Những ai đã từng mất đi một người bạn có lẽ sẽ hiểu rất rõ ý nghĩa của câu châm ngôn “Losing a friend is more painful than losing a romantic relationship” (“Mất đi một người bạn còn đau đớn hơn mất đi một tình yêu”) của tác giả Revan Al-asmari.
Người ta vẫn nói “Trăm năm tri kỷ khó tìm, tri âm khó gặp, bạn hiền khó quen” nên khoảng trống mà một người bạn mất đi để lại sẽ khó có thể lấp đầy trong phút chốc. Và chẳng may nếu người đó lại từng là “cạ cứng” của bạn thì nỗi đau, sự chơi vơi và hụt hẫng ấy còn nhân lên bội phần.
“Mất đi một người bạn còn đau đớn hơn mất đi một tình yêu”.
Mới đây, một tài khoản Facebook T.A.N đã đăng tải một bài viết chia sẻ về chính trải nghiệm “mất đi một người bạn” của bản thân. Trong đó, liệt kê 23 khoảnh khắc đã khiến cô nàng không khỏi ngẩn ngơ khi giật mình nhớ ra người bạn thân đã không còn bên cạnh mình như ngày xưa nữa.
“Mất đi một người bạn…
1. Tớ còn nhớ, tớ đã từng tự hào khoe cậu với bao nhiêu người.
2. Từ “Bạn thân tôi…” biến thành “Tôi có một người bạn…”3. Thấy nó post status, định trêu nó một chút, bỗng nhớ ra hiện tại mình làm vậy là không nên nữa, lại yên lặng xóa hết đoạn dài vừa viết.
4. Nó yêu khi nào, tôi không biết, nó chia tay khi nào, tôi không biết, nó có bạn mới còn tốt hơn tôi nữa từ khi nào, tôi cũng không biết. Mỗi lúc nó gặp chuyện gì sẽ không còn tìm tôi nữa, tôi cũng không vậy, vì cả hai đứa trưởng thành hơn, và cũng có những người bạn thích hợp để chia sẻ hơn. Từ nồng nhiệt, chuyện gì cũng nói với nhau, dần biến thành mối quan hệ xã giao hời hợt. Cậu ở nơi đâu, nhìn ngắm phong cảnh thế nào thì tớ giờ cũng chỉ là một người nói một câu, người ngủ muộn ơi, ngủ ngon.
5. Gặp nhau như người quen cũ, tạm biệt như hai người dưng.
6. Các bạn có hiểu cảm giác này không? Hai người ấy rõ ràng là thông qua bạn mới quen nhau, nhưng rồi dần dần họ chơi với nhau còn thân hơn chơi với bạn, đi đâu chơi, đi ăn gì cũng không gọi bạn, ảnh chụp chung cũng thường không có mặt bạn, cuối cùng hai người chụm đầu nói xấu sau lưng bạn. Là người thứ ba trong tình bạn, có đôi khi còn bén nhọn, dễ gây tổn thương hơn cả người thứ ba trong tình yêu.
7. Im lặng nhìn cậu ấy post ảnh selfie với bạn thân cậu ấy, im lặng nhấn like.8. Thấy mày post ảnh một bé con, mới biết mày đã lấy chồng rồi, lúc trước hứa làm phù dâu cho nhau, giờ ngay cả một câu chúc mừng tao cũng thấy dư thừa.
9. Cuối cùng sẽ không còn ai nghi ngờ hai đứa là đồng tính nữa.
10. Nghe nói cậu quen rất nhiều bạn mới, có người cùng cậu đi shopping, đi ăn uống, xem phim. Nhìn ảnh thấy cậu dạo này vui lắm, quần áo cậu mua nhìn cũng xinh nữa. Hai đứa mình cuối cùng cũng càng lúc càng xa nhau trên quỹ đạo nhân sinh không có nhau. Như vậy cũng tốt, tuy người khiến cậu cười không còn là tớ nữa, nhưng tớ vẫn thấy rất vui, vì cậu thích cười hơn cả xưa nữa. Chẳng qua khi người khác nhắc tới “Người bạn tốt nhất”, tớ vẫn nghĩ tới cậu đầu tiên.
11. Ngày trước nó post selfie, mình: Xấu như ma…
Hiện tại nó post selfie, mình: Đẹp vậy…
12. Không thể không thừa nhận: Cuộc đời là không ngừng mất đi.
13. Tình bạn chỉ còn qua những cái like.
14. Người ngày trước sẵn sàng làm phiền không cần kiêng nể thời gian, địa điểm, hiện giờ ngay cả bấm số thôi cũng cần dũng khí.
15. “Có đó không?” “Có đây!” “Đang làm gì đấy?” “Không làm gì cả!” “Ah” “Uh”… “Có chuyện gì không?” “Không” “Uh” “Uh”…. Cả cuộc nói chuyện chỉ có “Ah” với “Uh” xem chừng cũng là dư thừa, kỷ niệm qua đi, chỉ còn lại tiếc nuối.
16. Đại khái chính là lúc không thể nói thêm được nữa, đành phải dùng những câu như: “Gặp nhau nhé. Tí nữa nói chuyện tiếp. Hôm nào liên lạc sau. Lần sau đi chơi nha. Bữa tới mời mày một bữa. Tối nay tao gọi ha. Có rảnh thì đi uống gì đó. Có thời gian rảnh sẽ tới thăm mày~” làm kết. Có đôi lúc tao nghĩ, hai đứa mình biến thành thế này từ bao giờ vậy, lúc trước dù giận nhau cỡ nào, thì chúng mình cũng sẽ không tới một câu để nói chuyện thêm cũng không thể như hiện tại đúng không?
17. Giống như uống một cốc nước sôi để nguội, không ngờ lại bị bỏng.
18. Sẽ chẳng còn ai giống cậu, khiến tớ nước mắt lưng tròng, đau như thể người yêu chia tay.
19. Hẹn suốt cả kỳ nghỉ hè… Cũng không hẹn được… Bạn không rảnh, người ấy không rảnh…
20. Bạn nhớ rõ sinh nhật người ấy, thức canh để nhắn tin chúc mừng đầu tiên, vậy mà sinh nhật bạn, bạn chờ cả ngày, ngay cả những người mới quen cũng đã chúc mừng, chỉ duy độc người bạn trông chờ nhất là không thấy tung tích.
21. Mẹ mình hay hỏi mình: “ nó dạo này thế nào?”, mình lại không biết phải trả lời sao.
22. A: Alo?
B: Có chuyện gì vậy?
A: Hôm nay mình đang ở thành phố bạn nè.
B: Ah!
A: Đi ăn không?
B: Không được, mình bận mất rồi. Còn việc gì nữa không?
A: Không làm phiền bạn nữa, bye!
Ngày trước:
A: Ê! Đang ở đâu đấy?
B: Mình đang ở chỗ bạn nè, nhanh mời mình ăn cơm đi!!!
A: Mình nghèo lắm!
B: Nhưng mà mình đói!
A: Thì đi, nhớ là bạn nợ mình một bữa nha!
23. Bạn chợt phát hiện ra, những ca khúc tình yêu nay cũng có thể dùng để hát về tình bạn”.
Đánh trúng “tim đen” của số đông, bài viết của T.A.N đã nhanh chóng thu hút sự chú ý của cộng đồng cư dân mạng. Chỉ sau một ngày đăng tải, những dòng tâm tình của tác giả đã nhận được gần 14.000 lượt like và 8.500 lượt share. Không ít nghệ sĩ nổi tiếng cũng chia sẻ lại bài viết này sau khi đọc và cảm nhận nỗi buồn trong nó.
Bên dưới bài viết, nhiều người đọc tìm thấy sự đồng cảm đã để lại bình luận, chia sẻ về câu chuyện “mất đi một người bạn” của chính bản thân mình.
Có những đôi bạn xa nhau vì học khác trường, có người vì mê bồ mà bỏ bạn và cũng có những cặp đôi cạ cứng đã đường ai nấy đi chỉ vì một phút giận dỗi nông nổi của tuổi trẻ… Để rồi khi đọc bài viết trên, họ mới giật mình nhớ về người bạn mà mình đã vô tâm đánh mất với một niềm hối hận và luyến tiếc vô vàn.
Còn những đôi bạn đang còn kề vai sát cánh bên nhau lại tìm thấy sự xúc động qua bài viết và âm thầm tag tên “cạ cứng” của mình vào kèm lời nhắn nhủ dễ thương “Tụi mình đừng bao giờ như vậy nhé!”
Những ai đang có một tình bạn đẹp, hãy cố gắng giữ gìn. Đừng để mất đi rồi thì có hối tiếc mấy cũng đã muộn màng.
Nhìn quyển sổ đây giấy còn nhiều
Tội gì không viết mấy lời yêu
Yêu ba yêu má yêu tất cả
Yêu chủ sổ đây thế mới liều .."
Những dòng lưu bút thân thương thời áo trắng cắp sách đến trường, đến giờ này vẫn in sâu trong tri óc của tôi. Tôi định không viết về những kỹ niệm này vì nó là những gì rất riêng tư được cất giấu trong cuốn lưu bút cách đây 14 năm về trước... nhưng mỗi lần mùa thi lại đến những ký ức đó làn tràn về... làm cho tôi không thể không nhớ đến....
Những giọt nước mắt của chia ly,những tình cảm thật ngây thơ trong trắng thời học sinh,mỗi đứa một con đường, một định hướng, một tương lai đang ở phía trước,.....
Quãng đời học sinh có lẽ là khoảng thời gian đẹp nhất, vui vẻ nhất, vô tư nhất. Khi chúng ta lớn hơn chúng ta thấy sẽ thấy những điều trẻ con mà hồi còn đi học ta cứ nghĩ rằng chắc chắn là ta lớn rồi. Nhưng chính vì vậy ta mới là ta và ta mới có những kỉ niệm để nhớ về thời áo trắng thân thương.
Những ngày học cuối cùng là khoảng thời gian thật đặc biệt chúng ta sắp chia tay nhau, sẽ không bao giờ được ngồi cùng nhau trong một lớp nữa đông đủ như thế nữa. Có thể trên đường đời mỗi người sẽ trải qua nhiều lớp học nữa nhưng để một lần ngồi lại cùng nhau trong lớp học cũ ấy, cùng nhau ngồi lặng im, cùng nhau hát, cùng nhau nghe thầy cô giảng bài, cùng nhau đùa nghịch điều ấy gần như là không thể. Hãy biết quý trọng những giây phút ấy vì nó chỉ qua 1 lần trong đời và chính những giây phút ây được lưu lại trong ký ức cả cuộc đời.
Tôi không biết tại sao và từ bao giờ tình yêu văn thơ lại tràn ngập trong tâm hồn của mình,mặc dù tôi học rất khá các môn Toán Lý Hóa......Tôi bắt đầu làm thơ viết nhật ký, vì vậy cuốn lưu bút của tôi tràn ngập những câu thơ mà bây giờ tôi đọc lại tôi tự nhủ với mình sao mà thời đó mình ngây ngô thế....
"Phượng nở ve kêu hè lại về
Gợi lên tưởng nhớ buổi chia ly
Ta buồn lắm bạn ơi có biết
Lặng im ư, đừng nhé bạn ơi!
Trang giấy trắng ghi vài dòng lưu niệm
Để xa rồi ta mãi gần nhau
Tặng hoa ư! hoa cũng sẽ tàn
Tặng dòng lưu niệm muôn vàn nhớ thương "
Mỗi khi nhìn thấy những cành phượng đỏ tôi cũng thấy lòng mình xao xuyến lạ. Nghĩ về những buổi học ngày xưa, nhớ tới từng chi tiết cái lớp tôi vẫn học, nhớ cái bàn có 4 người có 2 thằng ngồi cạnh 2 cô bé chanh chua mà giờ đây 2 cô bé ấy mỗi người đã có 2 đứa con kháu khỉnh, nhớ bạn bè, nhớ thầy cô. Nhớ những cơn gió hè lao xao hàng dương đặc trưng của miền biển cạnh lớp học của tôi. Nhớ cả những tiếng ve trên cành phượng trước lớp, nhớ cây phượng già nhưng nhiều hoa vô kể ở gần phòng thí nghiệm và còn vô vàn điều để nhớ. Tự nhiên tôi muốn khóc...
"Thế gian đẹp nhất mặt trời
Tuổi thơ đẹp nhất là thời học sinh
Đời học sinh như chim Hoàng Yến
Sống từng ngày lưu luyến bên nhau
Thời gian này có lẽ những buổi thi học kỳ cuối cùng đang đến gần và tiếp đó là những ngày đợi chờ kết quả thi, hồi hộp đợi ngày họp phụ huynh và hơn hở đón kỳ nghỉ hè với bao nhiêu dự định. Với các học sinh cuối cấp thời gian này là thời gian đầy lo lắng xen lẫn buồn mỗi khi nghĩ tới ngày chia tay bạn bè, chia tay thầy cô, lớp học, mái trường rồi tiếp đó là kỳ thi đầy khó khăn vào đại học
Ngày ấy tôi cũng như các bạn bây giờ tập trung vào việc học, lo lắng không biết mình có đủ sức vượt qua kỳ thi đại học không. Thời đó đối với chúng tôi đại học là con đường duy nhất để thành công nhưng với các bạn ngày nay được tư vấn đầy đủ các bạn hiểu rằng đại học không phải là con đường duy nhất.
"Nhất nghệ tinh nhất thân vinh" bạn có thể học nghề,học trung cấp, học cao đẳng và sẽ học lên ĐH sau.... đến lúc nào đó việc học giống như một xa lộ bạn có thể hòa nhập vào xa lộ bằng bất cứ ngã rẽ nào và bạn muốn ngưng việc học bằng cách rời xa lộ bằng bất cứ hình thức nào...
Hôm nay, trời đột ngột nắng gay gắt hơn và rất ra dáng một mùa hè nóng bức thực thụ. Trên đường đã xuất hiện những bông hoa phượng đầu tiên, rực rỡ và kiêu hãnh dưới nắng chói chang. Chẳng phải hôm nay mới nhìn thấy những bông hoa phượng đầu tiên của mùa hè này. Mẫy ngày trước, những bông hoa phượng đột ngột xuất hiện bất ngờ và ngỡ ngàng trong mắt ai nhưng sự vội vàng và bận bịu cuốn phăng đi những cảm xúc cũng vội vã chẳng kém. Ngày nắng, khiến mình bỗng nhớ ra mình đã có những mùa hè đầy kỉ niệm và cũng đột ngột nhớ ra là ngoài kia bao nhiêu sĩ tử, bao nhiêu học sinh chuẩn bị chia tay. Đã từ lâu lắm rồi cứ mỗi độ hè về tôi lại nhớ tới câu thơ: "Mùa hè, mùa thi, mùa chia ly". Chúc các sĩ tử bước vào mùa thi thành công rực rỡ.
Hôm nay cảm xúc lại dâng trào, tôi ngồi đây để nhớ lại những ký ức tuổi học trò thay vì đi câu cá cùng bạn bè. Tôi là vậy, thỉnh thoảng lại ngồi một mình suy ngẫm những gì đã qua. Một con người nhạy cảm với cuộc sống, tôi quan sát những thay đổi của thời tiết, sự cảm nhận tinh tế làm tôi đôi khi quá đa cảm.
Những ký tuổi thơ học trò vụt đi qua nhanh như một cái chớp mắt để rồi mỗi lần nghĩ về là lại như lục tìm trong tiềm thức những yêu thương thơ dại. Tuổi học của tôi gắn liền với miền biển Vũng Tàu thơ mộng,cái nắng cái gió của miền mát lạnh của miền biển với những bãi cát hàng dừa chạy dọc bờ biển,với những cây bàng cây phựợng đỏ rực vào mỗi dịp hè!
Và cuối cùng tôi muốn nói tôi yêu Vũng Tàu, tôi chỉ muốn mình được bay cùng gió biển, tôi yêu bầu trời xanh trên biển, tôi yêu gió, tôi yêu những đám mây và tôi yêu những khoảng không rộng lớn trên cao, tôi thả ước mơ của mình vào những cánh diều.
Tôi thích được ngắm mặt trời mọc lúc bình minh,được ngắm mặt trời lặn lúc hoàng hôn.Tôi muốn được dạo biển mổi ngày, được ngồi nhâm nhi ly cafe cạnh bờ biển... Nhất là khi tuổi thơ - thời học trò luôn in sâu vào trong trí óc tôi…
Từ khi bước chân vào môi trường học đường, tôi đã được làm quen và tiếp xúc với rất nhiều bạn bè. Mỗi người bạn có một vẻ khác nhau và đối với mỗi người tôi lại dành cho họ những tình cảm quý mến khác nhau. Nhưng trong rất nhiều những người bạn mà tôi quý mến ấy, người bạn mà tôi yêu quý nhất, người luôn đồng hành với tôi trong mọi niềm vui, nỗi buồn, không thể có từ nào thích hợp hơn hai tiếng “bạn thân’ để nói về bạn, đó là Trâm Anh ( mượn tạm danh vậy thôi ). Thời gian sao trôi thật nhanh , chớp mắt đã phải chia tay bạn ý rồi
Trâm Anh học cùng với tôi ngay từ những ngày đầu cắp sách đến trường. Tôi và bạn chơi với nhau cũng từ những ngày đó, nhưng để trở thành bạn thân thì tôi không nhớ rõ từ khi nào nữa. Tôi chỉ biết rằng hằng ngày chúng tôi đèo nhau đi học trên một chiếc xe đạp và có tâm sự trong lòng thì người đầu tiên tôi tìm đến là Trâm Anh . Trân Anh trong mắt tôi là một cô bạn hết sức dễ thương và đáng mến. Bạn có đôi mắt to, khuôn mặt thanh tú với điểm nhấn là cái mũi dọc dừa xinh xinh. Nhưng có lẽ trong muôn vàn những thứ đáng chú ý ấy thì gây ấn tượng với tôi hơn cả là vầng trán cao biểu lộ sự thông minh, lanh lợi của bạn.Trâm Anh học rất giỏi Văn Sử Địa và bạn lại là cây viết vàng xuất sắc của lớp. Mỗi lần lớp có cuộc thi Văn thì bạn là người tư tin xung phong đầu tiên. Tôi và các bạn trong lớp đều rất thích nghe Trâm Anh kể chuyện . Mỗi khi tới lượt bạn kể chuyện thì trong lớp dường như không có lấy một âm thanh nào khác ngoài tiếng kể chuyện ngọt ngào của bạn. Tiếng nói ấy như xua tan hết mọi mệt nhọc sau mỗi giờ Anh giờ Toán căng thẳng. Tôi quý Trâm Anh lắm, may mắn nhất của tôi có lẽ là được làm bạn thân của bạn. Tôi còn tự hào vì có người bạn thân luôn nhiệt tình giúp đỡ người khác như Trâm Anh. Trong lớp, dù chỉ chơi thân với tôi nhưng không có nghĩa là bạn không hòa đồng với mọi người. Nhắc đến Trâm Anh thì mọi người luôn nghĩ đến cô gái nhút nhát nhưng không phải vậy . Nhìn khuôn mặt bạn lấm tấm mồ hôi mà vẫn say sưa đọc chuyện cho cả lớp , tôi càng thêm khâm phục và yêu quý bạn hơn. Nhiều lúc chúng tôi cứ ngỡ Trâm Anh chính là cô giáo nhỏ của mình.
Trâm Anh là chị lớn trong gia đình nên hàng ngày bạn phải phụ giúp ba mẹ trông nom hai đứa em nhỏ . Thời gian dành cho việc học không có nhiều mà bạn vẫn học rất giỏi, tôi hiểu bạn đã khéo léo biết bao trong việc sắp xếp một thời gian biểu phù hợp. Thương biết bao nhiêu cái dáng hình nhỏ bé mà vẫn nhanh nhẹn bế em , chăm sóc em của bạn .
Cảm ơn cuộc đời đã ban tặng cho tôi người bạn tuyệt vời như vậy. Chìm trong hạnh phúc của tình bạn, tôi không quên phải luôn cố gắng để gìn giữ và làm cho tình bạn ấy ngày càng bền vững và thắm thiết hơn.Cả cuộc đời của tôi cũng không thể quên được bạn ấy vì những gì bạn ý làm cho tôi hồi cấp 1 rất nhiều (thật ra là sang chơi suốt nên ko quên được)
"Đã lâu lắm rồi, kể từ ngày ấy tôi không còn gặp lại bạn nữa, tôi nhớ bạn nhiều...". Cuốn nhật kí ngày nào tôi cúng viết, đầy ắp những nét chữ ngờ nghệt của tôi. Ngày nào tôi cũng viết thư gửi bạn, mà chưa một lần bạn hồi thư, tôi mong chờ lắm ngày bạn trở về hoặc nhỏ lắm thì bạn cũng chỉ cần viết thư gửi tôi tuy ngắn thôi nhưng cũng đủ để tôi lưu giữ hình ảnh bạn trong tôi. Nhưng không bạn thật nhẫn tâm, bạn là người chơi thân nhất với tôi từ thuở nhỏ, là người ngồi cạnh tôi khi tôi bị mẹ đánh đòn, là người trèo lên cây hái quả cho tôi ăn, là người mắng yêu tôi khi tôi lười học, người bạn ấy giờ ra sao...? Tính đến giờ đã mấy chục năm rồi nhỉ, bạn chuyển đi vì gia đình không thể kiếm tiền nơi quê nghèo này, nay bạn sinh sống ở thành phố, bạn có nhiều bạn bè thì quên tôi... Đúng thế, giờ hình ảnh bạn đã dần phai mờ trong tâm thức tôi, bạn biết không ? Giờ tôi có rất nhiều bạn thân, tôi đang có rất nhiều niềm vui khi được chơi với bạn mình, bỏ quên mọi nỗi nhớ về bạn. Nếu nhớ về tôi hãy tạo ra một tia sáng dẫn tôi tới, tình bạn của chúng ta chắc sẽ không sâu sắc như trước nhưng hãy cho tôi một hy vọng.
Nguồn : nguyen thi vang