Học tại trường Chưa có thông tin
Đến từ Hà Nội , Chưa có thông tin
Số lượng câu hỏi 55
Số lượng câu trả lời 48
Điểm GP 4
Điểm SP 22

Người theo dõi (57)

Đặng Hoài An
Thương Thương
Tôi là ...?
Huyền My cute
Liêu Anh tú

Đang theo dõi (105)

Trương Anh
Xuân Dinh
bê trần
Mai Hà Chi

Câu trả lời:

ai cũng cần có một người bạn để chia sẻ niềm vui,nỗi buồn nói chuyện .Và tôi cũng vậy tôi cũng có người bạn thật tuyệt vời đó là phương trúc

 Em và Trúc chơi thân với nhau từ lớp Một đến giờ. Hai đứa bằng tuổi nhau nhưng Trúc cao hơn em một cái đầu và tính tình lại chững chạc, điềm đạm như người lớn đấy . Bạn không đẹp nhưng với khuôn mặt hiền lành dễ thương nên được rất nhiều bạn quý mến. Làn da ngăm ngăm màu bánh mật khỏe khoắn nhưng rất mịn màng bạn tự hào vì đó là sở hữu một làn da giống ba. Khuôn mặt dễ nhìn, tô điểm cho khuôn mặt ấy là mái tóc đen huyền trông khá mượt mà, lúc nào cũng được bạn cột rất gọn gàng. Thỉnh thoảng, Trúc còn thắt bính hai bên trông thật dễ thương làm sao . Vầng trán cao và rộng hơi nhô nhô về phía trước cho thấy bạn là một người thông minh và nhanh nhẹn. Nhưng em nghĩ bạn học giỏi là do bạn ham học hỏi, tìm tòi chứ không phải nhờ vầng trán cao. Trúc luôn thu hút mọi người vì đôi mắt như biết cười, biết nói. Mỗi khi nói chuyện cùng bạn, em mới thấy đôi mắt ấy đẹp biết nhường nào. Đã vậy, khi nhìn ai , Trúc cũng nhìn thẳng cho thấy bạn là một người trung thực, can đảm không sợ gì cả. Chiếc mũi củ tỏi , dù nó không đẹp lắm nhưng  em lại thấy nó rất hợp với khuôn mặt tròn trịa của bạn. Sở hữu một hàm răng trắng đều như hạt bắp, bạn trông thật “ăn ảnh” trong các bức hình chụp em cùng với bạn.
 Bạn là tấm gương để em noi theo . Ở lớp , Trúc là tổ trưởng nên bạn vừa học giỏi vừa tích cực tham gia các hoạt động học tập, văn nghệ do lớp, trường tổ chức. Mỗi ngày đi học, quần áo của bạn đều tươm tất, gọn gàng chứ không luộm thuộm như các bạn khác do bạn đã chuẩn bị trước từ tối. Tác phong của bạn luôn được cô tuyên dương trước lớp trong các buổi sinh hoạt cuối tuần, thế còn học tập thì sao nhỉ ? Thật ra , bạn rất chăm học và chữ viết của bạn cũng đẹp nữa . Trong lớp, mỗi khi cô cho bài tập toán nâng cao, bạn đều kiên trì suy nghĩ để tìm ra  hướng giải  chứ không bỏ cuộc như chúng em. Còn khi không hiểu bài, bạn liền tự tin nhờ cô hướng dẫn để rút kinh nghiệm cho các bài tập khác. Bạn còn được bạn bè đặc biệt danh là cây văn vì bạn viết văn rất hay, mạch lạc. Ở lớp, bạn vừa chăm học vừa lễ phép với thầy cô, hòa đồng cùng bạn bè còn ở nhà thì bạn cũng rất ngoan ngoãn , siêng năng làm việc . Có dịp đến nhà bạn chơi , em vô cùng bất ngờ khi thấy bạn đang cặm cụi nấu ăn , tưới cây... giúp bố mẹ . Bạn chia thời gian làm bài, làm việc rất hợp lý nên dù bận làm bài  nhưng bạn vẫn còn thời gian giúp bố mẹ, chơi đùa giải trí .
 Bạn Trúc là bạn thân nhất của em suốt thời Tiểu học. Mỗi khi buồn hay vui , chúng em đều trò chuyện chia sẻ với nhau rất vui vẻ. Đối với em, bạn luôn là một tấm gương sáng để em học tập theo . Còn vài tháng nữa là chúng em xa trường . Có thể chúng sẽ không gặp lại nhau nữa nhưng các kỉ niệm về bạn , em sẽ không bao giờ quên.

 

Câu trả lời:

Cái ngày trọng đại ấy - ngày đầu tiên tôi đi học, đã trôi qua thật ngọt ngào ở một lớp học bé xíu ươm màu nắng...
Sáng sớm, dưới những hàng phượng chiu chít bông,có một con bé lẽo đẽo ôm tập theo vành nón mẹ đi học."Đi học",một khái niệm hoàn toàn xa lạ với cô bé,bảo sao nó không hồi hộp?Bao nhiêu câu hỏi cứ thi nhau hiện lên trong đầu nó cốt để vẽ ra một bức tranh về ngôi trường kia.Mải mơ mộng,con bé không biết đã đến nơi tự lúc nào.Mẹ nó đang nói chuyện với cô giáo,thỉnh thoảng lại cười chỉ vào nó,nhưng nó đâu quan tâm.
Kia là"Ngôi trường".Một khoảng sân không tường rào,thênh thang gió,lô xô đủ thứ cây ăn quả chín mọng mà đứa con nít nào cũng phải thèm.Một phòng học bé xíu ngói đỏ tường rêu meo mốc núp dưới tầng lá xanh.Một lũ nhóc lít nhít cùng tuổi nó đang nô giỡn ầm ĩ trên bậc thềm đất nện.Bỗng,mẹ đẩy nhẹ con bé về phía cô.Đến bây giờ nó mới ngắm cô thật kĩ.Cô đã lớn tuổi,mái tóc dài hoa râm và đôi mắt thật hiền. Khom người,cô chìa tay về phía nó.Phải là người khác thì con bé đã quay đi,dấu mặt sau lưng mẹ mếu máo sợ. Nhưng sao ở gần cô nó lại thấy thiệt ấm áp thương thương.Lạ ghê!Se sẽ đặt nắm tay bé xíu vào bàn tay cô, con bé cúi đầu bi bô:"Con chào cô ạ!".
Giờ học đầu tiên cô không cho nó tập tô chữ như chị Hai kể.Cô giáo dặn dò đủ điều,từ chuyện chỗ ngồi đến việc bao vở,cầm bút... Chuyện gì cô cũng hướng dẫn kĩ.Nhưng nó đâu có nhớ gì đâu.Mà nhớ làm chi cho mệt,thế nào trưa nay đón,mẹ cũng hỏi cô rồi chuẩn bị tươm tất cho nó cả thôi."Nhưng-cô đột ngọt chuyển giọng làm nó chú ý-trước khi là học sinh các con phải nhớ:Tiên học lễ,hậu học văn"con bé khoanh tay ngay ngắn trên tập vở,mắt xoe tròn lắng nghe bài giảng đầu đời!Bây giờ nó cũng đang đi học như ai, cũng đường hoàng ngồi trong lớp học,cũng được nghe lời cô giáo giảng để...để... À,đúng rồi! Để"Mở mang tri thức"y như lời ba nói tối qua.
Nửa buổi học đầu tiên trôi qua êm thấm.Ra chơi,Cô giáo vừa quay lưng cất hộp phấn,lũ trẻ đã đua nhau ào ra sân.Con bé líu ríu chạy theo.Vui ghê! Mà cũng lạ ghê,lần đầu tiên con bé chơi giữa nhiều người lạ mà không hề mè nheo mít ướt.Ban đầu,ai cũng lạ hoắc lạ huơ nhưng rồi đều nhập cuộc nhanh chóng vào những trò chơi hấp dẫn.Tiếng cười làm nắng hè rộn rạo vang lên ngập khoảnh sân nhỏ.Đột nhiên: "Xoảng!". Chiếc dép của con bé bay tít lên cao.Dưới đất một chậu cây vỡ tan tành.Miếng chậu văng ra quẹt cả vào má nó.Lũ bạn kinh hãi,trố mắt vây quanh.Con nhóc nằm bẹp dưới đất oà lên.Đau thì ít,sợ thì nhiều.Nó sợ cô giáo giận nó,mắng rồi không cho nó đi học nữa.Sợ phải xa nơi này-cái nơi mà nó đã yêu ngay từ lần đầu đặt chân đến.Cô giáo tất tả chạy ra,đỡ nó lên,phủi bụi.Con bé nhắm tịt mắt chờ cô mắng.Một tấm khăn ướt,lạnh tê cả người áp vào mặt nó.Con bé ngạc nhiên,ti hí nhìn hàng lông mày thanh thanh đang xô vào tròng kính.
Buổi học lại bắt đầu.Nó được đặc cách ngồi trong lòng cô để nghe chuyện.Giọng cô thật hay chứ không như tiếng ba ồm ồm,cũng không lách cách giống chị Hai.Lâu lâu,nó cứ phải có gìm tiếng nấc để khỏi làm cô ngừng lại:"Hết đau chưa con?".Rồi cô vỗ nhẹ vào đùi nó tiếp tục kể.Con bé ngả vào cô.Nghe thật dịu êm!
Đến khi nó tỉnh dậy thì mặt trời đã lên cao và mẹ đã đợi sẵn ở cửa tự lúc nào.Nó dụi mắt, tuột xuống, ôm tập sà vào lòng mẹ rồi líu ríu chào cô. Trên đường về nhà nó cứ nhắc mãi: "Mai mẹ nhớ gọi con dậy sớm đi học nghe!".

Thoắt cái đã tám năm trôi qua. Con bé ngày ấy đã là tôi của bây giờ. Một cô học trò hằng ngày vẫn đạp xe đến trường. Vẫn vui đùa nghịch ngợm với bạn bè. Vẫn tíu tít kể chuyện khi có ai hỏi về vết sẹo trên má. Để rồi, mỗi khi đi ngang qua chốn ấy bỗng dừng lại bật cười ấm áp.

 

 

 

Câu trả lời:

Nhà em có con gà trống

Mèo con và cún con

Gà trống gáy Ò ó o

Mèo con luôn rình bắt chuột…

Lời bài hát thiếu nhi vui tươi,sinh động này liệu có làm bạn nhớ tới những con vật nuôi mà bạn đã từng chăm sóc không?Chúng thất sự là những người bạn vui vẻ đấy.Đối với tôi,tôi vẫn luôn nhớ mãi một kỉ niệm sâu sắc với con Miu mà nhà tôi đang nuôi bây giờ.

Cho đến bây giờ,tôi kông sao quên được cái ngày mà bố tôi đem nó về nhà.Nó –một con mèo có bộ lông trắng tinh có những đốm vàng trông thật ngộ nghĩnh.Đôi mắt nó màu xanh trong veo trông dễ thương đến lạ.Nhà tôi đặt tên cho nó là Miu.Con Miu chỉ sinh được mấy ngày thì mất mẹ nên nó suy dinh dưỡng vào loại nặng.Hồi mới bắt về,nó bé xíu và còm cõi lắm.Nhưng tất cả mọi người đều thấy nó có vẻ đáng yêu làm sao,nhưng với riêng tôi thì không!

Vì sao vậy,tôi cũng không biết nữa.Tiếng kêu của nó vào ban đêm nghe sao mà giống tiếng em bé khóc thế không biết.Những đêm đầu tiên,tôi không tài nào chợp mắt được.Mỗi lần nghe nó kêu là tôi lại rùng mình, sợ lắm.Đêm nào nó cũng kêu làm tôi ghét nó đến kinh khủng.Nhưng cả nhà ai cũng thích nó…Chị tôi ẵm nó suốt ngày.Ngày nào đi chợ,mẽ cũng mua cá về cho nó.Tôi còn nhớ tôi đã nói với mẹ là mua đôi vớ mới cho tôi,vậy mà cá cho nó thì có còn vớ cho tôi mẹ lại quên.Lúc đó,tôi thật là buồn.Tôi cảm thấy mình thật cô đơn từ khi có con mèo này.Tình thương của mọi người dành cho tôi dường như cũng bị san sẻ đi một nửa cho nó.Ôi,tôi thật ganh tị với nó.Mấy người hàng xóm qua chơi vẫn khen ngợi nó luôn.Chỉ trong vòng vài tuần, con Miu đã tròn hẳn lên.lông nó vàng vàng, càng mịn hơn…“Hình như nó đã chiếm được cảm tình của mọi người thì phải.”Tôi thấm nghĩ như vậy mà lòng cảm thấy buồn buồn

Tối nào ngồi vào bàn học,tôi cũng thấy nó cuộn mình nằm ngay dưới ghế tôi.Cái đầu của nó cạ cạ vào chân tôi như làm quen.Tôi mặc kệ nó.Cái mõm ướt ướt của nó chạm vào da tôi.Cái cảm giác thật khó chịu.Tôi lấy chân đạp nó ra xa.Nhưng chỉ một lát sau,mọi chuyện lại đâu vào đấy,nó lại lầm lũi,lặng lẽ nằm ngay bên chân tôi.Tối nào cũng vậy,chỉ khi nào tôi lên giường ngủ và tắt đèn thì nó mới chịu về chỗ của mình. Tôi cũng không thèm đuổi nó nữa>Khôn gbiết tự bao giờ tôi đã quen với sự có mặt của con Miu. Không có nó,tôi lại kêu“meo, meo…Miu đâu,Miu đâu…”khắp nhà để tìm.Dần dần,nó đã chiếm được cảm tình của tôi. Được vui đùa cùng nó là một cách thư giãn của tôi sau khi học xong.Càng lớn,con Miu càng nhanh nhẹn. Nó bắt chuột thiện nghệ đến mức thỉnh thoảng các bác hàng xóm phải sang mượn nó vền để trị mấy con chuột phá phách.Miu thật là một thành viên tích cực không chỉ của nhà tôi mà còn của cả xóm.

Có một lần,do đểnh đoảng trong lúc dọn dẹp,tôi đã sơ ý làm bể chiếc bình hoa mà mẹ thích nhất.LÒng tôi đang nơm nớp lo sợ mẹ la.trong lúc thu dọn những mảnh vụn thủy tinh, tôi bỗng nghĩ:

– Sao mình không đổ tội cho con Miu nhỉ?

Thế là ý nghĩ đó đã được thực hiện ngay khi mẹ tôi về,tôi đổ tội hết cho con Miu.Tội nghiệp con Miu,nó bị ăn ba cây roi thay tôi.Nó kêu lên “méo méo” thật đau đớn.Tôi nghĩ tối hôm đó nó sẽ không vào phòng tôi nữa.Nhưng nó không những không giận tôi mà vẫn đùa nghịch cùng tôi.Lúc đó,tôi cảm giác mình thật ích kỉ và tự nhiên tôi thương nó vô cùng.Nó ngây thơ và vô tội,đầy lòng vị tha,còn tôi sao mà ích kỉ thế.Miu ơi, tha lỗi cho chị nhé.

Tuy rằng,Miu không phải là con mèo hoàn hảo nhưng cả nhà tôi vẫn rất thương nó.Bây giờ,Miu đã trở thành một thành viên không thể thiếu trong gia đình.Tôi và nó đã trở thành bạn thân.Tôi đã học được nhiều điều bổ ích từ nó.