Môn học
Chủ đề / Chương
Bài học
Chủ đề
Nội dung lý thuyết
Dấu gạch ngang (–) có một hình dạng đặc biệt, chúng ta thường gặp trong văn bản, và nó thường gây nhầm lẫn với dấu gạch nối (-) hoặc dấu trừ (—). Dấu gạch ngang được sử dụng để phân tách các thành phần trong văn bản một cách rõ ràng và thường xuất hiện trong các ngữ cảnh về biểu đồ, danh sách, hoặc để tạo ra sự nổi bật cho một từ hoặc cụm từ cụ thể.
- Dấu gạch nối: Đây không phải là một dấu câu, mà thường được sử dụng để nối các tiếng trong những từ mượn gồm nhiều tiếng. Điều này giúp cho việc đọc và phát âm của những từ này trở nên dễ dàng hơn. Đặc biệt, dấu gạch nối có chiều dài ngắn hơn so với dấu gạch ngang, và không có dấu cách (khoảng trắng) giữa nó và các tiếng khác trong từ.
VD: Ma-ri-a, Ê-đi-xơn, 31-01-2025, ...
- Dấu gạch ngang: Dấu gach ngang có các trường hợp sử dụng như sau:
- Đánh dấu lời nói trực tiếp của nhân vật.
- Đánh dấu các ý liệt kê.
- Nối các từ ngữ trong một liên danh.
- Được đặt ở giữa câu để đánh dấu bộ phận chú thích, giải thích trong câu.
Dấu gạch ngang có thể đứng ở đầu và giữa câu.
VD1: Dấu gạch ngang đứng ở đầu câu:
Vừa đến cửa nhà, tôi đã nhìn thấy bóng dáng mẹ. Tôi vui mừng reo lên:
- A!!! Mẹ đã về!
VD2: Dấu gạch ngang đứng ở giữa câu:
Đến Phong Nha - Kẻ Bàng, chúng tôi thích thú ngắm nhìn động Thiên Đường kì vĩ với các nhũ đá đẹp lộng lẫy.