Tham khảo:
Nếu có ai hỏi tôi rằng một trong những người mà tôi yêu thương nhất là ai thì tôi sẽ trả lời rằng đó là bà nội .
Bà tôi là người nhân hậu và hiền từ nhưng gần như suốt cuộc đời của bà chỉ là những khó khăn và bệnh tật. Tôi thương bà lắm! Tôi thương cái mái tóc xoăn xoăn điểm bạc của bà, thương cái dáng đi chầm chậm mà khập khễnh của bà. Bảy mươi tuổi mà tôi trông bà có vẻ già hơn so với người cùng tuổi .
Tôi có được nghe bố kể rất nhiều về bà – một con người chăm chỉ và chất phác. Bà đã tần tảo nuôi hai người con trai khôn lớn trong khi ông tôi đi bộ đội. Đến khi bố tôi có con thì bà lại vất vả trông cháu nhưng bố tôi nói bà lại thấy đó chính là niềm vui của bà.
Khi chưa ngã bệnh, bà tôi còn đi làm lao công cho một cơ quan nhỏ để mong sao kiếm được chút tiền giúp đỡ phần nào cho gia đình tôi khi khó khăn. Bà còn hay mua quà cho anh em tôi, những món quà dù là nhỏ nhưng đầy ý nghĩa như cái đồng hồ báo thức để cho tôi đi học hay những gói kẹo, gói bánh… Từ việc ấy cũng đã đủ để tôi hiểu bà yêu thương anh em chúng tôi đến chừng nào!
Tôi còn biết có lúc đi ra chợ bà nhìn thấy một người ăn xin nghèo khổ thì không bao giờ bà quay lưng lơ đi mà bà sẵn sàng rút ra một tờ tiền trong ví của mình, gấp gọn làm đôi rồi bỏ vào nón của người ăn xin đó. Tôi thật cảm phục trước tấm lòng yêu thương vô hạn và trái tim rộng mở của bà luôn rộng mở đối với bất kì ai!
Bà tôi còn là một người rất yêu thiên nhiên nữa. Trong khoảng hiên nhỏ trước nhà bà lúc nào cũng chật đầy những chậu hoa nhài toả hương thơm ngát, những cây ớt nhỏ chi chít những quả xanh, vàng … Bởi vì bà tôi từng bảo: “Thiên nhiên giúp tâm hồn ta trong sáng hơn, giúp tinh thần ta thoải mái hơn.”
Lần nào về thăm bà tôi cũng ngả đầu vào vai bà và tâm sự mọi chuyện của mình. Có lúc tôi ôm bà khóc thút thít rồi bà cũng xoa đầu tôi an ủi. Những khi ấy tôi bỗng cảm thấy bà như đang truyền một hơi ấm tinh thần cho tôi, giúp tôi có thêm nghị lực để vượt qua chuyện buồn.
Nhưng rồi một tin sét đánh đã đến với gia đình chúng tôi. Trời ơi! Bà tôi bị ung thư giai đoạn cuối và sẽ không chữa khỏi được. Sao mà ông trời lại bất công với bà đến thế ạ!
Mỗi lần tôi đến chơi, tôi đều thấy bà cười nhưng trong lòng tôi luôn lo lắng rằng ẩn sau nụ cười đó là nỗi đau về thể xác đang dằn vặt bà tôi. Bà vẫn lạc quan và yêu đời quá! Bà chỉ đang cố gắng tỏ ra vui vẻ cho tôi đỡ buồn. Tôi biết cơn đau đó đã hành hạ bà tôi suốt hàng tháng trời. Bà ơi! Mỗi khi nhìn thấy bà lên cơn đau quằn quại cháu chỉ còn biết chạy lại mà xoa bóp cho bà và chỉ biết oà khóc như một bé lên ba. Giá mà khi đó cháu có thể làm gì hơn những việc ấy để cho bà đỡ đau để cho bà đỡ khổ bà ạ!
Và đến ngày giáng sinh cách đây hai năm, bà tôi đã vĩnh viễn ra đi, đi về một nơi rất xa mà không bao giờ quay trở lại. Đây là lần đầu tiên cháu biết đến sự mất mát. Sự mất mát làm thành khoảng trống trong con tim cháu. Sự mất mát mới to lớn làm sao khi cháu phải cách xa một người mà cháu yêu thương nhất. Bà nội ơi! Sao bà lại bỏ cháu mà đi vậy bà?
Bây giờ, mỗi khi nhớ đến bà, cổ họng cháu lại thấy tắc nghẹn và mắt cháu lại cay xè bà ạ! Bà đã cho cháu bài học thật quí giá: Ta hãy trân trọng từng phút giây dù là nhỏ nhất khi ở cạnh người mà minh yêu thương.
Cháu muốn nói hàng ngàn lần rằng: Cháu yêu bà! Hình ảnh bà sẽ mãi mãi nằm trong tim cháu.
Tham khảo
Bà ngoại – Hai tiếng gọi thân thương đã, đang và sẽ theo tôi đi suốt một đời. Dù thời gian có làm nhạt nhòa kí ức cũng không thể nào chạm đến góc nhỏ trái tim tôi – nơi tôi dành trọn tình cảm cho bà dù bà đã đi xa tôi mãi…
Nhắc đến bà ngoại là nhắc đến một miền kí ức tuổi thơ tôi đầy nắng gió. Mẹ tôi kể rằng: Hoàn cảnh gia đình lúc sinh tôi rất khó khăn, cha mẹ phải chạy vạy cật lực, làm hết nghề này đến nghề khác, đi hết nơi này đến nơi khác để kiếm từng đồng lo cơm từng bữa. Ngoại đã nhận trông nom tôi để cha mẹ đỡ vướng bận. Từ lúc còn đỏ hỏn trên tay, tôi đã sống cùng bà, được bà bón cho từng giọt sữa, chăm sóc từng miếng ăn, giấc ngủ. Có lẽ vì vậy mà ngoại đã chiếm hầu hết kí ức tuổi thơ tôi và để lại trong tôi những dấu ấn sâu sắc.
Ngoại tôi là một người phụ nữ truyền thống, bà có những đường nét rất riêng của phụ nữ Á Đông. Bà ngoại không cao người, gầy và có làn da chi chít những nốt đồi mồi. Mũi của ngoại không cao, mặt của ngoại cũng không trái xoan, trái táo như cái chuẩn đẹp tôi thường nghe, tôi thấy ngoại đẹp một nét đẹp bình dị, nét đẹp của làng quê, của con người lao động. Tóc bà không bạc phơ như bà tiên trong những câu chuyện cổ tích tôi vẫn thường hay đọc mà đen một màu đen nhánh có điểm vài sợi bạc. Đặc biệt nhất, nói đến bà ngoại, chắc chắn tôi không thể không nhắc đến đôi bàn tay kì diệu hình như có thể vì tôi làm được mọi thứ trên đời. Hình ảnh người bà với đôi bàn tay chai sạn, nhăn nhúm do một thời tảo tần hết sống vì con rồi lại lo cho cháu bỗng dưng trở thành hình ảnh đẹp nhất trong tâm trí tôi ngày ấy và cả bây giờ.
Thời gian cứ lặng lẽ trôi, tôi lớn lên trong tình yêu thương và sự đùm bọc, chở che của ngoại. Nhưng chưa được bao lâu thì tôi phải tạm sống xa người bà đáng kính…Khi cuộc sống mưu sinh đã không còn là gánh nặng, khi nỗi lo cơm áo gạo tiền đã vơi đi phần nào, cha mẹ tôi đã tìm được việc làm ổn định ở thành phố và đón tôi lên đấy. Đêm trước ngày đi, tôi ngủ cùng bà, được bà ôm tôi vào lòng dặn dò đủ thứ: Nào là lên trên đó phải nghe lời cha mẹ, cố gắng học hành, nào là không được học đòi chúng bạn ăn chơi trác táng, đi sớm về khuya, nào là phải ăn uống đầy đủ, đi ngủ đúng giờ,…Hằng hà sa số những điều mà ngoại đã dặn tôi trong đêm đó cho đến bây giờ tôi vẫn còn nhớ như in. Lúc tiễn tôi bà đã khóc, bịn rịn vén tóc tôi mà nghẹn ngào: “Đi đường mạnh giỏi nghen con, khi nào nghỉ hè thì về thăm ngoại”…
“Tổ cha mày, đi bao lâu rồi mới về?”. Đó là câu nói cửa miệng của ngoại mỗi khi tôi về thăm. Câu nói bình dân nhưng nghe sao tình nghĩa quá, thi vị quá. Ngoại vẫn cứ hay mắng yêu tôi như thế, rồi xoa đầu, ôm tôi hôn lấy, hôn để như thể sợ người khác sẽ giành mất đứa cháu gái của bà…Ngoại cứ như trẻ lại khi tôi về quê nghỉ hè, ngoại luôn miệng nói cười và tíu tít “khoe” thành tích học của tôi với những người hàng xóm, láng giềng. Những lúc ấy, tôi thấy ánh lên trong mắt ngoại sự tự hào và cả niềm hãnh diện…Điều đó là tôi cảm thấy vui xiết bao!!! Tôi tự nhủ với mình rằng càng phải cố gắng nhiều hơn nữa…
Nhưng mấy ai sống mãi với thời gian? Ngoại đã xa tôi mãi mãi khi tôi vừa lên cấp hai…Tôi như người mất hồn khi hay tin ngoại mất. Ngoại đi thật rồi sao? Không! Ngoại chỉ ngủ thôi, một giấc ngủ dài để nghỉ ngơi sau một đời giông bão. Ngoại đã đi vào cõi vĩnh hằng để trở thành bất tử trong tôi. Không còn ngoại, tôi mất đi một nơi để bám víu, để tìm về sau những buồn vui trong cuộc sống. Rồi mai đây, ai sẽ là người chờ đợi tôi, đỡ nâng tôi trước những va chạm, vấp ngã trong đời? “Ngoại ơi! Sao ngoại vội ra đi khi con chưa thể đền đáp công ơn dưỡng dục, dạy dỗ của ngoại…”.
Dù bà ngoại đã không còn hiện diện bên cạnh tôi nhưng tôi tin chắc rằng, ở đâu đó, ngoại vẫn đang dõi theo từng bước chân tôi. Tôi tự nhủ với mình phải sống thật tốt, học thật giỏi để mãi là niềm tự hào của ngoại. Xin mượn lời một bài hát để nói thay tấm lòng con:“Giờ đây con khôn lớn/ Bà biền biệt trời xa/ Gai đời đâm nhức buốt/ Biết về đâu tìm bà/ Bà ngoại ơi, bà ngoại/ Trọn đời thương nhớ Người/ Trong tâm hồn thơ dại/ Mãi bóng hình ngoại tôi”…
Tham khảo
Ai sinh ra trong cuộc đời mà không có một người để yêu thương. Với tôi, bà ngoại chính là người mà tôi dành trọn sự kính trọng, tình yêu thương và biết ơn to lớn. Tôi sống với bà từ những ngày còn rất nhỏ, do mẹ đi làm xa, gửi tôi ở nhà để bà chăm sóc. Sống với bà, bầu trời tuổi thơ của tôi lại được vẽ lên những gam màu ký ức mà có lẽ mãi mãi về sau, những ký ức ấy sẽ vẫn còn mãi mãi.
Bà năm nay đã ngoài 80 tuổi, mái tóc bạc trắng như những ông bụt, bà tiên trong truyện cổ tích mà tối nào hai bà cháu cũng cùng nhau xem. Dù đã lớn tuổi, nhưng bà rất khỏe mạnh. Cứ thỉnh thoảng vài tháng lại ngồi xe đi thăm con cháu.
Ngoại đẹp lão lắm! Ai cũng khen vậy khi tôi giới thiệu với mọi người về bà. Dù làn da đã nhăn nheo, mái tóc trắng được cắt ngắn để bớt rụng đi, vậy mà nhìn ngoại “như cô gái 18”. Mỗi lần tôi trêu vậy là ngoại lại gõ vào đầu tôi và cười tươi rói.
Sống với ngoại từ nhỏ, nên có lẽ tôi là người được ngoại thương nhất. Lúc nào mẹ đi thăm ngoại về là trong giỏ cũng có vài trái xoài, trái ổi, có khi lại là vài con cua biển, vài ký tôm tươi mà ngoại gửi về bảo làm cho tôi ăn để mập ra chứ ốm quá. Mỗi lần về thăm ngoại, ngoại lại rầy mẹ tôi vì để tôi ốm thế này. Mà nghĩ lại đúng thật, lúc còn ở với ngoại, tôi “tròn vo” và “ú nu”, bởi trưa nào ngoại cũng bắt ngủ, không ngủ cũng không được đi chơi, phải nằm trên giường rồi ngoại vừa quạt, vừa xoa lưng rồi ngủ lúc nào không hay. Ngày nào cũng vậy, trước khi đi chợ là ngoại đều hỏi hôm nay tôi thích ăn gì, muốn ăn gì. Tôi lém lỉnh trả lời “ngoại làm gì con ăn cũng thích”, nghe vậy ngoại cười to rồi bảo “Cha mày! Nịnh thấy sợ”.
Dù là nông dân, trưởng thành từ đồng lúa chín, suốt ngày lam lũ, bán mặt cho đất, bán lưng cho trời, nhưng ngoại là người rất tinh ý. Sống cùng ngoại còn có gia đình cậu Tám, cậu có hai người con cũng trạc tuổi tôi, hôm nào cậu về cậu cũng đều chơi với hai đứa nhỏ, còn tôi ngồi một góc ăn cơm hay đọc truyện. Ngoại thấy vậy, ngày nào cũng đúng lúc ấy, ngoại bảo tôi lại cùng ngoại làm bánh để tối hai bà cháu ăn trong lúc xem phim.
Tôi còn nhớ cái hôm chỉ có tôi và ngoại ở nhà, ngoại lên cơn sốt rất nặng, mê man ngủ li bì. Tôi chẳng biết phải làm gì chỉ biết lấy khăn lau mát cho ngoại, định bụng sẽ gọi cho mẹ bảo mẹ về nhưng ngoại không cho, bảo đi ra chợ mua thuốc về uống sẽ khỏi. May sao, uống thuốc xong ngoại dần khỏe lại, nhưng lúc nào ngoại cũng bảo mày có gọi cho mẹ cũng đừng kể này kể nọ, cứ bảo ở nhà ngoại vẫn khỏe, để mẹ yên tâm đi làm. Giờ nhớ lại mới hiểu được vì sao ngoại bảo làm vậy! Chỉ biết thương ngoại nhiều hơn.
Người ta nói “sẩy cha còn chú, sẩy mẹ bú dì”, còn với tôi, ngoại chính ánh sáng, là bà tiên đã chở che và nuôi lớn tôi từ khi còn thơ bé. Ngoại chỉ cho tôi cách trồng cây rau phải xới đất lên, che lại tránh gà bới mất, ngoại dạy tôi cách đậy đồ ăn phải dằn con dao để không cho mèo ăn vụng, ngoại dạy tôi phải biết mạnh mẽ, lạc quan vì không có mẹ nhưng đã có bà bên cạnh. Ngoại yêu thương, chăm lo cho tôi từng miếng ăn, giấc ngủ mà không nề hà những lúc tôi bệnh tật liên miên.
Là người tin vào điều thiện, ngoại luôn dùng tấm lòng để đối đãi với mọi người. Ai có khó khăn ngoại cũng đều giúp đỡ, nhà nào có cự cãi ngoại không ngại ngần đến can ngăn, khuyên bảo. Chừng ấy năm sống trên đời, đã giúp ngoại có được kinh nghiệm sống và dạy lại con cái trong nhà, ngoại bảo sau này lớn lên, có học cao, có đi xa nhưng trong lòng vẫn luôn tự nhủ phải sống bằng trái tim và sự chân thành, không nên dối lừa, oán hận người khác bởi cuộc đời ngắn thế này, yêu thương nhau còn không đủ, thì ghét nhau để làm gì.
Lời dạy ấy của ngoại đã giúp anh chị tôi trưởng thành và thành công, giúp tôi biết yêu thương và giúp đỡ mọi người dù là những điều nhỏ nhặt nhất. Mỗi khi có chuyện gì không vui, tôi luôn nghĩ về nụ cười hiền từ của ngoại, nhớ lại bàn tay gầy gò, nhăn nheo xoa lên mái tóc.
Người ta nói “thất thập cổ lai hy”, ngoại năm nay đã ngoài tám mươi chính là niềm vui dành cho con cháu. Dẫu biết con người ta có sinh, lão, bệnh, tử nhưng chúng tôi vẫn mong rằng ngoại sẽ sống mãi cùng với chúng tôi, sẽ khỏe mạnh để nhìn chúng tôi khôn lớn và trưởng thành.