cái jj hc viện an ninh phải k
OMG
cần chuyền mấy bịch máu gấp
cái jj hc viện an ninh phải k
OMG
cần chuyền mấy bịch máu gấp
@Cô Nàng Song Tử khểnh cute <3
@Cô Nàng Song Tử <3 cần thuốc trợ tym <3
ai fa ib lw ik ak :V
Mình 2k4 , lớp 8 , 1m72 link fb :https://www.facebook.com/huukhanh.10.06
add nha <3
@Cô Nàng Song Tử
ai chs FB vào kết bạn lw đê
CHAP 2: TÁI NGỘ (2)
Cuối cùng cái lễ khai giảng ấy cũng kết thúc.
Trong lớp học, Kim Ngưu đang ngồi ở một góc ăn snack chẳng để ý tới cô bạn vừa mới quen tên Song Ngư đang ngồi đọc tiểu thuyết ở bên cạnh. Cửa lớp mở. Sư Tử bước vào làm Kim Ngưu hết hồn. Sư Tử đùng đùng sát khí nhìn Kim Ngưu nhưng cuối cùng nó lại lẳng lặng về chỗ.(T/g: Chắc bé Ngưu lại đắc tội với Sư Tử rồi đây…). Một lát sau các sao còn lại mới lần lượt đi vào.
Bảo Bình vừa bước qua cánh cửa đã va ngay phải một người. Đó chính là…Song Tử. Hiện tại thì Song Tử đang đè lên người của Bảo Bình.
– Cậu không sao chứ? – Cự Giải và Xử Nữ vội chạy ra xem cô bạn hậu đậu này.
– Mình không sao – Song Tử từ từ đứng dậy.
Bây giờ, Cự Giải mới thấy Bảo Bình đang đứng dậy. Ngay lập tức Bảo Bình bị chị Giải quát:
– Này tên kia! Mắt anh để trang trí hả? Bộ không nhìn thấy bạn tôi đang đi ra hay sao mà còn đâm sầm vào nó. Tôi biết rồi nhá. Anh không chỉ là loại keo kiệt mà còn là một đứa háo sắc. Đồ dê xồm! Dám lợi dụng Song Tử ngây thơ à? Muốn làm gì?….
Bảo Bình vừa đứng dậy còn chưa biết đâu là trời đâu là đất vậy mà đã bị chị Giải tuôn một tràng (T/g: Khổ thân Bảo Bảo quá! Híc…híc Bảo Bình: Chỉ tại con t/g nên tui mới khổ như vậy nè! Vậy mà còn khóc được à! *tức giận* T/g: Em biết rồi…). Bảo Bình sau một hồi trấn tĩnh lại mới lên tiếng:
– Cậu không sao chứ?
– Mình…mình không sao – Song Tử thấy Bảo Bình quan tâm tới cô như vậy có chút xấu hổ.
– Không sao gì chứ?! – Cự Giải gầm gừ nhìn Bảo Bình – Đồ dê xồm!
– Dê xồm!? – Bảo Bình nhìn Cự Giải ngạc nhiên.
– Cậu ra đây – Chị Cua kéo bé Song ra đằng sau rối chỉ vào mặt Bảo Bình – Có tôi ở đây tôi cấm cậu động đến Song Tử của tôi. Cậu phải cách xa nó ít nhất là 5m.
– Điên! Làm sao cô có thể ép buộc tôi được. Tôi cứ thích ở gần cô ấy đấy! – Bảo Bình hét vào mặt Cự Giải.
– Trời ơi! Đừng có chia rẽ Romeo và Juliet. Họ là một cặp tình nhân mãi mãi thuộc về nhau – Song Ngư xúc động nói làm cho cả bọn sững người.
Romeo?
Juliet?
Mãi mãi thuộc về nhau?
Thiên Bình vô tay đôm đốp đưa cả bọn trở lại hiện thực.
– Cái gì mà Romeo với Juliet ở đây? – Xử Nữ ngơ ngác hỏi.
– Ý cậu ấy : Song Tử là Juliet; Bảo Bình là Romeo. Cự Giải đóng vai người trong gia đình của Song Tử chia rẽ hai người ấy – Ma Kết im lặng nãy giờ mới lên tiếng giải thích.
– Cái gì? – Cự Giải hét lên – Không thể như vậy được!
– Về chỗ đi
Cái giọng trầm trầm khiến cho người ta lạnh sống lưng này không ai khác chính là của Thiên Yết. Mọi người lẳng lặng về chỗ không nói thêm câu nào.
————-
Một cô giáo trẻ bước vào. Cô mỉm cười chào cả lớp:
– Chào các em cô rất vui vì được làm quen với các em. Tên cô là Christina. Cô vừa là giáo viên chủ nghiệm của các em vừa là cô giáo dạy tiếng Anh.
Nụ cười của cô đẹp tuyệt vời. Đôi mắt to màu xanh thẫm với mái tóc nâu nhẹ nhàng.
– Cô xinh quá! – Song Ngư nhìn cô giáo mơ màng.
– Hôm nay chúng ta chỉ làm quen thôi nhé! Ai trước nào?
– Em! – Sư Tử giơ tay – Em tên là Sư Tử. Rất mong được các bạn giúp đỡ. Có một điều các bạn cần lưu ý: Mình ghét nhất kẻ nào đó vì ăn uống mà bỏ rơi bạn bè * liếc Kim Ngưu*
Kim Ngưu nuốt nước bọt cũng không trôi.
Hội thoại ánh mắt của Sư – Ngưu
” Chỉ chờ có 8 tiếng thui mà. Làm gì mà giận dữ vậy? – Ngưu ‘thanh minh’ ”
” Chỉ có 8 tiếng? Cậu cứ thử đứng suốt 8 tiếng xem! – Sư ‘gào’ lên”
” Mà không thấy tui thì cậu về đi ai mượn đứng chờ làm gì? Hay là mải ngắm trai hử?”
” Ngắm trai đó! Có sao không? Tui sẽ xử cậu?”
Kết thúc hội thoại
– Sư Tử, em có thể chỉ người tiếp theo! – Cô Christina nói.
Dĩ nhiên là chị Sư chỉ định Kim Ngưu rồi. Ngưu đứng dậy cười tươi như chưa có chuyện gì:
– Chào! Mình là Kim Ngưu! Rất vui được làm quen với các bạn! Người tiếp là Song Ngư.
Song Ngư buộc tóc hai bên rất dễ thương:
– Mình là Song Ngư. Mình rất thích đọc tiểu thuyết. Bạn nào có nhớ cho mình mượn nhé!
– Mình có! – Thiên Bình mỉm cười nhìn Song Ngư.
– Cậu tiếp nhé!
– Mình tên là Thiên Bình. Cứ gọi mình là Tiểu Bình nhé! – Thiên Bình cười làm cho Song Ngư ngây ngất luôn – Romeo?
Một làn khói trắng tỏa ra tiếp đó là sự xuất hiện của Bảo Bình. Nhìn Bảo Bình có vẻ hơi hơi thảm hại nhưng vẫn rất cool.
– Tên mình là Bảo Bình không phải Romeo.
– Cậu tự nhận đấy chứ! – Thiên Bình nhún vai – Mình chỉ nói Romeo thôi mà!
– Bạch Dương! – Bảo Bình tức lắm nhưng không làm được gì nên gọi thằng bạn thân.
Bạch Dương đang ngồi ngắm Giải thì giật mình vội đứng dậy.
– Mình là Bạch Dương. Chào các bạn! Ờ…Juliet?
Song Tử vô tư đứng dậy:
– Mình là Song Tử. Chào!
Thấy Song Tử không phản ứng gì làm Bạch Dương mất vui.
– Cự Giải?
Cự Giải như biết trước được:
– Chào! Mình là Cự Giải. Mời cậu – Chỉ Xử Nữ.
Xử Nữ đang soi gương vội đứng dậy. Tiếp là…chỉnh lại tóc. Sau đó là…chỉnh quần áo. Kế tiếp là…soi gương lại…
1 phút sau…
Thấy mọi người nhìn mình Xử Nữ mới lên tiếng:
– Chào mọi người! Mình tên là Xử Nữ. Cậu! – Cô chỉ Nhân Mã.
– Hey everybody! Tôi là Nhân Mã. Bạn? – Nhân Mã chỉ Ma Kết.
– Tôi là Ma Kết. Rất hân hạnh được làm quen – Ma Kết lịch sự nói ( T/g: Đúng là con nhà thương gia.) – Thiên Yết!
Giờ mọi người mới để ý tới cái tên lạnh như băng ở dưới cuối lớp.
– Thiên Yết
Hai chữ? Nhanh gọn! ( T/g: Không hổ danh là Yết ca…* ‘xúc động’ *)
Cô Christina nhìn cả lớp một lượt. Cô nói:
– Cô sẽ phân công lớp trưởng và lớp phó – Cô rút từ túi ra một tờ giấy – Lớp trưởng là Sư Tử và lớp phó là Ma Kết.
– Thôi xong – Kim Ngưu lẩm bẩm.
————-
Giờ mới là lúc câu chuyện thực sự bắt đầu…
Vẽ hoặc xé dán tranh theo chủ đề " Thầy cô và mái trường" , mn lm giùm
NAM THẦN Ở PHÒNG BÊN CẠNH
CHƯƠNG II
Mắt anh khẽ nheo lại, phiền toái vẫn che giấu ở đáy mắt nãy giờ vì bị dội nước lạnh mà không ngần ngại để lộ ra, trong lòng anh lại nổi lên chút nghi hoặc, người phụ nữ này như thế nào đều quấn quýt lấy hắn mà gây sự.
Anh cảm thấy cô nhất định là người của mấy đối thủ trong kinh doanh phái đến để tra tấn anh, hơn nữa cô hiện tại đã đạt được mục đích, thành công chọc giận anh.
Tô Song Song đầy kiêu ngạo đi qua, liếc liếc mắt chiêm ngưỡng người đàn ông trước mặt, anh mặc một bộ quần áo ngủ màu trắng,dính sát vào cơ thể cường tráng. Anh vừa mới lúc trước còn giống như tiểu bạch thỏ dễ bị người khác khi dễ thì bây giờ lại biến thành một người đàn ông cao lớn, rắn rỏi, nhìn là biết chỉ một cái phất tay cũng làm cô phải đau đớn.
Song Song theo bản năng liền nuốt nước miếng một cái, người đàn ông như vậy càng thêm gợi cảm trước mắt phụ nữ, cô phải cảnh giác không được để thân thể hấp dẫn kia mê hoặc mình được.
Ngay khi ngẩng đầu lên chống lại ánh mắt anh, cô liền bắt gặp vẻ rét lạnh không kiên nhẫn của anh, anh thậm chí đang rất tức giận. Cô thực sự là không có chút tiền đồ nào mới thế đã hoảng sợ đến run người.
Tô Song Song ngay lập tức bật người lại đem chậu nước ôm vào trong ngực, bày ra một bộ dáng anh dám lại đây, tôi liền cùng anh liều mạng.
"Này ... Đây đều là do anh gieo gió gặp bão!" Tô Song Song hét lên, sau đó như thỏ con nhanh chân chạy như điên về phòng, mạnh mẽ đóng cửa lại.
Cô gắt gao dựa người vào cửa, trong ngực vẫn còn ôm chậu nước, nghĩ đến ánh mắt của người kia thật sự rất dọa người giống như muốn đem mình ăn tươi nuốt sống.
Vừa mới thở phào tưởng rằng mình vừa tránh được một kiếp nạn, lại không nghĩ đến người đàn ông kia chỉ có vẻ ngoài đẹp trai mà thôi, lòng dạ đúng là vô cùng hẹp hòi. Đến gần rạng sáng, cô lại một lần nữa bị mang đến cục cảnh sát, trải qua đêm đầu tiên ngủ tại phòng giam của cục cảnh sát trong suốt hai mươi năm qua.
Tô Song Song ngồi chồm hổm trên mặt đất, tay đưa qua đưa lại vẽ vòng tròn, đôi mắt đỏ hồng nhịn không được cục tức này: "Tên cầm thú này! Thù này nhất định phải báo!"
"Tô Song Song, em... Chị thật sự không biết nên nói gì với em nữa! Bình thường em thông minh lắm mà?'' Chiến Hâm cũng chính là chị họ của Tô Song Song, vẻ mặt đầy giận dữ vừa đi vừa quở trách cô.
Nhìn trang phục của Chiến Hâm có thể nhìn ra cô là đại diện của mẫu phụ nữ xinh đẹp, thành công. Bộ váy công sở bó sát làm tôn lên dáng người thon thả đầy quyến rũ, tóc ngắn mềm mại cộng thêm một cặp kính gọng vàng hoàn mỹ.
Chiến Hâm vốn là quản lý của Tập đoàn truyền thông Âu Dương. Từ khi mẹ của Tô Song Song qua đời hai năm trước, Chiến Hâm luôn hết lòng chăm sóc cô.
Tô Song Song vân vê những nếp nhăn trên áo, gãi gãi đầu, giương đôi mắt thật cẩn thận nhìn người chị hơn mình đến mười tuổi, nghĩ lại cả đêm qua đi gây họa, càng nghĩ càng thấy chột dạ.
"Rốt cuộc sao lại thế này?Nói!" Chiến Hâm thấy Song Song không lên tiếng, đột nhiên dừng bước, mạnh mẽ quay đầu lại chỉ tiếc rèn sắt không thành thép đầy vẻ tức giận nhìn cô.
"Này ... Thật ra chính là em vô tình đang gõ cửa phòng bên cạnh, không ngờ anh ta đột nhiên mở cửa nên lỡ tay cho anh ta một cái tát. Chuyện tất cả đều là hiểu lầm thôi!" Song Song trong lòng tính toán sẽ cùng tên cầm thú kia giải quyết riêng, tất nhiên sẽ không nói ra sự thật.
"Thật sao?" Chiến Hâm hơi hơi nheo mắt, ánh mắt sắc bén như muốn xuyên thấu nội tâm cô: "Nếu em nói dối, chị sẽ cho em biết tay!'' Lời vừa nói ra dày đặc hàm ý cảnh cáo.
Tô Song Song dè dặt nuốt nước miếng một cái, cẩn thận áp chế lại sự bất an trong lòng, giơ tay lên thề đầy vẻ chính nghĩa: "Thật mà chị! Còn thật hơn cả việc em không phải là đàn ông mà là phụ nữ!''
Chiến Hâm bị hành động của cô chọc cười, thở dài một cái, dịu dàng vươn tay chỉnh lại đầu tóc rối bời của Song Song lại không nhịn được lo lắng dặn dò: "Nếu như có người làm khó em, nhất định phải nói cho chị biết, chị sẽ không để ai bắt nạt em!"
Song Song rất cảm kích người chị này, vậy mà ngay sau đó bàn tay của Chiến Hâm lại vò mạnh tóc cô, mọi xúc động trong nháy mắt đều tan biến, đầu óc ngay lập tức choáng váng khiến cho cô khóc không ra nước mắt.
Chiến Hâm liếc mắt một cái cúi đầu nhìn Song Song, đẩy lại gọng kính, giọng đầy uy hiếp nói: "Nhớ kỹ đây! Có chuyện gì đừng có gạt tôi!''
"Là!Là! Em nhớ kỹ rồi!" Song Song yếu đuối vuốt lại đầu tóc của mình, cúi đầu đầy vẻ ngoan ngoãn, trong lòng lại đang tính toán tìm cách nào thần không biết quỷ không hay trả thù tên cầm thú kia.
Chiến Hâm thấy Song Song nghe lời thì trong lòng liền yên tâm, cúi đầu nhìn đồng hồ xác định đã đến thời gian đi dự cuộc họp, vội dặn dò cô một câu: " Lát nữa chị còn có một cuộc họp, em trở về tắm rửa một cái đi, nếu thực sự có người bắt nạt em, phải nói cho chị biết đấy!"
Chiến Hâm đợi Song Song gật đầu đáp ứng mới yên tâm xoay người, giẫm trên đôi giày cao gót mười phân Michael, tự tin sải bước lên xe, nhanh chóng rời đi.
Song Song vừa thấy Chiến Hâm đi rồi, vội vàng đi về nhà, đến khi đứng trước cửa phòng lại trở nên lưỡng lự. Tên cầm thú ở bên cạnh không biết nói lý này, hơi một tý là báo cảnh sát. Cô ngồi chồm hổm trên mặt đất, gãi gãi đầu, đang muốn đứng dậy thì đột nhiên nghe thấy tiếng mở cửa. Cô vừa muốn chạy trốn liền thấy bóng ma u ám kia xuất hiện trước mặt mình.
Mấy phút trước, Song Song còn đang hứng trí bừng bừng tính toán trả thù anh, trong nháy mắt, nhiệt huyết kia như bị ném vào nước lạnh, lại còn là nước sắp đóng băng được rồi, cô liền cúi đầu giả chết.
"Chắn đường". Thanh âm khàn khàn trầm thấp vừa vang lên này, Tô Song Song vô cùng quen thuộc, cô nhắm mắt, rụt cổ lại, tiếp tục giả chết.
Tần Mặc cúi đầu nhìn người phụ nữ đang ngồi trước cửa phòng mình, lông mày nhăn lại thành một đường, anh nhấc chân đẩy nàng qua một bên.
Tô Song Song nhất thời bất động, tuy rằng hiện tại bộ dáng của nàng rất thê thảm nhưng anh ta cũng không thể miệt thị cô như thế. Cư nhiên trên người cô không có tổn thất gì nhưng cũng không thể để anh dùng chân đẩy người cô như thế.
"Đứng lại"
Tô Song Song khẽ quát một tiếng, người kia nghe thấy liền quay đầu, mang ánh nhìn đầy bất mãn đổ về phía cô. Cô đứng bật dậy, hành động này quá đột ngột làm cô bị mất thăng bằng liền đổ người về phía trước, đầu đập vào cằm của anh một cách vang dội.
"A" Anh kêu lên đầy đau đớn, nhanh chóng lùi lại vài bước, tay xoa xoa cái cằm bị đụng suýt nữa thì hỏng. Anh chớp mắt, chân mày nhăn lại thành một đường, vừa cúi đầu xuống trừng mắt nhìn Tô Song Song đang xoa xoa cái đầu của mình, nghiến răng nói: "Ngốc, rốt cuộc thì cô muốn làm gì đây?"
Tô Song Song cảm giác đại não như bị chấn động, nhẫn nại kìm nén tức giận, ngẩng đầu đối diện với anh, vừa gầm nhẹ một tiếng: "Ngốc cái đầu nhà anh, bản tiểu thư đi không đổi tên, ngồi không đổi họ! Tô Song Song, anh mà còn gọi loạn, tôi cắn chết anh, cầm thú!"
Tô Song Song nói nhanh quá nên không rõ, anh lại vừa bị va đập nên có chút choáng váng, thế nào nghe từ cuối cô nói "cầm thú" lại thành "Tần Mặc", vẻ mặt trở nên sắc bén trong nháy mắt.
Anh buông bàn tay đang xoa xoa cằm, lạnh lùng liếc nhìn cô, trong mắt mang theo đầy đủ tức giận, cô thế mà lại biết tên của anh, còn nói dối là không có mục đích gì để tiếp cận anh?
Anh cất giọng lạnh lùng: " Cô rõ ràng biết tên của tôi còn dám nói là tiếp cận tôi mà không có mục đích gì sao?"
Tô Song Song nghe vậy trong nháy mắt liền ngẩn người, ngẫm lại lời mình vừa nói, cô khi nào thì nhắc đến tên của anh chứ? ...
@Cô Nàng Song Tử tao nghĩ hiệu trưởng trg mk rất tinh ý và hiểu HS khi cho mấy ông bác sĩ đến khám tym cho tụi mk <3 <3 <3 trụy tym roày man ơi!!!