Bài viết số 1 - Văn lớp 8

Bạn chưa đăng nhập. Vui lòng đăng nhập để hỏi bài
Kiều Trang Trần

Viết văn: Người ấy sống mãi trong lòng tôi. 

MÌnh đang cần gấp, không mạng nhé các bạn !!!! ^_^

Chien Hong Pham
23 tháng 9 2016 lúc 15:55

       Lá cây đã rơi đầy trên phố . một năm học đã bắt đầu khi mùa thu về . về theo mùa thu , mùa tựu trường là những kỉ niệm ấm áp của những ngày đầu tiên tới lớp . đẹp đẽ nhất trong những hình ảnh thân thương cô giáo lớp một của tôi , cô Nguyễn Thanh Huế .

     Năm ấy , cô  tôi rất trẻ . Có lẽ lúc đấy cô 29,30 tuổi thôi  . Cô giáo xinh lắm nhất , xinh nhất trường . Khuôn mặt cô tròn trịa , hiền hòa với đôi mắt nâu ấm áp . Mái tóc cô đen mượt óng ả càng là nổi bật nước da trắng hồng mịn màng của cô . Qủa thật cô tôi rất xinh ăn mặc quần áo giản dị mặc nhà cô giàu . Mỗi khi đến ngày kai trường  , ngày 20/11 , ngày 8/3 ... cô tôi lại càng xinh hơn trong bộ áo dài . Tôi cứ nghĩ mãi cái nhìn âu yếm khi cô cho lớp xếp hàng .

      Vào lớp , cô Huế dạy chúng tôi tập đọc , tập viết , tập làm toán . Bàn tay cô nắn nót viết từng chữ mẫu lên bảng xanh  . Giờ ra chơi cô dặn chúng tôi ở yên trong lớp ko được ra ngoài nhỡ các anh chị lớp lớn đánh cho . Đến buổi trưa bàn tay cô lại hối hả , nhịp nhàng xơi cơm , chan canh cho từng bạn học xinh ...............

 bạn viết tiếp nhé tớ viết nhé tớ viết cho bạn  đến đây thôi 

TRINH MINH ANH
18 tháng 7 2017 lúc 10:26

Trong cuộc sống của mỗi người, ai cũng có vòng tay yêu thương, che chở của cha mẹ. Có những người luôn thèm khát, ước ao tình yêu thương đó. Đối với tôi, tôi cảm thấy mình thật may mắn và hạnh phúc vì có một người mẹ tuyệt vời.

Mẹ tôi năm nay 43 tuổi, hiện đang làm giáo viên trường Nguyễn Viết Xuân. mẹ có khuôn mặt trái xoan. Đôi mắt to, tròn. Nước da trắng hồng và nụ cười hiền từ, phúc gậu như bà tiên trong truyện cổ tích vậy! Mẹ có mái tóc đen mượt mà, dài ngang lưng. Các bạn có biết không? Hồi còn học phổ thông mẹ được mệnh danh là khoa khôi của trường. Vừa xinh đẹp, lại vừa nết na nên ai cũng yêu mến. Và chính bây giờ, tôi có cảm giác thời gian, ngày tháng như đã trôi qua. được hiện rõ trên khuôn mặt mẹ . Nhưng trong mắt tôi. mẹ luôn là người đẹp nhất mà trên thế gian này không có ai sánh bằng.

Người mẹ có thể hy sinh tất cả để cho con có một cuộc sống tốt, lo lắng cho tôi từng ngày, từng giờ, từng phút. Có một điều mà các bạn không biết! Các bạn biết đó là gì không? Gia đình mình thường gọi mẹ với cái biệt danh là" Vua đầu bếp" đấy! Bởi những món ăn mẹ nấu đều rất ngon và hợp khẩu vị với cả nhà.

Tôi càng yêu quý mẹ hơn bởi tình cảm mẹ dành cho tôi là vô bờ vến, là con đò chở tôi qua bao ghềnh thác, vượt qua bao ngọn núi, là cả không gian vũ trụ mà tôi chưa khám phá hết. Có lẽ, đó là thứ tình cảm không gì mua được, không gì sánh bằng nỗi bằng tình mẫu tử. Tôi thương mẹ tôi lắm! Trong gia đình, mẹ đảm nhiệm mọi công việc, có khi mẹ tôi mệt nhưng không nói cho cả nhà biết vì sợ mọi người lo lắng. Tôi thường giúp mẹ những công việc vặt như: Quets nhà, nấu cơm, lau nhà,... Mẹ tôi xoa đầu tôi và bảo : " Con gái của mẹ ngoan quá! Cảm ơn con nhiều!". Chỉ cần mẹ tôi vui, được nhìn thấy mẹ tôi cười thì đó chính là niềm hạnh phúc, sung sướng trong tôi.

Buổi tối, khi có những bài toán khó mẹ luôn tận tình, chỉ bảo cho tôi. Có lúc tôi còn nản chí, gặp phải chuyện buồn, mẹ là người đã ở bên tôi, động viên, an ủi tôi. Mặc dù, mẹ rất nghiêm khắc nhưng trong trái tim, tôi có thể cảm nhận được mẹ làm vậy, cũng chỉ vì muồn tốt cho tôi, cũng chỉ vì 2 chứ " Thương con". Vì vậy, nếu có ai hỏi tôi rằng: Người tôi yêu quý nhất là ai?. Tôi sẽ trả lời mà không cần đắn đo, đó chính là mẹ tôi. Trước khi đi ngủ, mẹ thường kể những câu chuyện cho tôi nghe về những bài học trong cuộc sống : Làm người thì phải biết vị tha, độ lượng, dù có vì dang lợi thì cũng đừng đánh mất chính mình,...Lời nói, câu nói đó như thấm vào dạ, vào lòng tôi. Trái tim tôi đã dần dần tan chảy. Giọng nói đó dù đi suốt con đường nhưng tôi vẫn không bao giờ quên.

Dù đi xa, dù có đi đến cuối chân trời nhưng hình bóng của mẹ vẫn khắc sâu trong tâm trí tôi, không phai mờ. Những kỉ niệm ấy , những khoành khắc đáng nhớ đó, tôi sẽ luôn giữ mãi như cuốn băng ghi lại từng giây hạn phúc của tôi và mẹ. Tôi sẽ luôn coos gắng học tập thật giỏi, vâng lời cha mẹ để mẹ tôi không phải buồn. con yêu mẹ , mẹ dấu yêu!

0o0^^^Nhi^^^0o0
4 tháng 8 2017 lúc 16:02

“Vũ trụ có nhiều kì quan, nhưng kì quan tuyệt phẩm nhất là trái tim người mẹ” (Bernard shaw).

Thật vậy, bởi ai ai sinh ra cũng được lớn lên trong vòng tay yêu thương của mẹ, được nghe tiếng ru hời ầu ơ ngọt ngào, được chìm vào giấc ngủ trong gió mát tay mẹ quạt mỗi trưa hè oi ả. Đó là hạnh phúc không gì sánh nổi.

Trong trái tim em, mẹ là sự sống, là suối nguồn nuôi em khôn lớn và cũng là người mà em yêu thương nhất trên đời này. Mẹ rất đảm đang và hết lòng vì gia đình, mẹ không quản ngại chuyện thức khuya dậy sớm chăm lo cho từng bữa ăn, giấc ngủ của em và của cả gia đình. Em vẫn nhớ như in tuổi thơ của mình với mẹ, những ngày đầu chập chững tập đi, mỗi lần em ngã mẹ lại ôm em vào lòng. Như một chú chim non tập bay, mẹ khích lệ em: “Con giỏi lắm, cố lên thiên thần bé nhỏ của mẹ”. Thế rồi cứ vậy theo lời mẹ mà em biết đi, biết chạy nhảy, nô đùa và lớn lên. Khi em đến tuổi học mẫu giáo, mẹ cho em tới lớp học cùng các bạn. Em đã quen có mẹ nên em khóc rất nhiều vì phải xa mẹ. Những lúc ấy mẹ thường núp sau cánh cửa để dõi theo em, mẹ ứa trào nước mắt cùng em, nhưng mẹ vẫn kiên quyết mong em đi học để khôn lớn thành tài. Thời gian dần trôi, em đã là cô bé học lớp 1, nhưng mẹ vẫn luôn sát cánh bên em không rời. Dù ngày mưa hay ngày nắng, mẹ vẫn là người dìu dắt đưa em đến trường. Cả ngày làm việc vất vả nhưng mẹ luôn tranh thủ những buổi chiều giúp em luyện chữ và dạy em học. Để giúp em ghi nhớ các con chữ đầu tiên, mẹ dạy em bằng những vần thơ: “O tròn như quả trứng gà, Ô thì đội nón, Ơ thì mang râu”. Cách học của mẹ đã giúp em thuộc bài đến giờ em vẫn khắc ghi không thể nào quên.

Mặc dù được cưng chiều nhưng mẹ vẫn rèn cho em nếp sống tự giác, gọn gàng, ngăn nắp. Mẹ dạy em biết yêu thương người khác, biết giúp đỡ những người có hoàn cảnh khó khăn. Lời mẹ dạy em luôn ghi nhớ và không bao giờ quên. Mẹ còn là người dạy em rất nhiều việc: rửa bát, quét nhà, nấu cơm… Và đối với gia đình em, mẹ là một đầu bếp thiên tài. Những món ăn mẹ làm không chỉ ngon đơn thuần mà nó còn chứa đựng những tình cảm mà mẹ đã dành cho em và cho gia đình. Tuy mẹ là người rất giỏi trong chuyên môn và công việc. Nhưng tất cả vì gia đình, tất cả vì em mà mẹ chịu hi sinh mọi đam mê để dành toàn thời gian ở nhà lo cho em và gia đình, dạy dỗ em lên người. Em xúc động và thầm cảm ơn mẹ rất nhiều.

Bấy nhiêu thật sự là chưa đủ đối với em khi viết về mẹ. Đặc biệt trong những ngày ốm đau, mệt mỏi thì tình yêu thương của mẹ càng tỏa sáng rạng ngời. Một buổi chiều em đi học về, mưa ào ào đổ xuống làm người em ướt hết. Tối hôm đó em đã bị sốt, người em nóng bừng bừng nhưng chân tay thì lạnh run. Em nói với mẹ: “Mẹ ơi con lạnh lắm”. Mẹ sờ trán em và bảo: “Không sao đâu, con bị sốt nhẹ thôi”. Rồi mẹ lấy chiếc khăn thấm nước mát đắp lên trán em. Mẹ ghé ly nước vào miệng và cho em uống thuốc bằng những lời ân cần: “Ngày mai con sẽ khỏi ngay ấy mà”. Ngày hôm sau, em thấy mẹ vẫn ngồi cạnh và nắm chặt lấy tay em, em thấy yêu thương mẹ vô cùng.

Bố em vẫn thường bảo mẹ em không đẹp nhưng mẹ hơn những phụ nữ khác ở tâm hồn và tình cảm. Đúng vậy, mẹ em nhẹ nhàng, dịu dàng và luôn dành tất cả tình yêu thương cho em. Mỗi khi ở bên mẹ, được xà vào lòng mẹ, được bàn tay mẹ âu yếm vuốt tóc em, em cảm nhận thấy dường như tình yêu thương mãnh liệt của mẹ truyền vào sâu trái tim em, qua bàn tay mẹ, qua ánh mắt, đôi môi trìu mến, qua nụ cười ngọt ngào, … qua tất cả những gì của mẹ.

Em rất yêu quý mẹ, em xin hứa sẽ học thật tốt để làm mẹ vui và không phụ lòng của mẹ. “Mẹ kính yêu ơi! Con rất cảm ơn mẹ vì đã sinh ra con và nuôi nấng con thành người. Con sẽ luôn kính trọng mẹ, yêu thương mẹ. Mẹ là người sống mãi trong lòng con”.

Lê Phương Thanh
5 tháng 8 2017 lúc 13:30

Trong ngôi nhà nhỏ bé và xinh xinh của gia đình em. Em yêu tất cả mọi thành viên trong gia đình. Nhưng người mà em yêu quý nhất đó chính là mẹ, mẹ là người gắn bó với em, yêu thương em nhất và là người sống mãi trong lòng em .
Từ khi mới sinh ra em đã được mẹ chăm sóc và nuông chiều như một bông hoa nhỏ. Mỗi lần em bị điểm kém mẹ không la rầy mà chỉ nhẹ nhàng khuyên bảo. Khi em được điểm cao, mẹ nhẹ nhàng vuốt tóc và khen :” Con gái của mẹ giỏi lắm, mẹ rất tự hào về con”. Đôi mắt mẹ ánh lên niềm vui và niềm hạnh phúc.
Mẹ là một người phụ nữ đảm đang và hết lòng vì gia đình, mẹ không quản ngại chuyện thức khuya dậy sớm để lo cho con cái. Em vẫn nhớ như in tuổi thơ của mình với mẹ, những ngày đầu chập chững tập đi mỗi lần em ngã mẹ lại ôm em vào lòng. Như một chú chim non tập bay, mẹ khích lệ em :” Con giỏi lắm”. Rồi những trưa hè nắng nôi bên chiếc võng đung đưa mẹ ru em ngủ, câu hát ngày nào sao mà trầm ấm và ngọt ngào như thế. Mẹ tranh thủ những buổi chiều giúp em luyện chữ và dạy em học, mẹ thường ra những câu đố để hai mẹ con cùng giải. Để em dễ thuộc bài mẹ đọc thơ :” O tròn như quả trứng gà, Ô thì đội nón, Ơ thì mang râu” cách học của mẹ đã giúp em dễ thuộc bài. Khi em lớn lên và bước vào lớp một mẹ vẫn luôn sát cánh bên em, dù ngày mưa hay ngày nắng mẹ vẫn đưa em đến trường.
Mặc dù được cưng chiều nhưng mẹ vẫn rèn cho em nếp sống tự giác, gọn gàng, ngăn nắp. Mẹ bảo con gái phải biết giữ ý giữ tứ, phải biết trông trước trông sau, mẹ còn dạy em phải biết yeu thương người khác, biết giúp đỡ nhưng người có hoàn cảnh khó khăn. Lời mẹ dạy em luôn ghi nhớ và không bao giờ quên.
Mẹ dạy em rất nhiều việc: rửa được chén, quét được nhà, nấu được cơm. Nếu ai đã được thưởng thức những món ăn mẹ nấu thì phải thốt lên rằng:” Thật tuyệt vời!”. Nhưng những món ăn đó không chỉ ngon đơn thuần mà nó còn chứa đựng những tình cảm mà mẹ đã dành cho em và cho gia đình.
Em đã từng thắc mắc tại sao mẹ lại giỏi như vậy. Một đêm em đã hỏi bố điều đó, bố nói rằng mẹ đã từng là một học sinh giỏi của trường. Nhưng vì công việc của bố tiến triển nên mọi việc do bố đảm nhiệm còn mẹ thì ở nhà để lo cho gia đình. Em xúc động khi nghe thấy điều đó, mẹ đã từ bỏ ước mơ của mình để lo cho gia đình êm ấm. Em thấy thương mẹ quá.
Em nhớ nhất là kỉ niệm mẹ chăm sóc em những ngày đau ốm. Một buổi chiều em đi học về, mưa ào ào đổ xuống làm người em ướt hết tối hôm đó cơn sốt ập đến, người em thì nóng bừng bừng còn chân tay thì lạnh run. Em nói với mẹ:” Mẹ ơi con lạnh lắm”. Mẹ sờ trán em và bảo:” Không sao đâu con bị sốt đấy”. Rồi mẹ lấy nước mát đắp vào chiếc khăn bông và đắp lên trán em. Mẹ ghé ly nước vào miệng và cho em uống thuốc:” Ngày mai con sẽ khỏi ngay ấy mà”. Ngày hôm sau, em thấy mẹ vẫn ngồi cạnh và nắm chặt lấy tay em, em thấy thương mẹ quá.
Em rất yêu quý mẹ, em xin hứa sẽ học thật tốt để làm mẹ vui và không phụ lòng của mẹ. Mẹ kính yêu ơi! Con rất cảm ơn mẹ vì đã sinh ra con và nuôi nấng con thành người. Con sẽ nhớ hình ảnh và nụ cười dịu dạng của mẹ. Mẹ là người sống mãi trong lòng con. .

Hiro Boy
27 tháng 9 2019 lúc 19:58

"Đi khắp thế gian không ai tốt bằng mẹ

Gánh nặng cuộc đời không ai khổ bằng cha..."

Gia đình là ngôi nhà chở che cho mỗi chúng ta, là cái nôi nuôi nấng mỗi chúng ta nên người. Cha và mẹ là hai mảnh ghép để tạo nên gia đình ấy, mà nếu thiếu một trong hai người thì sẽ không còn là một gia đình trọn vẹn. Tôi lớn lên trong một gia đình không trọn vẹn như thế, cha tôi một mình nuôi nấng tôi kể từ ngày mà mẹ mất. Mẹ tôi mất khi tôi mới học lớp 5 nhưng hình ảnh mẹ và những kỉ niệm của mẹ thì luôn sống mãi trong lòng tôi, không bao giờ phai nhạt đi một chút nào.

Mẹ tôi thì cũng chỉ như bao người phụ nữ Việt Nam khác, cuộc đời bà là những chuỗi ngày hy sinh cho gia đình, cho con cái. Nhớ về mẹ, tôi thấy trong tâm trí mình dần hiện ra hình ảnh mẹ đang nhìn tôi cười trìu mến. Dáng người của mẹ dong dỏng cao, đôi tay gầy guộc và hơi đen sạm đi bởi công việc tay chân của bà ngày trước. Mẹ đứng đó với một mái tóc buông xõa, bay nhẹ nhàng, mờ ảo trong kí ức của tôi. Đột nhiên, tôi thấy sống mũi của mình cay cay. Tôi nhớ mẹ quá! Mẹ tôi có một nụ cười rất tươi thắm, nụ cười ấy theo chân mẹ tôi đến tận những khi mẹ phải nằm trên dường bệnh, và nó cũng là nụ cười mẹ chào tạm biệt tôi để rời khỏi thế gian. Cha tôi là một người đàn ông chung thủy, ông luôn luôn quan tâm chu đáo và dành cho mẹ tôi một thứ tình cảm mà ai nhìn vào cũng thấy ghen tị. Tôi rất vui vì mẹ đã tìm đúng người đàn ông của cuộc đời mình, cho mẹ một tình yêu thật đẹp!

Những ngày tháng sống bên mẹ, tôi cảm nhận được bà là một người phụ nữ rất hiền lành. Nếu bất cứ ai từng tiếp xúc với mẹ, họ cũng đều nhận thấy được điều đó. Tuy công việc vất vả nhưng mẹ vẫn chăm lo chu đáo cho gia đình. Ngày nào mẹ cũng đưa đón tôi đi học, những hôm tôi dậy muộn, mẹ mua cho tôi hộp sữa và mấy cái bánh để mang vào lớp, đến giờ ra chơi lấy ra ăn chứ không được nhịn đói. Đặc biệt, mẹ rất ít khi trách mắng người khác, dù tôi phạm lỗi nhưng mẹ vẫn nói rất nhẹ nhàng, để tôi hiểu ra mình sai ở đâu và không lặp lại lỗi sai đó nữa. Hoàn cảnh sống chẳng dư giả là mấy nhưng cứ khi nào nhìn thấy những người ăn xin, những người vô gia cư đi lang thang ở ngoài đường thì mẹ vẫn sẵn sàng quyên góp cho họ một số tiền nho nhỏ, đôi khi là cả những khoản tiền to to. Tôi thấy yêu những nét tính cách hồn hậu, rộng lượng từ con người của mẹ.

Kỉ niệm về mẹ sống mãi trong lòng tôi đó là kỉ niệm về một lần cha đánh tôi. Tôi còn nhớ lúc ấy, do còn nhỏ và nghịch ngợm, tôi đã làm hỏng chiếc điện thoại của cha, cha mắng tôi và đánh tôi bằng cây roi to bằng hai đốt ngón tay. Mẹ tôi can ngăn không được, mẹ chỉ nhìn tôi và khóc. Thật ra, cha không đánh tôi đau lắm đâu, ông chỉ muốn dạy cho tôi bài học vì tôi quá nghịch ngợm. Nhưng mẹ tôi rất thương tôi, bà không nỡ nhìn thấy tôi phải chịu những tổn thương dù là nhỏ nhất. Qua câu chuyện đó, tôi mới thấy mẹ tôi thương tôi nhiều đến nhường nào.

Những kỉ niệm về mẹ trong tôi có lẽ chẳng thể nào kể hết được, mỗi lần nghĩ về nó, không chỉ tôi mà cả cha của tôi đều thấy rất đau lòng. Giờ đây, khi mẹ đã đi xa rồi, tôi và cha phải sống thật tốt, phải sống thay cả phần của mẹ, để cho mẹ ở nơi phương xa được vui lòng.

"Ai còn mẹ xin đừng làm mẹ khóc

Đừng để buồn lên mắt mẹ, nghe không?"

Đây chính là thông điệp mà tôi muốn gửi gắm đến các bạn. Mỗi người hãy biết yêu thương, trân trọng mẹ của mình, đừng bao giờ khiến mẹ phải rơi nước mắt, phải buồn lòng vì việc làm chưa đúng của chúng ta. Hãy dành cho mẹ những tình cảm yêu thương nhất vì mẹ đã không quản khó khăn, nhọc nhằn mà nuôi nấng, dạy bảo chúng ta nên người.