Ngày xửa ngày xưa , ở một ngôi làng nọ có 1 cặp vợ chồng nổi tiếng nhân từ , được bà con trong vùng quý mến nhưng khổ thay họ đã về già mà chưa có con .
Một ngày nọ , người vợ đi ra đồng làm việc thì phát hiện 1 dấu chân to , khác với chân người bình thường . Thấy lạ bà bèn ướm thử và từ đó bà có mang . 1 năm sau , bà sinh ra được 1 đứa con trai đặt tên là Gióng . Cùng lúc đó thì ông chồng qua đời , bà gạt đi nước mắt và nuôi Gióng 1 mình . khi gióng lên 3 tuổi , mọi người không ai hiểu vì sao mà cậu đã lớn vậy mà không biết nói . Cũng thời điểm đó thì nước ta bị giặc Ân đô hộ , chúng cướp bóc tàn sát dân ta rất dã man . Vua bèn cử xứ giả đi tìm người tài ra giúp nước . Xứ giả đi rất lâu , qua rất nhiều ngôi làng để tìm mà chưa tìm được ai , khi xứ giả qua làng gióng và loa tìm người tài giúp nước thì tự nhiên gióng biết nói và bảo mẹ mời xứ giả vào . khi xứ giả vào , cậu nói : " các ngươi hãy về tâu với đức vua đúc cho ta 1 con ngựa sắt , rèn cho ta 1 áo giáp sắt và roi sắt , ta sẽ đánh tan lũ giặc . " . Xứ giả nghe vậy thì rất mừng liền phi ngựa về báo cho nhà vua và cũng từ đó gióng lớn nhau như thổi , cơm ăn mấy cũng chưa no , áo vừa may xong đã chật . Dân làng liền góp cơm may áo cho gióng mặc với niềm tin là gióng có thể đánh đuổi giặc để cứu nước . Khi xứ giả mang đồ mà cậu đã bảo làm ra cho cậu thì cậu đã trở thành 1 tráng sĩ khiến ai cũng thấy ngạc nhiên . Cậu lên ngựa và cưỡi ngựa đi đánh giặc . Gióng đi đến đâu thì nhân dân hưởng ứng đến đó , tất cả cùng đồng lòng theo gióng đi đánh giặc . Khi gióng đang đánh nhau với giặc thì roi sắt gãy , gióng bèn nhổ tre bên đường quật túi bụi vào lũ giặc . Giặc chạy toán loạn , gióng đuổi đến chân núi sóc sơn thì giặc tan . Gióng cởi giáp sắt và cùng ngựa sắt từ từ bay lên trời .
Vua nhớ công ơn phong gióng làm phù đổng thiên vương và làng gióng ở được đổi tên là làng Gióng .
Ngày xửa ngày xưa , ở một ngôi làng nọ có 1 cặp vợ chồng nổi tiếng nhân từ , được bà con trong vùng quý mến nhưng khổ thay họ đã về già mà chưa có con .
Một ngày nọ , người vợ đi ra đồng làm việc thì phát hiện 1 dấu chân to , khác với chân người bình thường . Thấy lạ bà bèn ướm thử và từ đó bà có mang . 1 năm sau , bà sinh ra được 1 đứa con trai đặt tên là Gióng . Cùng lúc đó thì ông chồng qua đời , bà gạt đi nước mắt và nuôi Gióng 1 mình . khi gióng lên 3 tuổi , mọi người không ai hiểu vì sao mà cậu đã lớn vậy mà không biết nói . Cũng thời điểm đó thì nước ta bị giặc Ân đô hộ , chúng cướp bóc tàn sát dân ta rất dã man . Vua bèn cử xứ giả đi tìm người tài ra giúp nước . Xứ giả đi rất lâu , qua rất nhiều ngôi làng để tìm mà chưa tìm được ai , khi xứ giả qua làng gióng và loa tìm người tài giúp nước thì tự nhiên gióng biết nói và bảo mẹ mời xứ giả vào . khi xứ giả vào , cậu nói : " các ngươi hãy về tâu với đức vua đúc cho ta 1 con ngựa sắt , rèn cho ta 1 áo giáp sắt và roi sắt , ta sẽ đánh tan lũ giặc . " . Xứ giả nghe vậy thì rất mừng liền phi ngựa về báo cho nhà vua và cũng từ đó gióng lớn nhau như thổi , cơm ăn mấy cũng chưa no , áo vừa may xong đã chật . Dân làng liền góp cơm may áo cho gióng mặc với niềm tin là gióng có thể đánh đuổi giặc để cứu nước . Khi xứ giả mang đồ mà cậu đã bảo làm ra cho cậu thì cậu đã trở thành 1 tráng sĩ khiến ai cũng thấy ngạc nhiên . Cậu lên ngựa và cưỡi ngựa đi đánh giặc . Gióng đi đến đâu thì nhân dân hưởng ứng đến đó , tất cả cùng đồng lòng theo gióng đi đánh giặc . Khi gióng đang đánh nhau với giặc thì roi sắt gãy , gióng bèn nhổ tre bên đường quật túi bụi vào lũ giặc . Giặc chạy toán loạn , gióng đuổi đến chân núi sóc sơn thì giặc tan . Gióng cởi giáp sắt và cùng ngựa sắt từ từ bay lên trời .
Vua nhớ công ơn phong gióng làm phù đổng thiên vương và làng gióng ở được đổi tên là làng Gióng .