Cụ Bơ-men:
Học xong văn bản “Chiếc lá cuối cùng” của nhà văn người Mĩ – O. Hen-ri, hình ảnh cụ Bơ-men với kiệt tác để đời của mình cứ đọng mãi trong lòng người đọc về những giá trị nhân văn hết sức cao đẹp. Cụ là một họa sĩ nghèo, đã ngoài 60 tuổi, râu xồm. Bốn chụ năm nay cụ mơ ước vẽ một kiệt tác nhưng chưa thục hiện được; cụ kiếm sống bằng cách ngồi làm mẫu vẽ cho các họa sĩ. Trong phàn đầu câu chuyện, cụ xuất hiện ko nhiều nhưng cũng làm ta cảm thấy quý mến cụ bởi thái độ “sợ sệt” của cụ khi nhìn thấy những chiếc lá rụng dần. Đó là tấm lòng yêu thương, lo lắng cho số mệnh của Giôn-xi. Đặc biệt, em xúc động và khâm phục tấm lòng cao thượng, quên mình vì người khác Cụ lẳng lặng làm, ko hé răng cho Xiu biết ý định của mình. Trong “trận mưa vùi dập và những cơn gió phũ phàng kéo dài, cụ đã vẽ chiếc lá cuối cùng của Giôn-xi. Nhưng sau đó cụ lại chết vì bệnh sưng phổi. Chiếc lá cuối cùng là kiệt tác đầu tiên và cũng là duy nhất trong đời cụ Bơ- men. Nó là một bức tranh cứu sống con người, được vẽ từ tình yêu thương bao la, lòng hi sinh cao cả. Thật xúc động khi hình dung cảnh ông cụ trong đêm mưa tuyết đã leo lên chiếc thanh cao hơn sáu mét để vẽ. Cụ chết nhưng lại gieo sự sống cho Giôn-xi, cho nghệ thuật chấn chính. Nhân vật cụ Bơ-men thật đẹp, thật cao cả, là một nghệ sĩ tài năng. “Kiệt tác” của cụ giúp cho người đọc cảm thấy mùa đông ấm áp tình người - một thông điệp tuyệt vời mà nhà văn muốn gửi đến chúng ta: Hãy sống biết yêu thương!