Hai tiếng bà ngoại trong tôi là hai từ vô cùng đẹp và thiêng liêng. Cả tuổi ấu thơ của tôi đều gắn liền với những kỉ niệm về bà yêu quý. Những kỉ niệm ấy được bà vun đắp và gieo trồng tạo nên một góc đẹp trong tâm hồn tui. Đó là những lời tự tận đáy lòng mà tôi muốn nói với bà - người bà tuyệt vời nhất trong trái tim tôi.
Lúc nhỏ khi mới một tuổi bố mẹ tôi bận đi làm nên tôi lên ở với ngoại từ đó. Nghe mẹ kể lại tôi còn nhỏ mà đã phải xa bố mẹ tôi khóc suốt, bà thì mặc dù cũng đã có tuổi, thế mà ngày nào cũng phải thức để dỗ dành kể chuyện hát ru cho tôi ngủ. Cho tới tận giờ cái mùi trầu thơm đượm bà nhai vẫn còn mơn man trong tâm hồn tôi.
Hồi đó người đầu tiên chứng kiến những bước đi chập chững đầu đời, tiếng nói ngượng nghịu của tôi chính là bà. Bà luôn kiên nhẫn cầm tay và hướng dẫn tôi đi, luôn chỉnh sửa lời nói cho tôi. Tôi biết chắc chắn rằng người đầu tiên tôi gọi sẽ là ''Bà". Bà đã mừng lắm!
Người đầu tiên dạy cho tôi biết yêu thương mọi người, đỡ bạn cùng lớp dậy khi vấp ngã. Người đầu tiên đã mang cả thế giới đến bên tôi, người đã nâng đỡ chở che cho tôi trong sự bỡ ngỡ lạ lẫm khi tôi tự bước những bước đi đầu đời là bà. Chính vì lẽ đó hình ảnh bà đã chiếm chọn trái tim thơ ngây của tôi.
Lớn hơn một chút tôi đã biết nói nựng với bà : "Con không chơi với bà, bà không mua gấu cho con". Bà ôm tôi vào lòng thủ thỉ :" Con à, cố gắng ngoan ngoãn và học thật giỏi bà sẽ mua gấu thật to cho con nha". Câu nói ấy của ngoại giờ đây vẫn còn vang vọng trong tôi như một lời nhắc nhở tôi phải cố gắng, cố gắng nhiều hơn nữa. Bà chính là động lực, là bến bờ đem đến cho tôi niềm tin và hi vọng.
Tôi còn nhớ rất rõ ngoại và tôi sống trong một căn nhà mái ngói, ngoài sân kê một chiếc chõng tre. Làn gió mát rượi xen lẫn những câu chuyện bà kể về Tấm Cám, Thạch Sanh,.... nhẹ nhàng đưa tôi vào giấc ngủ. Nghe những cây chuyện bà kể tui tròn xoe mắt há hốc mồm như nuốt lấy những lời bà kể. Bà dặn tôi rằng: "Con phải ngoan ngoãn như tấm cám tốt bụng, chăm chỉ như lọ lem....... để luôn được mọi người yêu quý và con phải nhớ luôn rộng lòng giúp đỡ mọi người như ông bụt bà tiên". Tôi thật sự rất hiểu và cảm ơn những lời bà dạy. Tôi sẽ mãi cố gắng để có một tâm hồn đẹp như bà vậy. Cảm ơn bà đã đem cả thế giới đến bên tôi, giúp tôi làm quen và cảm nhận nó. Ở bên bà tôi luôn tìm được sự ấm áp đến lạ kì. Bà như bà tiên hiền hậu trong truyện cổ tích với bao phép lạ kì biến một cô bé không biết gì thành cô bé thuộc làu làu những câu chuyện cổ tích, biến tâm hồn tôi đẹp hơn, tốt hơn. Bà luôn là người mà tôi hãnh diện khoe với tụi ban. Nhìn ánh mắt thán phục của tụi bạn với bà tôi hạnh phúc lắm!
Tuổi thơ tôi với bao hờn dỗi, vui buồn đã qua đi, tôi bắt đầu bước chân vào cuộc sống này. Một sự kiện và có lẽ là thử thách đầu tiên đến với tôi đó là lúc tui vào lớp Một. Buổi tối đó tôi hồi hộp vô cùng, đến tận bây giờ tôi vẫn còn nhớ rõ cái kảm giác bồn chồn ấy. Chỉ ngày mai thôi tôi không còn tung tăng đi chơi với lũ bạn nữa mà đã trở thành một bé gái lớp một. Tôi sẽ quen bạn mới, trường mới , thầy cô mới.. Dường như hiểu được suy nghĩ của tôi, ngoại ôm tôi và nói : "Ngoại tin con sẽ làm được, con sẽ học giỏi, ngoại luôn ở bên và ủng hộ con".
Một con bé ham chơi, ham ăn, ham ngủ như tôi lạ lẫm vô cùng khi cầm bút kiên nhẫn ngồi viết. Thế nhưng bà đã ở bên, uốn nắn cho tôi từng chữ. Những nét chữ dần đẹp và thẳng hàng hơn nhiều. Có lúc ham chơi không làn bài bà không đánh mắng mà nhìn bà tôi biết rằng bà đang buồn lắm. Tôi ân hận vô cùng, thầm nhắc mình phải thật cố gắng để không làm bà phiền lòng. Tôi hãnh diện khoe với bà những điểm mười đầu tiên. Đó chính là minh chứng cho sự cố gắng của tôi. Bà mỉm cười xoa đầu tôi hài lòng. Lại một lần nữa bà giúp tôi hoàn thiện hơn bản thân mình, giúp tôi vững bước trong cuộc sống. Tất cả những gì bà làm, những lời bà nói đều hay vô cùng. Tôi cảm nhận được sự bình yên khi ở bên bà.
Không chỉ như một người mẹ, bà còn là người bạn lớn của tôi, bà luôn là người tôi tìm đến mỗi khi có tâm sự. Tôi kể cho bà nghe mội chuyện: từ chuyện bị cô mắng, bạn bè chọc tới chuyện có một cậu bạn cùng tổ rất quan tâm tui,.... Bà luôn lắng nghe và thấu hiểu lòng tui.
Khi lớn lên, lúc đang học lớp sáu, gia đình tôi khá giả hơn, bố mẹ đã xin bà đón tôi về nhà. Lúc ấy, tôi giãy nảy ko về nhưng nghĩ đến bà đã có tuổi mà lúc nào cũng phải trông nom tôi, tôi đành theo bố mẹ về từ đó. Thỉnh thoảng, lúc nào có thời gian là tôi lại ghé thăm bà. Mỗi lúc vào thăm bà, bà mừng lắm, bà lại xoa đầu tôi, hỏi chuyện học hành. Thế nhưng lần ghé thăm bà ngày càng thưa dần. Bố mẹ thì bận làm, tôi đi học cả ngày tôi vô tình không nhận ra bà đã yếu đi nhiều, tóc bạc dần. Càng lớn tui càng vô tâm, lạnh nhạt với bà, né tránh những cử chỉ yêu thương của bà. Chắc lúc đó bà buồn lắm.Ngày xưa thương tôi xa bố mẹ từ nhỏ, bà dành cho tôi mọi tình cảm, thế nhưng giờ đây tình cảm trong lòng tôi ngày càng mờ nhạt. Những trò vui sa hoa của cuộc sống đã kéo tui ra xa cái triết lí của bà mà theo tôi là cổ hũ và cứng nhắc. Từ lúc nào tôi biết cãi lời bà. Đáp lại hành động đó của tôi chỉ là ánh mắt đượm buồn của bà.
Có lẽ tui sẽ chưa thức tỉnh cho tới khi bà ốm nằm viện. Bà gầy đi trông thấy gương mặt xanh xao, nhưng lúc nào cũng thế, không muốn con cái bận tâm, lo lắng. Khi thấy bố mẹ tôi vào thăm, bà luôn tươi cười. Nụ cười của bà đẹp lắm, phúc hậu. Nhìn thấy bà tim tôi lại thắt lại, cổ họng nghẹn ứ. Bác sĩ nói những gì bà còn níu giữ được trong cuộc sống này chỉ còn được tính từng ngày. Cả đời bà hi sinh, tảo tần. Giờ đây, bà đang nghỉ ngơi trong bệnh viện nhưng tôi biết rằng tôi còn ở bên bà chỉ là một thời gian ngắn nữa thôi. Khi tôi đag học ở trường, mẹ tôi điện vào, tôi bàng hoàng, sững sờ khi nghe mẹ thông báo bà đang hấp hối, người bà muốn gặp nhất là tôi. Tôi òa khóc nức nở, khóc cho sự vô tâm của tôi, khóc cho những gì tôi chưa làm được với bà. Lúc về tới nhà, tôi òa khóc ôm lấy bà, và nói: "Con yêu bà nhiều lắm bà ạ, bà đừng đi, hãy ở lại bên con đi bà". Lời nói của tôi phải chăng bây giờ đã là quá muộn? Phải chăng là khi phải rời xa hay đánh mất cái gì đó người ta mới biết quý và trân trọng nó hơn? Giây phút ấy tôi mới tìm lại được chính mính, bà nắm tay tôi và nói: "Ở nơi nào đó bà vẫn luôn hướng về con..."
Bà đã ra đi mãi mãi. Người bà tuyệt vời của tôi đã rời xa tôi. Đến khi mất đi rồi bà cũng chưa một lời trách cứ, sự vị tha của bà làm tôi càng buồn hơn, mong rằng ở nơi xa bà sẽ hạnh phúc như những niềm hạnh phúc mà bà đã mang đến bên tôi. Ngày nào tôi cũng nhớ và cầu nguyện cho bà luôn hạnh phúc vui vẻ.
Trong trái tim tôi trước đây, bây giờ, và mãi mãi bà sẽ luôn là bà tiên đẹp nhất, hiền nhất và đáng kính nhất. Sự yêu thương, niềm vui của bà sẽ mãi lan tỏa xung quanh, làm rạng ngời tâm hồn tôi. Giờ đây, tôi muốn hét lên và nói thật to: "Con yêu bà". Để mọi người biết rằng bà quan trọng thế nào trong trái tim tôi.