Học tại trường Chưa có thông tin
Đến từ Hòa Bình , Chưa có thông tin
Số lượng câu hỏi 100
Số lượng câu trả lời 322
Điểm GP 44
Điểm SP 578

Người theo dõi (260)

Thanh Trúc
Lê Kiều Nhi
dũng trần văn
Mai Jue Bin

Đang theo dõi (181)


Câu trả lời:

bạn tham khảo nha!

Có lẽ, đối với mỗi con người, khi nhớ đến những kỉ niêm của lứa tuổi học trò, đó là khoảng thời gian hạnh phúc nhất. Khi ấy, trong em lại hiện lên những hình ảnh về thầy cô, bạn bè và mái trường thân thương với loài cây mà em luôn yêu quí, kính trọng, đã gắn bó, sát cánh bên em trong những năm tháng cắp sách tới trường. Đó là cây phượng vĩ, cây luôn được các bạn học sinh nhắc tới với cái tên thân thuộc "hoa học trò".
Bắc phượng vĩ năm nay đã gần 30 tuổi rồi, bác là người đã gắn bó lâu nhất với ngôi trường này. Tuy đã già nhưng bác vẫn luôn nổi bật nhất sân trường, vẻ đẹp của bác luôn phải khiến cho những cô bằng lăng phải trầm trồ, ghen tị. Nhìn từ xa, cây phượng tỏa ra những tán lá xum xuê, xanh ngắt như một chiếc ô khổng lồ che rợp cả một khoảng sân. Cây cao đến hành lang tầng 3 lớp em, những cành cây xuyên tới hành lang như muốn chơi đùa cùng chúng em. Thân cây to, xù xì, nỗi rõ những vết tích tháng năm, thời gian đã phủ lên nó một màu nâu dầu dãi nắng mưa. Giờ ra chơi, khi ngồi dưới gốc cây, em lại được thưởng thức bầu không khí trong lành, hương thơm thoang thoảng của hoa phượng cùng với cái màu xanh mươn mướt của lá tạo cảm giác thư thái, dễ chịu giúp em giảm bớt mệt mỏi sau những tiết học căng thẳng. Trên cành cây, những chùm hoa phượng đỏ rực. Cứ mỗi lần nghĩ đến những bông hoa đó, trong đầu em lại hiện lên không biết bao nhiêu là đốm lửa đang rực cháy, ấm nóng đến kì lạ. Xen lẫn những đóm lửa đó là tán lá xanh um, mát rượi được thêu nên bởi những chiếc lá bé li ti.
Nhờ những chiếc lá đó mà chúng em có chỗ để chạy nhảy, vui vhơi mà không sợ ánh nắng chói chang của ngày hè. Thỉnh thoảng, em lại ngồi dưới gốc cây ôn lại bài hoặc kể cho phượng nghe những chuyện vui buồn. Trong lúc này, những tiếng gió lao xao như tiếng phượng đang thì thầm bên tai đẻ an ủi hoặc vui mừng cùng em. Phượng bắt đầu thắp lửa cũng là lúc báo hiệu kì thi và kì nghỉ hè sắp đến. Bác phượng vui vẻ khi thấy những đứa cháu của mình đang chăm chỉ học hành nhưng cũng không thể giấu kín được tâm trạng khi sắp phải chia tay những lứa học trò cũ. Thời gian trôi thật nhanh, thoáng cái kì thi đã kết thúc, hôm nay là ngày cuối cùng chúng em ở với nhau. Dù năm nào cũng vậy, nhưng em vẫn không thể quên được cảm giác bồi hồi, xao xuyên ấy. Em chợt bật khóc khi nghĩ đến khoảng thời gian phải chia tay bạn bè và rời xa mái trường thân yêu này. Đôí với chúng em, có lẽ đây là tiếng trống trường cuối cùng, tiếng trống báo hiệu năm học kết thúc. Em đi dạo quanh sân trường nhưng cũng không quên đứng lại để chào tạm biệt bác phượng vĩ. Hoa phượng mưa, hoa phượng rơi, hoa phượng khóc, rơi lên tóc, lên vai mỗi học sinh như muốn gửi gắm những kỉ niệm vui buồn dưới góc phượng.
Cổng trường từ từ đóng lại, chỉ còn bác phượng đứng lẻ loi một mình giữa sân trường trống vắng trông theo những bước chân, hình bóng của mỗi học sinh. Em sẽ chẳng thể nào quên được mái trường thân yêu này, nơi có những kỉ niệm buồn vui và cây phượng người bạn đã luôn sát cánh bên em.

Câu trả lời:

từ dàn ý ta sẽ có bài này:

Ba tôi từ Nga về,cho tôi 1 con gấu bông,màu lông trắng tuốt nhân ngày sinh nhật lần thứ 10 của tôi . 
thoáng nhìn em gấu ý dơn giản lắm,nhưng là của ba cho nên tôi hơi sợ sợ và....đáp lại :ôi con yêu em ý lắm ạ,con cảm ơn ba .
Thực tình mấy ngày đầu tôi hơi khó chịu,chẳng thà ba cho túi kẹo còn đem chia các bạn,em gấu này chỉ mình chơi,mà nằm chiếm mất nửa giừơng của công chúa rùi ,thật là con gấu ngủ đông,lười và vô tích sự quá !
Vài ba ngày sau ,ba tôi lại đi công tác xa,mẹ bảo tôi về buồng mẹ cùng em gấu nũa cho vui ,tôi đành đem theo đi.
Hôm đầu tiên ba xa nhà mà có 2mẹ con tôi và em gấu,mẹ bảo :đây là tình cảm của ba dồn vào cho con gái cưng đấy,con cứ khám phá dần xem em ấy cũng có hồn đấy !
Tôi ngạc nhiên quá,vật bằng vải mà có hồn ư? nghĩ thế nhưng không dám cãi lại mẹ .tôi tò mò nhìn vào mắt em ý,chao ôi long lanh lóng lánh ,đẹp lắm,như làm bằng 2 hòn bi ve,lại còn chơm chớp nữa chứ .!miệng gấu xinh xinh lúc nào cũng cừoi,2 tai dỏng lên như đang nghe mọi ng nói gì đó,có cả râu,cả mũi,đầy đủ tất.Tôi đem banh 4 chân em ý ra ,bỗng tiếng kêu khịt khịt ở lồng ngực,mẹ bảo ,con nhẹ tay kẻo em ý đau đấy,tôi tò mò bẫm vào cạnh sườn ,em ý nằm lăn ra,co tròn lại cười rinh rích .
À là thế,ba tôi tinh thật,đêm nay 2 mẹ con tôi tha hồ nói chuyện với em ya và khám phá xem còn tác dụng gì nữa đây !
Tôi tự hào lắm,ba tôi có mình tôi thui,ba gửi lòng ba vào em gấu,ba bảo phải mất 2 tháng lương của ba mới mua được em ý từ NGA về đấy,bay giờ tôi đã lướn,có thể mua tặng ba mẹ 10 em gấu đó và chỉ bằng 1phần ba tháng lương của tôi thôi nhưng ...quà của ba mẹ vẫn là thiêng liêng nhất .
tôi thầm nhắc mình ; con gái cưng của ba luôn tôn trọng những mns quà ba mẹ ban cho, vất vả cả cuộc đời ba mẹ mới sinh ra mình ,sống và làm việc cho có ích để khỏi phụ công cha nghĩa mẹ ơn thầy .Gấu bông của ba .quà kỷ niệm đ
áng nhớ

Câu trả lời:

Xin chào các bạn! tôi là một trong những người bạn của cậu chủ Ben. Tôi chính là cuốn sách “truyện cổ tích”- cuốn sách mà trước kia cậu chủ yêu thích nhất. Thế nhưng giờ đây, cậu chủ không còn cần tới tôi để đi ngủ nữa. Đã lâu rồi nhưng tôi vẫn nằm gọn trong giá sách mà không thể ra ngoài, chỉ có thể chờ cho tới khi nào cậu chủ Ben nhớ ra tôi mà thôi.

Năm nay tôi đã được 3 tuổi rồi đó. Nhớ những ngày đầu tiên khi biết về những gì xảy ra xung quanh mình, tôi cảm thấy mọi thứ thật là tò mò và thích thú. Lúc đó tôi chỉ là một cuốn sách cổ tích nhỏ nằm trên giá nhìn mọi người qua lại. Có lẽ vì tôi ở trong góc cho nên khi các bạn của tôi được đem đi bán hết thì tôi vẫn nằm ở trên giá sách. Cho tới một ngày khi cậu Ben tới bên tôi và đem tôi ra từ góc trong cùng, tôi cảm thấy thật là hạnh phúc. Ngày ngày, nhiệm vụ của tôi đó là kể cho cậu nghe những câu chuyện cổ tích mà tôi biết giúp cho cậu chủ được ngủ ngon và mơ về những giấc mơ đẹp.

 

chính bởi vì thế nên những ngày đầu tiên cậu yêu tôi lắm. Thế nhưng gần một năm trở lại đây, cậu không còn đọc truyện trước khi đi ngủ nữa nên tôi cũng không còn được cùng câu nằm trên gối và kể cho cậu nghe những câu chuyện của mình nữa. Giờ đây tôi chỉ có thể nằm ở đây và chờ cậu tới. Quanh tôi cũng là rất nhiều những bạn sách vở đã được cậu chủ dùng qua rồi. Có lẽ chúng tôi sắp được chuyển xuống nhà kho vì chúng tôi đều đã quá giá và không thể ở bên cạnh cậu chủ được nữa. Chúng tôi thường kể cho nhau nghe những câu chuyện về cậu, về tuổi thơ của cậu và những thói quen khi còn nhỏ của cậu. tất cả chúng tôi, ai cũng mong cậu sẽ có thể học thật giỏi và có nhiều những cố gắng hơn nữa. Nhưng dù thế nào chúng tôi ai ai cũng muốn cậu có một lần nhớ tới tất cả chúng tôi- những người đã từng có những khoảng thời gian ở bên cạnh cậu khi cậu còn nhỏ.

Dù thời gian đã qua mau, nhưng những kỉ niệm của tôi cùng cậu chủ vẫn không thể quên được. Nó luôn in đậm trong lòng tôi. Ngày qua ngày, lớp bụi trên người tôi ngày một dày nhưng có lẽ lúc này, cậu chủ cần chính là nhưng bài học của những cuốn sách giáo khoa, những tôi vẫn luôn tin rằng những câu chuyện của tôi sẽ mãi ở trong lòng của cậu chủ bởi đó chính là những câu chuyện đã nuôi dưỡng tâm hồn của cậu chủ.