Từ khi còn nhỏ, em đã có một người bạn khác giới rất thân thiết. Đó là một người bình thường có vẻ rất vô tâm vô tư, chẳng quan tâm đến ai bao giờ, nhưng kỳ thực có thể nói là rất tinh tế. Ngày hôm ấy, trường tổ chức một buổi lễ đến tối mịt cho khóa chúng em. Hôm ấy là ngày cuối cùng của những năm mẫu giáo, em và người bạn ấy lần đó chia xa không biết ngày nào mới gặp lại. Buổi lễ kéo dài rất lâu, nhưng cậu ấy cả buổi cứ dính lấy em không buông, cũng không màng đến những người bạn khác châm chọc. Đến lúc tan, cậu ấy kéo em ra một góc trong sân chơi mà chúng em vẫn thường hay ngồi riêng với nhau. Bạn ghé tai em thì thầm địa chỉ nhà rồi nắm lấy tay em, chân thành nói: "Tuy không biết sau này còn có thể gặp lại nhau không, nhưng cậu là con gái, sau này đừng đánh nhau nữa, có gì nhất định tớ sẽ bảo vệ cậu." Vừa dứt lời thì cậu bắt đầu khóc, ôm chầm lấy em, mãi sau mới nín. Đến lúc cậu ấy chạy lại chỗ mẹ mình, vẫn quay đầu hét toáng lên với em: "Tớ sẽ bảo vệ cậu!" Lúc ấy, nhiều phụ huynh nghe thấy, chỉ bật cười. Em cũng thế, mỉm cười vẫy chào. Không ngờ tới, chỉ ba năm sau, chúng em lại gặp nhau ở một lớp học thêm. Khi nghe kể rằng em thỉnh thoảng vẫn đánh bạn, cậu ấy liền giống như người lớn mà quở trách: "Đã bảo cậu đừng có đánh nhau nữa mà, con gái con đứa, nói mà không nghe cơ." Lúc ấy, điều khiến em bất ngờ nhất chính là, cậu ấy vẫn còn nhớ tới lời hứa năm đó. Từ đó, chúng em gặp nhau thường xuyên hơn qua các lớp học thêm, đến năm lớp Năm, đại dịch bùng nổ, phải học online tới tận 8 tháng, thì không còn gặp nhau nữa. Nhưng đến năm lớp Sáu, khi công bố danh sách lớp, em lại thấy cái tên thân thuộc ấy ở đó. Mỗi ngày học cùng nhau, vô tình chúng em cũng ngồi cùng bàn, luôn giúp đỡ nhau cùng tiền bộ. Người bạn đó cũng đã giữ lời hứa, lúc nào cũng là một lá chắn vững chắc cho em mỗi khi bị bạn bè trêu đùa. Tuy cũng rất hay trêu em, nhưng lúc nào cũng để ý đến tâm trạng của em, chỉ cần thấy em có vẻ giống như sắp khóc cũng sẽ là người đầu tiên tới hỏi han em. Là con trai, nên cậu ấy không lựa chọn cách an ủi vỗ về, mà trực tiếp đi tìm người đã khiến cho em rơi vào trạng thái đấy để "tính sổ", quay về thì ra vẻ khoe khoang với em về việc đã "xử lý" bạn kia giúp em, còn cố tình chọc em cười. Tớ cảm ơn cậu rất nhiều, người bạn tuyệt vời của tớ!