Học tại trường Chưa có thông tin
Đến từ Hòa Bình , Chưa có thông tin
Số lượng câu hỏi 100
Số lượng câu trả lời 322
Điểm GP 44
Điểm SP 578

Người theo dõi (260)

Thanh Trúc
Lê Kiều Nhi
dũng trần văn
Mai Jue Bin

Đang theo dõi (181)


Câu trả lời:

Năm nào cũng vậy, cứ từ tháng 9 cho đến tháng giêng, nguồn nước sông Đáy chảy qua địa phận các huyện Hoài Đức, Quốc Oai, Hà Nội, lại bị ô nhiễm trầm trọng bởi sự thiếu ý thức của người dân sống trên các khu vực gần thượng nguồn.

Từ nhiều năm nay, người dân sống ở các khu vực gần sông Đáy, đặc biệt là là một số xã thuộc địa phận huyện Hoài Đức, Quốc Oai, thường xuyên phải gánh chịu sự ô nhiễm nguồn nước trầm trọng của con sông này. 
Ông Đỗ Hữu Hiệp (66 tuổi), người dân sống ở xã Liên Hiệp, huyện Phúc Thọ, Hà Nội, cho biết: Trước đây, lúc rảnh rỗi, tôi thường ra sông câu cá, vừa để thư giãn, vừa để mang về ăn, phụ giúp thêm cho gia đình. Từ khi nước sông chuyển sang màu đen kịt thì tôi ít khi đi câu ngoài đó nữa, có chăng chỉ đi câu để kiếm vài con cá mang về cho gà, vịt ăn. Trong khoảng hơn chục năm trở lại đây, cứ từ tháng 9 cho đến tháng giêng, nước sông Đáy đang xanh biếc bỗng chuyển sang màu đen sẫm và bốc mùi hôi thối, khiến cho người dân sống gần đó rất khó chịu. Mỗi khi qua đó, ai cũng phải bịt khẩu trang kín mít vì nước sông bốc mùi tanh nồng nặc. Nếu nhỡ có dính nước này thì rất khó có thể rửa được hết mùi.
Trước khi bị ô nhiễm, sông Đáy đã từng mang lại sức sống cho người dân sức sống ở các khu vực xung quanh, với những dòng nước trong xanh, sạch sẽ, đầy thơ mộngĐi tìm lời giải đáp cho sự ô nhiễm này, chúng tôi đã tìm đến một số xã sống ở khu vực phía thượng nguồn sông và thực sự bức xúc vì những gì đang diễn ra ở nơi đây. 
Tại các xã Dương Liễu, Minh Khai, Cát Quế, thuộc huyện Hoài Đức, Hà Nội, nơi có nghề sản xuất miến dong truyền thống, tình trạng ô nhiễm diễn ra ở khắp mọi nơi. Do đặc thù của một làng nghề truyền thống nên hầu như gia đình nào ở đây cũng tham gia sản xuất và chế biến nông sản. Mỗi ngày, có hàng trăm tấn củ sắn, củ đót được sơ chế, tẩy rửa và chế biến thành các sản phẩm khác nhau. 
Tất cả các chất thải trong quá trình sản xuất đều được xả thẳng ra cống rãnh rồi tiếp tục chảy xuống sông Đáy, mà không qua bất cứ công đoạn xử lý nào, khiến cho nước sông trở nên đen kịt. Chất thải chăn nuôi hòa lẫn với chất thải từ chế biến nông sản đã tạo cho nước sông có một mùi hôi thối nồng nặc, khó chịu.Ông Đỗ Hữu Hiệp (66 tuổi), một người dân sống ở xã Liên Hiệp, huyện Phúc Thọ, Hà Nội đang câu cá ngoài sông Đáy bức xúc phản ánhTrước đây, nước con sông Đáy rất trong xanh, sạch sẽ và thơ mộng với những bè rau muống non mơn mởn. Người dân thường xuyên đánh bắt cá trên sông và sử dụng nước để sinh hoạt. Trẻ nhỏ có thể bơi lội trong những ngày hè nóng nực... 
Nhưng từ khi nước sông trở nên ô nhiễm, bốc mùi hôi tanh nồng nặc, thì sông Đáy đã không còn mang lại sức sống cho những người dân sống nơi đây. Rau muống bè đã từng là một món ăn giản dị, một thứ đặc sản làm biết bao người tỉnh xa phải xiêu lòng mỗi khi ghé thăm Hà Nội, thì nay chỉ còn được sử dụng cho chăn nuôi. 
Môi trường sinh thái bị đe dọa khiến cho thủy sản sống ở sông thường xuyên chết hàng loạt. Người dân cũng không còn đánh bắt cá về để ăn hay sử dụng nước cho sinh hoạt hàng ngày. Ngay cả trong nông nghiệp, người dân cũng không dám lấy nước sông để dẫn vào ruộng vì cây cũng khó có thể sống được với nồng độ ô nhiễm như vậy.Một đoạn sông Đáy chảy qua địa phận xã Tân Phú, huyện Quốc Oai, Hà Nội, khu vực phía hạ nguồn đang bị ô nhiễm bởi nguồn nước đen kịt, bốc mùi hôi tanh nồng nặcSông Đáy đã trở thành một con sống “chết” và lỗi là do ai? Người dân sống ở những khu vực gần hạ nguồn sông chỉ biết sống chung với “lũ” mà không biết kêu ai. Còn những người dân sống ở khu vực thượng nguồn, nơi mà chất thải được xả trực tiếp xuống sông, họ cũng đã nhiều lần kiến nghị với chính quyền địa phương nhưng đâu lại vào đấy, tình trạng ô nhiễm vẫn tiếp tục diễn ra và ngày càng nghiêm trọng hơn. 
Theo một người dân ở xã Dương Liễu cho biết, từ khi người dân ở đây có nghề sản xuất miến dong đến nay, đời sống người dân trở nên khấm khá hơn trước. Hầu như gia đình nào cũng làm nghề này nên chẳng ai nói được ai. Dần dần, mọi người cũng quen với lối sản xuất như vậy và không còn ai quan tâm đến môi trường xung quanh có bị ô nhiễm hay không. 
Với tâm lý “cha chung không ai khóc”, người dân ở các xã Dương Liễu, Minh Khai, Cát Quế, vẫn cứ sống theo kiểu “mạnh ai người ấy làm”, trong khi chính quyền địa phương thờ ơ, thiếu trách nhiệm.  Kết quả là môi trường càng ngày càng bị ô nhiễm trầm trọng hơn. Mùi hôi thối nồng nặc bốc ra ngay từ đầu làng cho đến cuối làng khiến cho ai đi qua cũng cảm thấy khó chịu.Chất thải từ chế biến nông sản hòa lẫn với nước thải chăn nuôi đều được xả thẳng ra cống rãnh rồi tiếp tục chảy xuống sông Đáy mà không qua bất cứ công đoạn xử lý nào, khiến cho nước trở nên đen sẫm Chỉ vì lợi nhuận kinh tế, mà những người dân sống ở nơi đây sẵn sàng hủy hoại môi trường xung quanh một cách không thương tiếc. Tương lai sẽ ra sao khi mà con cháu họ sẽ phải sống trong một môi trường luôn tiềm ẩn những mầm mống bệnh tật. Không biết họ có nghĩ đến cuộc sống của những người dân sống ở khu vực ven sông, đặc biệt những người sống ở khu vực hạ nguồn sẽ ra sao không khi mà nguồn nước họ đang sử dụng lại bị ô nhiễm trầm trọng như vậy? Có lẽ, họ sẽ chẳng bao giờ quan tâm tới những điều đó.Trong khi, trách nhiệm chưa rõ thuộc về ai thì sự thiếu ý thức của đại bộ phận người dân sống ở các xã trên đang dần dần giết chết một con sông đã từng rất tươi đẹp. Sự ô nhiễm của các làng nghề truyền thống đã kéo theo biết bao nhiêu hệ lụy khó có thể lường trước được. 
Con sông Đáy bị ô nhiễm chỉ là một trong những tác hại mà sự thiếu ý thức của người dân các làng nghề nói riêng và những người dân sống gần con sông nói chung đã gây ra. Môi trường con sông bị ô nhiễm sẽ khiến cho cuộc sống, sức khỏe của người dân sống ở các khu vực ven sông cũng như các sinh vật thủy sinh bị đe dọa nghiêm trọng.

Câu trả lời:

Trong chương trình văn học lớp 6, có nhiều bài thơ mang tính chất tự sự rất cuốn hút như "Lượm" hoặc "Đêm nay Bác không ngủ". Sức cuốn hút của tác phẩm mạnh đến nổi, tôi nằm mơ thấy mình là một nhân vật trong bài thơ "Lượm".
Đó là những ngày ở Huế bắt đầu cuộc kháng chiến chống thực dân Pháp xâm lược, năm 1947. Tôi lúc bấy giờ ở Hà Nội nhận lệnh khẩn cấp về Huế. Trên đường đi, tôi tình cờ gặp một chú bé giao liên tên Lượm, ở Hàng Bè. Lượm là một chú bé có dáng người nhỏ nhắn mà nhanh nhẹn. Chú đeo một cái túi xinh xinh bên mình. Chú có một đôi chân thoăn thoắt và cái đầu nghênh nghênh. Vẻ hồn nhiên và vui tươi ấy càng được tôn thêm bởi chiếc ca lô đội lệch, và mồm luôn huýt sáo như chú chim chích nhảy trên đường vàng.
Giữa những ngày kháng chiến toàn dân, chú bé liên lạc như làm tăng thêm niềm tin trong lòng người lính chúng tôi. Tranh thủ phút rảnh rỗi, tôi lại gần hỏi han, trò chuyện với chú. Chú vừa cười vừa nói với tôi:
"Cháu đi liên lạc
Vui lắm chú à
Ở đồn Mang Cá
Thích hơn ở nhà"
Tôi thật sự xúc động trước sự vô tư và hồn nhiên của chú bé. Cháu cười mà hai mí híp cả lại, má đỏ nâu như trái bồ quân chín tới... Chiến tranh còn dài, chúng tôi chia tay nhau, mỗi người đều quyết tâm làm tròn bổn phận của mình. Tôi lưu luyến nhình theo bóng Lượm xa dần mà lòng thầm mong gặp lại cháu trong ngày khải hoàn ca chiến thắng.
Nhưng chiến tranh vẫn chứa nhiều tàn nhẫn. Vào một ngày tháng sáu, có giao liên đem tin đến, tôi bàng hoàng được tin Lượm đã hi sinh! Mắt tôi nhoà đi theo lời kể của người liên lạc...
"Lượm hi sinh khi đang làm nhiệm vụ. Cháu bị một viên đạn địch bắn tỉa. Nhìn cháu nằm trên lúa, tay còn nắm chặt bông, lá thư đề "Thượng khẩn" còn nằm trong cái xắc... mọi người không cầm được nước mắt..."
Cổ họng tôi nghẹn lại, hình ảnh yêu thương ngày nào của cháu hiện lên rõ mồn một:
"Chú bé loắt choắt
Cái xắc xinh xinh
Cái chân thoăn thoắt
Cái đầu nghênh nghênh

Ca lô đội lệch
Mồm huýt sáo vang
Như con chim chích
Nhảy trên đường vàng"


... Tôi giật mình tỉnh giấc, nước mắt còn đẫm trên mi...
Giấc mơ trôi qua mà lòng tôi mãi còn bồi hồi xúc động. Khói lửa chiến tranh đã tắt hẳn lâu rồi. Lớp trên chúng tôi đang sống những ngày tháng thanh bình và có thể nói là đầy đủ, sung túc. Tất cả là do cha mẹ đã không quản công lao chăm chút, nhưng không thể không kể đến sự hi sinh to lớn của những người anh hùng, trong đó có Lượm - chú giao liên quả cảm!
Hãy ngủ yên Lượm ơi! Chúng tôi xin hứa sẽ cố gắng học thật giỏi để gìn giữ và xây dựng đất nước này. Giữa những ngày tháng thanh bình, trang viết của tôi thay nén hương thơm, xin được tri ân những người anh hùng vị quốc vong thân..

Câu trả lời:

Thân phận người phụ nữ Việt Nam trong xã hội phong kiến là một đề tài được rất nhiều nhà thơ, nhà văn lựa chọn làm đề tài sáng tác của mình. Qua các tác phẩm ấy, trước mắt chúng ta hiện lên hình ảnh những con người với vẻ ngoài xinh đẹp, cũng như nhân cách cao đẹp, thế nhưng số phận lại bị phụ thuộc vào rất nhiều người khác. Sự bó buộc của xã hội phong kiến, sự tàn ác của những thế lực đen tối đã khiến cho cuộc đời của họ đầy những chông gai, sóng gió. Nhưng dù khó khăn đến đâu, ở họ vẫn luôn ánh lên một vẻ đẹp của nhân cách, của tình yêu thương, của niềm lạc quan, niềm tin vào cuộc sống.

 

Người phụ nữ thuở xưa, thường không được tự làm chủ cuộc sống của mình. Quan niệm “tam tòng, tứ đức” khiến cho họ từ khi sinh ra cho đến khi từ rã cuộc sống, luôn phải sống, phải lo lắng, hi sinh cho rất nhiều người khác. Hồ Xuân Hương là một nhà thơ nữ tiêu biểu, và dĩ nhiên, những lời thơ của bà cũng là những lời bộc bạch, những lời lên tiếng bảo vệ cho người phụ nữ Việt Nam thuở xưa:

“Thân em vừa trắng lại vừa tròn

Bảy nổi ba chìm với nước non

Rắn nát mặc dầu tay kẻ nặn

Mà em vẫn giữ tấm lòng son…”
Họ là những người đẹp về cả ngoại hình  và tâm hồn. Đầu tiên, đó là những người con gái trong trắng, xinh đẹp. Thế nhưng, họ cũng giống như hình ảnh của viên bánh trôi nước. Cuộc sống của họ phụ thuộc vào quá nhiều điều, quá nhiều người. Họ không có quyền tự quyết định cuộc sống của mình. Chỉ có một thứ họ có thể tự quyết định, đó là, dù cho khó khăn đến đâu, vất vả đến đâu, họ vẫn quyết tâm giữ tấm lòng son sắt, thủy chung của mình. Chính Hồ Xuân Hương cũng phải tức giận mà thốt lên rằng:

“Giá đây đổi phận làm trai được

Thì sự anh hùng há bấy nhiêu?”
Họ là phái yếu, nhưng họ cũng có khả năng làm được những điều mà nam giới làm. Thế nhưng xã hội không cho phép. Có mấy ai dám ngông ngênh nói như Hồ Xuân Hương. Không nói đến văn hay, nhiều người còn quan niệm con gái không cần đi học, không cần biết chữ. Vậy thì họ làm sao có thể làm chủ được số mệnh của mình?
Tuy vậy, sống trong hoàn cảnh nghèo khó, nhưng họ vẫn là những người phụ nữ thương chồng, thương con, biết chăm lo, vun vén cho cuộc sống gia đình. Họ vất vả, tảo tần những không một lời oán thán. Tú Xương – một nhà thơ rất bất mãn với tình cảnh đất nước lúc bấy giờ, cũng như với những gò bó của xã hội phong kiến, đã lên tiếng “bênh vợ”, cũng như bênh cho cả một xã hội phụ nữ không được lên tiếng, không được bảo vệ:

“ Quanh năm buôn bán ở mom sông

Nuôi đủ năm con với một chồng”

Xã hội phong kiến bất công, xã hội mà con người trở thành nô lệ của đồng tiền, khiến cho người phụ nữ phải vất vả, tần tảo đi chợ sớm hôm nuôi chồng, nuôi con. Thế nhưng họ coi đó là niềm vui, niềm hạnh phúc chứ không phải là gánh nặng. Ta bỗng nhớ đến hình ảnh mẹ cò trong câu ca dao của ông cha ta thuở trước:

“Con cò mà đi ăn đêm

Đậu phải cành mềm lộn cổ xuống ao”

Họ là những người giàu đức hi sinh. Dù có gian khổ đến mấy nhưng họ không một lời oán trách.

Thế nhưng, có mấy người thương vợ được như Tú Xương. Thuở xưa, chế độ đa thê vô cùng phổ biến. Một người phụ nữ có thể phải chịu làm lẽ cho một gia đình giàu có nào đó. Họ phải chịu sự ghen ghét của người vợ cả và những người vợ lẽ khác. Cuộc sống chung chồng ấy, thật vô cùng cực khổ. Hồ Xuân Hương đã phải thốt lên rằng: “Chém cha cái kiếp lấy chồng chung!”. Nhưng bà cũng không tránh khỏi guồng quay của số phận, cũng phải đi làm vợ lẽ người ta, chỉ có thể hưởng một hạnh phúc không trọn vẹn. Sự ngang tàng, bướng bỉnh, vùng lên của bà, cũng chỉ là một hạt cát giữa sa mạc.

Đại thi hào Nguyễn Du đã từng viết:
“Thương thay thân phận đàn bà

Dù rằng bạc mệnh vẫn là lời chung”

Đó là những đau khổ mà người phụ nữ trong thời đại phong kiến. Họ đẹp, đẹp cả về ngoại hình và nhân cách. Thế nhưng cuộc sống của họ không do họ làm chủ, phải sống kiếp sống lênh đênh, trôi dạt, không định trước được tương lai của mình. Tuy nhiên, họ vẫn vượt lên nhưng đau đớn, tủi nhục ấy, để kiếm tìm hạnh phúc cho mình.