Viết bài văn kể về một kỉ niệm của bản thân

Bạn chưa đăng nhập. Vui lòng đăng nhập để hỏi bài
datcoder

Viết bài văn kể lại một kỉ niệm sâu sắc của em với thầy cô, bạn bè khi đi học ở trường tiểu học.

datcoder
29 tháng 11 2023 lúc 22:08

Bài tham khảo: Nét Bút Đầu Đời

Trong mấy năm đi học, tôi đã có rất nhiều kỉ niệm buồn vui dưới mái trường thân yêu. Nhưng kỉ niệm mà tôi sẽ chẳng bao giờ quên đó là kỉ niệm hồi lớp 1, khi tôi tập viết và cô giáo đã tận tình cầm tay em viết từng nét.

Tròn 6 tuổi, tôi bước vào lớp một với tất cả sự háo hức. Tôi học đọc rất nhanh, chỉ nghe cô giáo đọc một lần, tôi có thể đọc theo vanh vách. Nhưng viết với tôi quả là một hành trình gian nan. Tôi thuận tay trái, từ nhỏ mẹ đã rèn cho tôi cầm bút tay phải. Nhưng cứ khi nào không có ai nhìn là tôi lại đổi tay. Cô giáo đầu tiên của tôi tên là Ngọc. Đúng như cái tên, cô xinh xắn và rạng rỡ, lại trìu mến, hiền dịu. Cô biết tôi thuận tay trái nên thường xuống bàn quan sát tôi viết, hướng dẫn tôi cách cầm bút bằng tay phải, tỉ mỉ theo dõi tôi viết bà . Bước vào học kì hai, chúng tôi tập viết chữ nhỏ, lại viết những bài chính tả dài hơn. Chữ tôi dần nguệch ngoạc. Trong giờ chính tả hôm đó, cô chép những dòng chữ tròn trịa lên bảng, chúng tôi chép vào vở của mình. Vì thấy cô không để ý, tôi liền lại đổi tay để viết.

Đến cuối buổi học, cô Ngọc trả vở chính tả cho chúng tôi. Cô bắt đầu nhận xét. Bỗng, cô nhắc tới tôi: "Bạn Gia Bảo hôm nay viết có tiến bộ. Tuy nhiên, cô nghĩ là con đang quên một điều." Tôi hoảng hốt cúi mặt xuống. Trong tà áo dài thướt tha, cô bước xuống bàn tôi và tiếp lời: "Cả lớp nhớ cô dặn khi viết, tay chúng ta cầm bút thế nào không?" Lớp tôi đồng thanh nhắc lại lời cô dặn. Cô lại nói: "Tuy vậy, bạn Gia Bảo vẫn quên, con phải nhớ khi viết bài chúng ta phải viết bằng tay phải nhé." Rồi cô nhìn thẳng tôi và nói: "Cô hi vọng Gia Bảo sẽ nhớ lời cô dặn." Một vài bạn cất tiếng cười chê bai. Nghe thấy vậy, khuôn mặt tôi nóng bừng, nước mắt ứa ra và bàn tay vò trang vở vừa viết. "Nhưng cô thấy hôm nay chữ con viết tròn, đều đúng khoảng cách, con viết đẹp hơn rất nhiều bạn." - Cô lại nhẹ nhàng nói. Cả lớp im phăng phắc. Em được cô động viên lại thấy êm lòng nên trút bỏ được cơn tức giận của một cậu con trai hiếu thắng.

Sau buổi học đó, tôi kiên trì rèn viết bằng tay phải. Lên lớp 2, tôi đã viết được những dòng chữ vô cùng sạch đẹp. Dù bây giờ, tôi không còn được học cô Ngọc nữa, nhưng những bài học lí thú sự quan tâm ân cần chu đáo và kiên nhẫn của cô tôi sẽ mãi không bao giờ quên. Tôi sẽ luôn trân trọng và ghi nhớ công ơn của cô Ngọc.