Nếu ai đó cho bạn thật nhiều của cải và tình yêu thương, bạn sẽ chọn gì? Nếu bạn chọn của cải thì bạn đã sai lầm rồi đấy, bởi chỉ có tình yêu thương mới làm cho cuộc sống trở nên hạnh phúc, tốt đẹp hơn. Tình yêu thương - thứ tình cảm ngọt ngào, trọn vẹn, tràn ngập ý nghĩa vẫn luôn tồn tại quanh ta, bên ta và tạo nên những câu chuyện vô cùng cảm động. “Chú mèo không có miệng” là một câu chuyện thấm đượm tình cảm, lay động lòng người.
Câu chuyện bắt đầu từ một cô bé sống trong một gia đình ở Nhật Bản, bố mẹ của cô bé đi làm từ sáng đến tối còn cô thì đi học nên họ rất ít khi gặp nhau. Cô muốn nói chuyện nhưng không biết nói với ai bởi lẽ chẳng ai có thì giờ ngồi nghe cô nói. Mọi người bị cuốn vào vòng xoáy của thời gian, công việc, học tập, áp lực địa vị, tiền bạc,... Bạn bè cô cuống quýt chạy theo những ca học, một số thì mải mê, đắm chìm vào những trò chơi điện tử hiện đại với hình ảnh ảo ba chiều như thật. Cô bé cảm thấy cô đơn trong chính ngôi nhà và giữa mọi người xung quanh. Cô không tìm được nơi để có thể giãi bày lòng mình và thế là cô tự thu mình vào vỏ ốc. Nhưng cuộc sống này vẫn chưa bao giờ công bằng với cô, vì cô rất bé nhỏ và nhút nhát nên hay bị những đứa trẻ lớp trên trêu chọc, giật cặp sách, giật tóc, đôi khi còn đánh nữa.
Một buổi chiều, khi bị nhóm bạn lớp trên lôi ra làm trò đùa, cô buồn bã đi ra công viên gần nhà, ngồi trên ghế đá và khóc. Khóc một lúc, cô thấy một ông già tiến tới và nhẹ nhàng ngồi cạnh bên. Ông lão thấy cô bé nhìn mình liền hỏi: “Cháu gái, tan học rồi sao không về nhà mà lại khóc?” Cô bé lại òa lên nói: “Cháu...không muốn...về nhà. Ở nhà buồn lắm...ông ơi, không có ai cả. Không có ai nghe cháu nói cả!” Nghe thấy vậy, ông lão liền nói rằng: “Ông sẽ nghe cháu!” Và cô bé vừa khóc vừa kể cho ông lão nghe tất cả những uất ức, những buồn rầu trong lòng bấy lâu nay. Ông cứ im lặng nghe, không một lời phán xét, không một lời nhận định. Cuối cùng, khi cô bé kể xong, ông bảo cô đừng buồn và hãy đi về nhà. Từ đó trở đi, cứ tan học là cô bé vào công viên ngồi kể chuyện cho ông lão nghe. Cô dần thay đổi , mạnh dạn và vui vẻ hẳn lên.Ông lão - người mà cô bé coi như bạn thân và những hành động của ông đã khiến cô bé cảm thấy cuộc đời này vẫn còn nhiều điều tốt đẹp và đáng sống biết bao.
Cho đến một hôm, cô bé bị một bạn trong lớp đánh. Vốn yếu đuối không làm gì được, cô uất ức và nóng lòng chạy đến công viên để chia sẻ cho vơi bớt nỗi buồn. Nhưng sau đó, cô bé mất do vội vã chạy qua đèn đỏ và bị một chiếc xe đâm vào. Ngày biết tin cô bé mất, vẫn trong công viên, vẫn trên chiếc ghế đá mà cô bé hay ngồi, có một ông lão lặng lẽ đốt một hình nộm bằng giấy. Đó là món quà mà ông muốn đưa cho cô bé ngày hôm trước, nhưng không thấy cô bé đến. Hình nộm là một con mèo rất đẹp, trắng trẻo, có đôi tai to, mắt tròn xoe hiền lành, nhưng không có miệng. Ông già muốn nó ở bên cạnh cô bé, mãi lắng nghe cô mà không bao giờ phán xét. Từ đó trở đi, trên bàn học của mỗi học sinh Nhật thường có một búp bê hình mèo không có miệng, chú mèo hiện nay đã mang hiệu "Hello Kitty" và chú mèo được làm ra với mục đích lắng nghe tất cả mọi người.
Qua câu chuyện trên, em chợt nhận ra, tình yêu thương ta trao cho người khác đôi lúc không nhất thiết phải là vật chất mà chỉ cần một ánh nhìn cảm thông, một lời động viên, an ủi sẻ chia, một cái nắm tay thật chặt hay đơn giản chỉ là sự lắng nghe, thấu hiểu. Những hành động ấy tuy rất nhỏ nhoi nhưng lại ấm áp tình người, chứa chan hạnh phúc. “Đôi khi những điều nhỏ bé nhất lại mang đến những điều kỳ diệu nhất.” Thật vậy, tình yêu thương ta trao cho người khác tựa như ánh lửa sưởi ấm cả đêm đông lạnh lẽo, nó làm tan đi sự băng giá của những khó khăn, cô đơn và thiếu thốn. Và bạn ơi “Có một nghịch lý: Hạnh phúc chỉ thật sự đến khi bạn biết mạnh dạn cho đi chứ không phải nắm giữ thật chặt” , khi bạn yêu thương người khác chân thành, thứ mà bạn nhận được sẽ lớn gấp bội, đó là sự tin tưởng, quý mến và trân trọng.”Bàn tay trao tặng hoa hồng, hương thơm sẽ phảng phất mãi”. Bản thân em, là một cậu nhóc còn ngồi trên ghế nhà trường, em có thể không đủ khả năng giúp đỡ hết tất cả mọi người bằng những thứ vật chất lớn lao nhưng những điều nằm trong tầm tay em sẽ cho đi bằng cả tấm lòng. Em hiểu cuộc sống là một cuộc chạy đua không điểm dừng, nhưng có lẽ đôi lúc ta cũng cần “Sống chậm lại, nghĩ khác đi và yêu thương nhiều hơn.” Tất cả chúng ta hãy dùng yêu thương để vẽ nên bức tranh cuộc sống muôn màu, muôn sắc, ý nghĩa, trọn vẹn.