Qua bài Thương Vợ, Trần Tế Xương đã khắc họa lại hình ảnh người phụ nữ Việt Nam thời phong kiến qua hình ảnh nhân vật bà Tú. Bà Tú lây ông, một người chồng hào hoa, thơ phú nức danh và có con với ông, đó là duyên, những điều có thể an ủi bà. Nhưng sự dang dở của ông Tú, gánh nặng cơm áo gạo tiền dồn lên vai bà thì đấy lại là cái nợ. Cái nợ ấy gấp nhiều lần cái duyên. Các câu thơ trong bài nêu lên hoàn cảnh vất vả, lam lũ của bà Tú. Dẫu có vất vả, cực nhọc quanh năm suốt tháng thì bà cũng không kêu ca, vẫn cam chịu "âu đành phân", "dám quản công", không một lời phàn nàn, lặng lẽ chấp nhận sự vất vả vì chồng con. Từ đó ta có thể thấy bà Tú là người có một phẩm chất rất đáng trân trọng nói riêng và đó cũng là nét đẹp truyền thống của người phụ nữ Việt Nam nói chung.