 2016 lúc 12:14

Biểu cảm về cô giáo chủ nhiệm:

Có lẽ trong cuộc đời mỗi con người đều có những thầy cô giáo mà đi suốt cả cuộc đời có lẽ ta không bao giờ tìm thấy những người như họ. Họ là những người tận tâm tận tụy với nghề lúc nào cũng chỉ nghĩ đến những học sinh yêu quý của mình. Tôi cũng có một giáo viên chủ nhiệm như thế và có lẽ trong suốt cuộc đời tôi sẽ không thể nào quên được cô.

Đó là cô An một cô giáo còn rất trẻ, cô dậy môn văn. Ngày đầu tiên khi cô vào dậy lớp tôi cô mặc một chiếc áo dài màu trắng trông cô thật trẻ trung và năng động. Cô dành một tiết đầu tiên để làm quen với lớp và tự giới thiệu về bản thân mình. Ngay từ những tiết học đầu tiên cô đã cho tôi một quan niệm hoàn toàn khác về môn văn. Môn văn đối với tôi từ trước cho đến nay là một môn cực kì khó nuốt nhưng mỗi lời cô giảng giải khiến tôi như được bước vào một thế giới khác một thế giới mà tôi có thể thỏa sức tưởng tượng và cho tôi biết thêm về tình yêu thương về tình cảm về mọi mặt trong xã hội. Cô không hắt hủi hay chê bai những đứa học kém như tôi mà thậm chí cô còn luôn quan tâm chỉ bảo một cách tận tình.

Trước đây sinh hoạt có lẽ là giờ mà bọn tôi sợ nhất nhưng kể từ khi có cô thì nó không còn đáng sợ như vậy nữa, nó là giờ mà chúng tôi lại tiếp tục được giao lưu bên cạnh đó thì cô cũng khuyên những bạn còn học kém phải phấn đấu hơn. Nhiều lúc tôi đã từng nghĩ nếu như suốt đời học sinh của tôi được học văn cô được cô làm chủ nhiệm thì hay đến mấy và có lẽ đó cũng là hy vọng của tất cả đám học trò chúng tôi. Có lẽ điều làm tôi không thể nào quên được ở cô còn là một kỉ niệm khiến tôi nhớ mãi. Đó là một lần thi cuối lì môn văn tôi được một con hai tròn trĩnh và cô yêu cầu tất cả lớp phải mang về cho bố mẹ kí vào. Điều này đối với tôi như một tiếng sét ngang tai bởi vì tôi đã hứa với ba mẹ là lần này điểm thi sẽ trên trung bình. Không thể để cho bố mẹ biết điều này được và trong đầu của một đưa trẻ no nót như tôi nảy lên một suy nghĩ sai trái.

Tôi quyết định đi lục lọi lại những quyển sổ mà bố tôi đã kí và học theo nét đó rồi kí lại. Tuy không được giống cho lắm nhưng tôi vẫn mạnh tay kí bừa ra sao thì ra. Hôm sau tôi vẫn nộp như bình thường và không thấy cô nói gì nên trong lòng tôi cảm thấy lâng lâng vui sướng. Tan trường tôi đang rảo bước thì bỗng nghe tiếng ai đó hỏi đằng sau “Khánh ơi đợi cô với”. quay lại đằng sau thì ra đó là cô An. Thì ra cô đã biết đó không phải là chữ kí của ba tôi. Tôi không nói gì mà chỉ biết khóc òa lên vì sợ hãi. Cô ôm tôi vào lòng không một lời trách phạt. Cô nói sẽ không để chuyện này cho bố mẹ tôi biết với một điều kiện là trong kì thi cuối kì tôi phải đạt được điểm khá. Điều này đối với tôi thật khó nhưng vì sợ ba nên tôi đàng gật gù đồng ý.

Chẳng mấy chốc kì thi cuối kì đã gần tới tôi đang không biết xoay xở thế nào thì chiều hôm đó cô đến với một số tài liệu trên tay và cô nói sẽ kèm tôi học. Kì thi cuối kì đã tới và một tuần sau cô An thông báo điểm, tôi đã thực sự rất bất ngờ và không tin nổi vào mắt mình là một điểm chín đỏ chói. Tôi cảm ơn cô rất nhiều và từ đó trở đi tôi môn văn trở thành một môn mà tôi rất thích. Cô chính là người mẹ thứ hai của tôi và nếu không nói quá thì cô chính là người mang đến cho tôi một cuộc sống mới hoàn toàn khác. Cô không phải là người sang trọng hay quý phái gì mà cô rất gần giũ, giản dị như chính những đứa học sinh mà cô đang dậy vậy và chính điều đó đã khiến cho những đứa học sinh nghèo như chúng tôi cảm thấy yêu thương cô đến kì lạ. Cô cũng có một cuộc sống không mấy khấm khá gì khi con phải nuôi một người em đang học đại học nhưng mỗi khi chúng tôi nghỉ phép cô luôn đến thăm động viên an ủi và luôn đem theo khi là hộp bánh khi là hộp sữa. Cô giáo tôi là như thế đấy chân thành và mộc mạc đến lạ thường.

Những bài học lời dăn dạy của cô tôi sẽ không bao giờ quên được. Hình ảnh cô và những lời nói ân cần cô chỉ bảo chúng tôi sẽ luôn khắc ghi trong tâm trí tôi.

Biểu cảm về tình bạn:

Con người, đặt bản thân là trung tâm, luôn có rất nhiều mối quan hệ xoay quanh. Có những người, những mỗi quan hệ chỉ thoáng qua nhưng cũng có những người hay những mối quan hệ bằng một cách nào đó luôn gắn bó với ta, đi theo ta trong suốt cuộc đời. Tình bạn là một mối quan hệ như vậy.

Trong cuộc đời mình, ai cũng có ít nhất là một vài người bạn. Tình bạn không đến từ một người, nó là sự sẻ chia, thông cảm, là sự thấu hiểu về nhau giữa hai người. Một tình bạn đẹp phải xuất phát từ sự chân thành, trong sáng, vô tư và tin tưởng. Những điều này tưởng như đơn giản nhưng đó lại là điều kiện tiên quyết để khởi đầu một tình bạn đẹp. Con người luôn sợ cô đơn, luôn muốn có người đáng tin tưởng để có thể sẻ chia, tâm sự nhưng cũng luôn dè chừng, cảnh giác với những người muốn chạm vào cảm xúc của họ. Cũng phải thôi, thật tồi tệ nếu một người bạn coi là bạn, lắng nghe những điều họ sẻ chia biết đâu sau đó lại đem những câu chuyện của bạn ra làm trò đùa. Tình bạn cũng không thể bền vững nếu không trong sáng, có mục đích hay để lợi dụng lẫn nhau. Chúng ta không thể gọi một người là bạn mà luôn phải đề phòng họ.

Để hai người khác nhau trở thành bạn của nhau cần rất lớn sự thấu hiểu. Bởi mỗi người sẽ có một tính cách khác nhau. Dẫu có thể có nét tương đồng nhưng điểm khác nhau sẽ vẫn rất lớn. Sự thấu hiểu đối với nhau không dễ dàng có được, nó cần phải có thời gian để vun đắp, có khó khăn hoạn nạn để thử thách và trưởng thành. Phải có sự sẻ chia, thông cảm và giúp đỡ lẫn nhau giữa hai người bạn mới có thể khiến họ hiểu nhau hơn. Mặt khác, con người không hoàn hảo, luôn có những thói quen xấu bên cạnh những cái tốt. Muốn tình bạn được bền lâu, ta không được bao che dung túng trước những thói quen xấu này.

Rất khó để có được một tình bạn nhưng một tình bạn đẹp sẽ khiến cuộc sống của ta thi vị hơn rất nhiều. Thật bình yên khi gặp khó khăn mà luôn có người sẵn sàng đưa tay giúp đỡ hay khi có tâm sự có người yên lặng ngồi bên lắng nghe. Cũng thật hạnh phúc khi có tin tưởng chia sẻ với ta những điều giản dị. Và thật ấm áp khi có người luôn nhớ những thói quen nhỏ nhặt của ta để khi ta đi đâu, làm gì họ sẽ lại quan tâm, nhắc nhở. Nếu tìm được một người bạn như thế bạn sẽ cảm thấy hạnh phúc và đầy đủ vì bạn sẽ không phải lo âu hay đối mặt với những nỗi cô đơn hay sợ hãi trước cuộc sống tẻ nhạt.

Tình bạn là một món quà thiêng liêng và cao quý mà chúng ta cần trân trọng. Phải có tình bạn thì cuộc sống của chúng ta mới thật sự có ý nghĩa. Coi trọng tình bạn, nó sẽ đơm hoa kết trái và nảy nở mãi mãi không tàn lụi, là một vi thuốc tinh thần giúp ta luôn vững vàng trong cuộc sống hay khi đối mặt với khó khăn thử thách.

Bạn tham khảo nhé! Chúc bạn học tốt!

 

 

Nhung Đinh
7 tháng 12 2016 lúc 14:39

Tình bn:

Trong đời sống tinh thần của con người có rất nhiều tình cảm thiêng liêng như tình cha con, mẹ con, tình anh em, tình thầy trò, bè bạn… Nhu cầu về tình bạn là nhu cầu cần thiết và quan trọng, vì vậy mà trong ca dao, dân ca có nhiều câu rất cảm động về vấn đề này:

Chim lạc bầy thương cây nhớ cội,
Xa bạn xa bè, lặn lội tìm nhau.
 

Trong cuộc sống xung quanh ta cũng có rất nhiều tình bạn đẹp đẽ.

Vậy thế nào là một tình bạn đẹp? Theo em, trước hết đó phải là một tình cảm chân thành, trong sáng, vô tư và đầy tin tưởng mà những người bạn thân thiết dành cho nhau. Tình bạn bước đầu thường được xây dựng trên cơ sở cảm tính nhiều hơn lí tính. Trong số đông bạn bè chung trường, chung lớp, ta chỉ có thể chọn và kết thân với một vài người. Đó là những người mà ta có thiện cảm thực sự, hiểu ta và có chung sở thích với ta, mặc dù là cùng hoặc không cùng cảnh ngộ.

Tình bạn trong sáng không chấp nhận những toan tính nhỏ nhen, vụ lợi và sự đố kị hơn thua. Hiểu biết, thông cảm và sẵn sàng chia sẻ vui buồn, sướng khổ với nhau, đó mới thực sự là bạn tốt. Còn những kẻ: Khi vui thì vỗ tay vào, Đến khi hoạn nạn thì nào thấy ai không xứng đáng được coi là bạn.
Đã là bạn thân thì thường dễ dàng xuê xoa, bỏ qua những thói hư tật xấu của nhau. Đó là một sai lầm nên tránh. Nể nang, bao che… chỉ làm cho bạn dấn sâu hơn vào con đường tiêu cực mà thôi. Trong tình huống như thế, bạn rất cần những lời khuyên đúng đắn, sáng suốt và đầy tình thân ái. Giúp bạn sửa chữa sai lầm cũng chính là giúp mình, giữ cho mình đi trên đường ngay lối thẳng để tu dưỡng thành người hữu ích.

Một yếu tố cơ bản để giữ cho tình bạn được bền lâu chính là niềm tin tưởng. Tin bạn cũng như tin mình, luôn nghĩ về bạn bè với những điều tốt đẹp. Có như vậy bạn bè mới trở thành chỗ dựa đáng tin cậy của ta trong cuộc đời.

Tục ngữ có câu: Học thầy không tày học bạn với nội dung đề cao vai trò của bạn bè không chỉ trong phạm vi học hành mà còn ở nhiều mặt khác. Bạn tốt là gương sáng cho ta noi theo, nhiều lúc bạn đóng vai trò người thầy dẫn dắt, chỉ vẽ cho ta những điều hay lẽ phải. Đường đời vạn nẻo không ít gian nan, thử thách. Trên con đường dằng dặc ấy, nếu có được vài người bạn tâm giao cùng chí hướng, cùng quyết tâm, kề vai sát cánh thì lòng ta ấm áp thêm nhiều và nghị lực cũng tăng lên gấp bội.

Vì những lẽ đó mà tình bạn cao quý là một món quà tinh thần vô giá dành cho những ai biết tôn trọng và nâng niu nó. Tình bạn không phải tự nhiên mà có. Nó là kết quả của một quá trình gắn bó dài lâu giữa những người bạn trung thành, thân thiết.

Ta hãy thử hình dung cuộc sống của một người không có bạn bè sẽ tẻ nhạt và cô độc biết bao nhiêu! Cuộc sống ấy u ám như mặt đất thiếu ánh mặt trời, như khu vườn hoang vắng thiếu sắc màu rực rỡ của những bông hoa, thiều tiếng chim ríu rít trong vòm lá. Nói tóm lại, đó là cuộc sống buồn bã và vô vị.
Tình bạn đáng yêu, đáng quý như vậy nên chúng ta phải biết giữ gìn, vun trồng cho nó mãi mãi xanh tươi. Đối với tuổi trẻ, tình bạn lại càng cần thiết hơn bao giờ hết.

Nào! Chúng ta hãy giạng rộng vòng tay, nối kết tình bạn bè và tình thân ái. Các bạn ơi hãy nhở: Tình bạn – đó là niềm hạnh phúc lớn lao của mỗi con người!

Mk vt ko hay (hơi sến) nếu đc mong bn đừng chê

 

Elizabeth
7 tháng 12 2016 lúc 17:54

Chắc mỗi người trong chúng ta đều có một người thấy giáo, cô giáo để yêu mến, nể phục. Tôi cũng vậy. Người cô giáo đã và đang để lại cho tôi nhiều sự yêu mến và kính phục nhất là cô giáo chủ nhiệm- người mẹ thứ hai của tôi và cả lớp.
Cô đã đến với chúng tôi dịu dàng, ân cần từ đầu năm lớp sáu. Tôi vẫn nhớ như in cái dáng vẻ hiền lành của cô khi bước vào lớp, giọng nói ấm áp của cô khi cô nói cô sẽ là chủ nhiệm của lớp chúng tôi. Tôi nghĩ, cô là một cô giáo chủ nhiệm vất vả. Cô như người mẹ, luôn lo lắng cho những đứa con- những đứa học trò của mình. Chẳng hiểu có phải tại lớp tôi tuổi hổ- chúa sơn lâm hay không mà nghịch ngợm, mất trật tự kinh khủng. Có vẻ như đứa nào đứa đấy đều muốn khẳng định cái tiếng “gầm” dũng mãnh của mình nên nói chuyện như pháo rang, làm cô phải đau đầu vì kỉ luật của lớp. Cô cũng đã ngoài bốn mươi tuổi, cái tuổi có lẽ cũng chẳng còn khỏe mạnh, cái tuổi mà đã cảm thấy dấu hiệu của tuổi già, vậy mà ngày nào cũng như ngày nào, cô đều đạp xe đến trường, dù có tiết hay không, cô đều đạp xe đến trường để theo dõi tình hình lớp, lo lắng cho từng điểm thi đua của lớp. Để rồi khi thấy lớp có bạn đi muộn, có bạn chưa học bài, lớp mất điểm thi đua, cô lại phải buồn. Tôi nhiều lúc phải tự hỏi mình, tại sao cô lại làm như vậy? Đáng lẽ ra ngày hôm đấy cô được nghỉ, đáng lẽ ra ngày đó cô được về sớm, nhưng cô lại đến trường, nán lại vài tiết, để rồi lại chuốc lấy cái lo lắng, cái buồn phiền. Lớp mất điểm, cô buồn, cô giận, cô mắng cả lớp làm tôi thấy rất sợ, nhưng lại thấy thương cô nhiều hơn. Các bạn bảo cô ghê, cô hay mắng nhưng đâu có biết cô đã buồn như thế nào. Cứ tưởng chỉ là mất điểm thi đua, chỉ không đứng lớp tốt mà thôi, nhưng có biết đâu cô xấu hổ như thế nào khi lớp mình chủ nhiệm hay bị các cô giáo khác chê. Cô lên nói với cả lớp, tôi cũng thấy xấu hổ thay cô. Lớp chúng tôi là lớp chọn, nhưng có lẽ là chọn nghịch, chọn lười. Vậy mà cô vẫn luôn hết lòng vì lớp. Lớp hư, cô muốn đưa ra các hình phạt, nhưng lại thương học sinh, lại giảm đi một tí, bớt đi một tẹo, tưởng đã là nặng nhưng lại nhẹ, thành ra lớp vẫn cứ mất điểm đều đều. Bây giờ, cô đã làm nặng các hình phạt lên, tôi thấy thế là thỏa đáng, lớp giờ ít mất điểm hơn, cô bớt phải lo lắng hơn. Cô ơi, em mong cô đừng phải lo lắng vì lớp nữa, để cho những tiết học được đầy đủ, không bị mất thời gian vì chuyện lớp, để cho cô được vui vẻ giảng bài cho chúng em!
Tôi lại càng yêu quý cô hơn vì những tiết học của cô. Cô là một giáo viên toán giỏi. Cô truyền cho chúng tôi nhưng bài học bổ ích, những bài toán hay, lý thú, những kiến thức nâng cao đặc biệt hay ho. Có lẽ tình thương học trò của cô cũng khiến tôi càng yêu cô hơn. Cô cho bài tập về nhà, rõ một núi như vậy, bỗng thấy thương học sinh, lại cắt đi một tí, tăng hạn lên một tẹo, có đến khi chỉ có vài bài làm để nhớ kiến thức. Hay có khi chót cho bài nhiều quá, bỗng nhiên cô lại cho bài ít hẳn đi, hôm trước thì rõ lắm bài để luyện kiểm tra, hôm nay chỉ còn hai ba bài. Giờ toán của cô đã hay là vậy, giờ giáo dục công dân của cô lại càng hay. Có thể giờ này cô không sử dụng tranh ảnh, dạy bằng máy để có những giờ dạy tốt, nhưng cô lại truyền cho chúng tôi những đạo đức làm người, kể cho chúng tôi nghe những tấm gương sáng để chúng tôi noi theo. Giờ toán, giờ công dân của cô có thể hơi nặng nhọc một tí, có thể không có sự vui vẻ như giờ văn, nhưng tôi thấy nó chứa đầy ý nghĩa.
Có thể, cô chưa phải là một cô giáo chủ nhiệm tâm lý nhất, có thể vài bạn vẫn phàn nàn về cô, nhưng đối với tôi, không ai dành tình yêu thương cho học sinh nhiều như cô. Cô ơi, em mong lớp chúng em sẽ ngoan hơn, sẽ biết hiểu cô, thương cô hơn để cô bớt lo lắng, để cô được vui vẻ, sao cho sau này, nhắc đến lớp chúng em, cô sẽ được tự hào.

Chúc bạn học tốt!


Các câu hỏi tương tự
Nguyễn Thiên An
Xem chi tiết
Phạm Trần Hoàng Anh
Xem chi tiết
Nguyễn Nguyên Quỳnh Như
Xem chi tiết
Nguyễn Thị Trà My
Xem chi tiết
Đăng Trần
Xem chi tiết
Trí Tâm
Xem chi tiết
Nguyễn thị xuân mai
Xem chi tiết
Rubill-yy Thảo
Xem chi tiết
Khánh Vũ Nam
Xem chi tiết