Chiều nay, nghe tiếng cô phát thanh viên của phường bỗng đọc câu thơ: Quê hương tôi có con sông xanh biếc Nước gương trong soi tóc những hàng tre...
Tôi buột miệng thì thầm: bài thơ này cô giáo đã có lần giới thiệu. Bài thơ Nhớ con sông quế hương của nhà thơ Tế Hanh... Những câu thơ vô tình vang lên khiến em nhớ vô cùng bà nội và mảnh đất Hưng Yên quê hương với rặng tre, con sông và bãi đất trồng rau - mà nhân dịp nghĩ hè, em đã theo bô' mẹ về thăm...
Cái em muốn nói đầu tiên là những bụi tre làng. Làng quê nội của em có rất nhiều rặng tre. Tre đã gắn với bô', với em nhiều kĩ niệm. Những ngày nắng, những ngày mưa, những đêm trăng cùng bạn bè trong xóm, những trò chơi thú vị tuổi thơ mỗi lần về quê... đã gửi gắm nơi rặng tre hiền hoà này, mà cứ mỗi lần trở về, kỉ niệm càng như dày lên.
Rặng tre làng em soi mình trên sông. Con sông Cửu An uốn khúc bao quanh làng như một dải lụa khổng lồ. Mỗi khi có gió, mặt sông lại lăn tăn gợn sóng như nói, như cười... Nước sông quê em cũng có màu đỏ như sông Hồng. Thật tức cười, khi những chiều hè đi tắm sông, đêm về không ngủ được vì ngứa. Ven sông còn có những bãi đất phù sa. Bãi đất có rất nhiều mùn, nên dân làng trồng rau rất tốt. Nơi đây, bọn em vẫn đùa là “Đất Mẹ”, vì chỉ cần vài lần lăn lộn vui đùa, có thể nhuộm áo trắng, áo màu của bọn em thành màu nâu đáng nhớ. Nhưng thật lạ làm sao, mỗi lần về quê vui đùa lãn lộn trên bãi đất, bọn em đều cảm thấy sức mạnh của Ảng-tê - nhân vật thần thoại Hi Lạp - trong chính mình.
Quê em không chĩ có rặng tre, dòng sông, bãi đất... như các vùng quê khác, mà quê em còn có những rặng nhãn lồng - đặc sản của đất Hưng Yên. Ôi những quả nhãn màu vàng chín mọng, cùi dày và ngọt lịm. Mỗi khi hè về, ngồi dưới gốc nhãn và ăn thoả thích để rồi em cũng không quên mang lên Hà Nội làm quà cho các bạn...
Em yêu quê em bởi ở đó có những người ruột thịt của em, có những kĩ hiệm tuổi thơ gắn bó suốt đời,... Những lần về thăm quê trong mùa hè, em càng nhận ra vẻ đẹp của quê hương mình. Văng vẳng bên tai giọng hát xúc động lòng người của các cô thôn nữ: “Ớ nơi ấy, vườn cây uốn quanh bên bờ sông, rộng mênh mông cánh đồng cò bay thẳng cánh. Ở nơi ấy, có người bạn tôi mến thương, mắt đen đen như hạt nhãn lồng...”. Nhạc sĩ nào sáng tác bài ca mà hay vậy?