Hướng dẫn soạn Từ nhiều nghĩa và hiện tượng chuyển nghĩa của từ

Bạn chưa đăng nhập. Vui lòng đăng nhập để hỏi bài
Nguyễn Long

Trong 5 năm học tiểu học,em đã được học rất nhiều thay (có) giáo. hãy kể lại 1 kỉ niệm làm em xúc động và nhớ mãi về tình nghĩa thầy trò.

Puzzy_Cô nàng bí ẩn
10 tháng 7 2016 lúc 8:57

Bước chân ta đi qua trên cát để lại dấu

Con sông xô bờ xóa đi để lại thời gian

Người thầy đi qua đời ta để lại kí ức...

       Kí ức khó mà phôi pha dù năm năm, mười năm, hai mươi năm hay nhiều hơn nữa. Kí ức vẫn còn hiện hữu trong ta, có thể buồn, có thể vui, có thể đậm nét hay có thể mong manh nhòa nhạt nhưng chưa bao giờ biến mất.

      Có ai đó đã nói rằng lũ học trò qua sông sẽ quên người lái đò. Có lẽ chỉ một vài thôi chứ không phải.là tất cả, phải không? Một mai nào đó, trong chúng ta có người lên đỉnh vinh quang, có người bình dị với phấn trắng bảng đen hay cũng có khi lại bằng lòng với lẽ thường nhật của cuộc sống, nhưng chắc chắn một điều là kí ức về người thầy luôn theo họ, dẫu thời gian có phai mờ. Bởi lẽ, những gì mà họ nhận được từ nơi người thầy là tri thức giúp họ nên người — phần quan trọng hơn cả.

      Hầu như trong mỗi chúng ta ai cũng một thời trải qua khoảng ấu thơ với bạn bè, trường lớp, thầy cô. Rồi, chúng ta tự tìm cho chính minh một hình ảnh người thầy sâu sắc nhất trong miền nhớ của mình. Người thầy ấy có thể là ông là bà, là cha là mẹ hoặc có thể là một người nào đó ta kính trọng. Thế nhưng đa phần, lứa tuổi học sinh vẫn hay dành tình cảm của mình cho hình ảnh của người thầy đầu tiên nâng tay ta tập viết, hoặc như là cô giáo chủ nhiệm ngày xưa, cô dạy Văn, thầy Toán, thầy Sử hay cô dạy Địa chẳng hạn.

 Trong tôi lại thấp thoáng kí ức về một người thầy. Thầy là giáo viên dạy môn Thể dục những năm tôi học cấp III. Có những diều tói hay tự băn khoăn với chính mình, trong các môn học thì nếu nói ra môn Thể dục chẳng phải là môn chính, nó là môn tôi đã học ngay từ khi còn chập chững.

       Tôi đã xót xa cho môn Thể dục vào những ngày Nhà giáo Việt Nam, chắc vì ngày đó tôi thấy thầy mình nhìn ngắm lớp lớp học sinh tặng hoa chào hỏi bộ môn chính mà chúng học hằng ngày và quên mất thầy cũng là thầy một bộ môn. Có một ngày 20/11, tôi đã nghĩ thầy buồn vì học trò vô tâm, nhưng hình như không phải vậy.

       Thầy tốt nghiệp ngành Thể dục, về dạy trường chúng tôi dễ chừng cũng trên dưới mười năm. Thầy ngày trước là một tuyển thủ về bóng chuyền, do vậy môn thể theo chính của trường tôi vẫn là bóng chuyền. Tôi không hình dung được lương giáo viên dạy thể dục khác xa với lương giáo viên dạy bộ môn chính ra sao. Nhưng mỗi sáng, thầy thức dậy sớm để cùng vợ chở rau. củ, quả ra chợ, xong việc, thầy đến trường cùng học trò. Tôi luôn thấy thầy đến rất sớm tất bật huấn luyện cho đội tuyển bóng chuyền của trường. Khỉ hết tiết dạy thầy tất bật ra chợ trông hàng giúp vợ, mỗi chiều về thầy luôn giúp vợ dọn hàng và cồng những vật nặng trên lưng mình. Thầv siêng năng thế nhưng cuộc sốhg vẫn chật vật, thầy lăn lộn với áo cơm và nuôi dạy con. Một đôi lần tôi trộm nghĩ, số thầy sao mà khổ, dời sông thầy khó khăn thế mà con gái thầy, cũng là bạn của tôi lại mắc phải căn bệnh về não. Tôi không biết bạn mình mắc bệnh từ khi nào, suốt năm cuối cấp II tôi thấy bạn hoàn toàn khỏe mạnh, đến lớp rồi về nhà. Hiền lành và chăm chỉ! Vậv mà chỉ sau một trận sốt, bạn phải nằm viện luôn. Thầy tôi bắt đầu những ngày tháng cơ cực, dạy xong tiết thể dục, thầy tranh thủ dọn hàng giúp vợ, rồi tất tả chạy dến bệnh viện chăm sóc con. Suốt ba năm học cấp III, tôi đã chứng kiến thầy gồng mình gánh cuộc sống trên lưng, cố hết sức để chữa bệnh cho con và kiếm thêm thu nhập cho gia đình. Tôi từng hoài nghi về sức chịu đựng của con người, vì tôi nhìn thấy mình rất kém trong việc chịu đau đớn hoặc giả như trước một tai ương nào đó đầu óc non nớt của tôi luôn tính đường tháo lui. Nhưng thầy tôi lại chứng minh rành rọt rằng thầy chẳng bao giờ buông tay để cứu đứa con gái, để cứu gia đình dù rằng đôi khi không tránh khỏi cảm giác mỏi mệt. Thầy đã chọn không bao giờ bỏ cuộc trước những người mà thầy yêu thương.

      Cuộc sống đôi khi tàn nhẫn hơn cả cách chúng ta cảm nhận nó. Cuối năm cấp III, cô bạn tôi mất, thầy trầm hơu nhưng nhiệt thành. Mỗi buổi sáng thầy huấn luyện cho đội tuyển, trong mắt thầy vẫn  một ngọn lứa. Thầy yêu nghề và yêu học trò của thầy.

       Cũng sau lần ấy, tôi được biết một bạn trong đội tuyển của thầy có dấu hiệu sử dụng ma túy và điều đáng lạ là môn nào bạn ấy cũng trốn học nhưng duy chỉ môn thể dục là luôn đều đặn, đúug giờ và phát bóng chuẩn xác. Nhàn một hôm tôi đi họp Đoàn về trễ, trong sân trường chiều tôi chỉ còn thầy và các bạn đội tuyển bóng chuyền đang luyện tập. Ngồi từ văn phòng Đoàn tôi trông thấy thầy cho đội tuyển nghỉ ngơi và tôi nghe giọng thầy có vẻ nặng nề như trách móc, như đau lòng, như bất lực trước một vấn nạn nào đó. Tôi nghe loáng thoáng thầy khóc và cố nói thật lớn cho các bạn trong đội tuyển cùng nghe, thầy đã nói: “Thầy đi dạy nhiều năm, nhìn từng lớp học trò trưởng thành. Thầy cám ơn các em mỗi khi lễ tết các em vẫn chăm đến nhà thầy, thầy cám ơn các em luôn biết khi nào đôi giày thể dục của thầy mòn và mua tặng thầy một đôi mới, cám ơn các em trân trọng những tiết học của một môn học không được coi là môn chính, không là môn trọng tâm để thi tốt nghiệp. Thầy cám ơn vì môn thầy các em không trốn tiết bao giờ nhưng chính vì điều ấy hôm nay thầy thấy mình có lỗi. Các em chăm môn Thể dục như thế ắt hẳn là chúng ta rất gần gũi nhau, gần gũi như thế mà khi thấy một vài em trong đội tuyển có dấu hiệu vướng vào ma túy, thầy lại không kéo được các em khỏi chất độc ấy. Thầy đã mất đi một người con gần gũi thầy hằng ngày, nay các em gần gũi như con thầy, lẽ nào thầy lại không hành động gì để giữ các em đừng sa chân vào cái huyệt do chính mình đào lấy. Sự sống vốn không phải là vô hạn, vì nó là có hạn nên các em phải biết dùng nó sao cho có ích nhất. Có ích theo cách của riêng các em đó cũng là các em hiểu được ý nghĩa của sự sông vậy. Kể từ hôm nay, thầy muốn các em luyện tập chăm chỉ, có sức khỏe để thi tốt nghiệp, và có ý chí để rời xa thứ chất độc đang phá hủy cuộc sống của các em. Thầy mong các em hiểu được lời thầy!”.

       Đêm ấy. về nhà, tôi thấy thấm thía câu nói: “Ở lâu mới biết lòng người”. Giáo viên chủ nhiệm, hay giáo viên bộ môn mỗi năm mỗi khác. Nhưng ba năm cấp III, đội tuyển bóng chuyền chỉ có một mình thầy huấn luyện. Các bạn đội tuyển đã rất yêu và kính trọng thầy, thời gian đủ để nhận ra sợi dây tình cảm thầy trò là bền chặt từ sự gần gũi và quan tâm. Cũng đêm ấy nhìn lên bầu trời đầy sao tôi đã thì thầm với bạn tôi rằng: “Đúng như lời Kiều nói, thầy Vy ba của Kiều vừa là một người cha tuyệt vời vừa là một người thầy tròn trịa với định nghĩa nhất, Kiều à!”.

      Thời gian cứ thế trôi qua, thuở cấp III tưởng như gần đâu đây. Thầy Thể dục của chúng tôi hiện giờ vẫn ngày ngày đến lớp, ngày ngày giúp vợ mang rau, quả ra chợ. Đội tuyển bóng chuyền đã thi đấu thành công, tuy không giành hạng nhất nhưng cũng nằm trong top. Một số bạn nghiện ma túy đã từ bỏ ma túy sau lời nói và giọt nước mắt thầy.

       Cuộc sống vẫn cứ trôi không ngừng và tháng 11 đang về, tháng dành cho những người thầy người cô. Và cũng vì thế, những kỉ niệm về thầy dạy Văn của bạn đẹp, những kỉ niệm về cô dạy Toán của bạn hay thì những kỉ niệm về một người thầy dạy Thể dục của tôi cũng đẹp mà, phải không?


 

Kẹo dẻo
10 tháng 7 2016 lúc 9:12

Tháng năm sân trường đầy nắng

Nhuộm vàng tiếng ve râm ran

Tháng năm từng chùm hoa phượng

Hè về đỏ rực mênh mang

Tháng năm – mùa hè cuối cùng

Một mùa hè đầy chia ly

Cổng trường nghiêng nghiêng im lặng

Dịu dàng nói tạm biệt em.

Mùa hè đã đến! Hoa phượng màu đỏ thắm đã báo hiệu điều đó. Nhưng đối với những bạn học sinh lớp năm như chúng em, mùa hè này sẽ là mùa hè cuối cùng trên sân trường Tiểu học Nghĩa Tân thân yêu.

Nhìn lên cây phượng, bao cảm xúc chợt ùa về. Thời gian sao trôi nhanh quá! Mới ngày nào, chúng em còn rụt rè nấp sau lưng bố mẹ vào lớp 1. Bước vào môi trường mới lạ ai cũng bỡ ngỡ, có bạn còn òa khóc. Nhưng nay chúng em đã là một học sinh lớp năm, anh chị của các em nhỏ trong trường.

Em nhớ mãi những tiết học sôi nổi, vui tươi mà các thầy cô đã tiếp thêm trí thông minh và sức mạnh cho chúng em. Những giờ ra chơi ồn ào, những khoảnh khắc vui vẻ, cùng nhau chơi đùa hay ngồi trên ghế đá nói chuyện… Tất cả những hình ảnh đó đều khắc sâu vào tâm hồn em như vừa mới xảy ra từ hôm qua.

Những ngày cuối hè, các bạn trai cầm nụ hoa phượng chơi “chọi gà”, còn các bạn gái thì túm tụm lại, nhặt những cánh hoa phượng rơi, ép khô làm con bướm… Vui lắm! Những kỉ niệm này sẽ đọng mãi trong tim và tiếp sức để chúng em vững vàng, tự tin lên cấp hai. Tạm biệt mái trường Nghĩa Tân thân yêu! Cảm ơn thầy cô đã cho chúng em kiến thức và những bài học làm người! Rồi một ngày nào đó, em sẽ trở lại nơi đây…

Kẹo dẻo
10 tháng 7 2016 lúc 9:13

Thời gian sao trôi nhanh quá! Bây giờ đã là giữa tháng năm rồi, chỉ còn mấy tuần nữa là tôi sẽ phải tạm biệt mái trường Tiểu học Nghĩa Tân thân yêu.

Ôi những kỉ niệm khó quên sao cứ hiện hữ xung quanh tôi. Tôi còn nhớ những dãy nhà tôi đã từng học, những dãy hành lang, góc sân mà tôi thường nô đùa chạy nhảy. Trên sân khấu nơi mà tôi đã từng biểu diễn e – rô – bíc cùng bạn Dung, những dãy để xe của các thầy cô giáo mà nhóm tôi đã tập kịch… Tôi còn nhớ những tiết học sôi nổi ở trường, tôi được các thầy cô tiếp thêm trí thông minh lòng kiên nhẫn, cử chỉ dịu dàng, nuôi dưỡng tâm hồn và tuổi thơ tôi. Tôi còn nhớ như in ngày đầu cắp sách tới trường, tôi lo lắng, e dè thế nào. Bố dắt tôi vào lớp 1A, cô giáo chủ nhiệm đã đứng chờ ngay ở cửa lớp rồi. Thật thân thương làm sao khi bắt gặp ánh mắt dịu hiền của cô Thuận, người mẹ đã dạy dỗ tôi hồi học lớp 1. Ngày đó khi bước vào một môi trường đầy mới lạ, tôi không khỏi rụt rè e ngại, cô đã lại gần trò chuyện, động viên và giúp tôi hòa đồng cùng các bạn. Cô đã dạy chúng tôi từng câu chữ, từng phép tính cộng trừ, đưa chúng tôi đến chân trời trí thức. Và những kỉ niệm đó sẽ động viên tôi để tôi có thể tự tin bước vào một hành trình mới trong cuộc đời. Chẳng bao lâu nữa, tôi sẽ bước sang ngôi trường cấp hai. Những điều mới lạ và thú vị vẫn đang chờ tôi ở phía trước. Tạm biệt phấn trắng! Tạm biệt bảng đen! Tớ không thể ở với các cậu mãi nhưng tới một ngày nào đó tớ sẽ trở lại để thăm các cậu. Năm năm học là một thời gian dài để tôi nói lên hết tất cả những tình cảm, suy nghĩ lắng đọng trong tâm hồn tôi.Khi ra trường mà lòng vẫn còn tiết nuối một điều khó tả. Chao ôi! Ước gì tôi không phải rời xa mái trường Tiểu học Nghĩa Tân thân yêu này!

Kẹo dẻo
10 tháng 7 2016 lúc 9:13

Ôi! Năm năm học của tôi ở trường Nghĩa Tân sao trôi qua nhanh quá! Tôi sắp phải nói lời tạm biệt với mái trường thân thương này rồi.

Tôi cảm thấy không muốn rời xa nơi đây – nơi tôi đã nhận được bao kiến thức bổ ích từ lời giảng dạy ngọt ngào của các thầy cô, nơi chứa đựng bao nhiêu kỉ niệm buồn vui của tôi với bạn bè. Tôi sẽ nhớ năm căn lớp tôi từng ngồi học, nhớ những hành lang, những góc sân tôi đã chạy nhảy, nô đùa. Tôi sẽ nhớ nơi dưới bóng cây tôi đã hô cả lớp tập thể dục, nhớ cái sân khấu tôi từng biểu diễn ê – rô – bích với bạn Hiền. Tôi sẽ nhớ phòng Đoàn đội của cô Hải tổng phụ trách, nơi tôi đã làm “chuyển phát viên”, đi phát báo Học Trò Cười, báo Thiếu niên cho các lớp. Tôi sẽ nhớ khu nhà xe mát mẻ mà tôi từng tập kịch với nhóm của tôi, nhớ chiếc ghế đá tôi từng vấp ngã và phải vào phòng y tế,… Những nơi ấy dường như đều lưu luyến tôi ở lại. Tôi muốn được gặp tất cả những thầy cô đã từng dạy dỗ tôi nên người để nói lời cảm ơn. Tôi muốn tiếp tục chơi đùa với những người bạn thân của tôi. Tôi không biết có gặp lại họ mai sau không? Tôi ước mọi vật ở đây đều hiểu những gì tôi nói: “Tạm biệt bàn, ghế, tạm biệt phấn, bảng, tạm biệt ngưỡng cửa, lá cờ! Tạm biệt trường Tiểu học Nghĩa Tân! Tớ không thể ở mãi bên các bạn. Tớ phải lớn lên! Hẹn gặp lại!”.

Tôi biết rằng tôi sẽ không được học tập và vui chơi dưới mái trường xinh đẹp này nữa. Nhưng tâm hồn và kí ức của tôi luôn luôn đọng lại những kỉ niệm tuổi học trò ở trường Nghĩa Tân.

Kẹo dẻo
10 tháng 7 2016 lúc 9:13

Mùa hè đến rồi!

Hoa phượng gọi nhau í ới. Những bông hoa đỏ chói hé nở từng chùm. Tiếng ve râm ran báo hiệu một mùa hè sôi động. Với chúng em, đây là mùa hè đáng nhớ nhất vì sắp phải xa thầy cô, tạm biệt mái trường. Không biết sau này có còn được gặp lại, được ôn lại những kỉ niệm trôi đi cùng năm tháng nữa hay không? Rồi mai đây, trong khó khăn và hạnh phúc, chúng ta có còn được nhớ lại những kỉ niệm thời ấu thơ? Thời gian học dưới mái trường Tiểu học trôi đi như một giấc mơ êm đềm. Nhưng dù có đi đâu, học ở đâu, chúng em sẽ nhớ mãi ngôi trường Tiểu học Nghĩa Tân, ngôi trường đã cung cấp cho mình những kiến thức đầu tiên. Ai ai đi đâu cũng nhớ trường như nhớ quê hương. Mai đây, con chim non nào cũng phải dời tổ để bay đi bắt đầu một hạnh phúc mới. Như chúng em, sắp rời xa nơi đã trang bị kiến thức đầu tiên cho mình để bắt đầu những thử thách gian nan hơn. Ngôi trường này đã rèn luyện cho em thêm phần chững chạc, phần tự tin. Xa trường, em sẽ nhớ cô Vinh – người cô hiền dịu, thương yêu học sinh hết mực, hay cô Hưng – giáo viên luôn tận tình và quan tâm với học trò. Từ ngày đầu tiên còn bỡ ngỡ đến khi tự tin bây giờ đã 5 năm. Thế mà 5 năm qua, em không thể nào quên được hình ảnh của cô giáo và các bạn, tiếng đánh vần và tiếng hát ngân nga hồi bé con mà đã được học, … Chính những thành phần đó đã hình thành một học sinh chững chạc bây giờ.

Sắp chia tay bạn bè, thầy cô, mái trường, chia tay những cây phượng cao ngút ngàn, lòng em cứ lâng lâng. Chỉ còn có thể để lại dòng lưu bút kỉ niệm thân thương.

Tạm biệt mái trường màu sơn xanh!

 
Kẹo dẻo
10 tháng 7 2016 lúc 9:14

48 thành viên của lớp 5B thân mến!

Chỉ còn mấy ngày nữa thôi là chúng ta phải xa nhau rồi! Từng thành viên của lớp sẽ mỗi người một ngả, nếu có may mắn thì một số đứa có thể gặp nhau vì thi cùng trường. Nhưng những thành viên còn lại thì sao? Họ sẽ không gặp được ai mà mình quen biết. Nhưng không phải vì vậy mà tớ hay tất cả các cậu quên đi “Ngôi nhà” 5B thân yêu! Suốt 4 năm được học cùng mọi người, ai cũng yêu thương nhau. Tất cả chúng ta đều hòa thuận, tuy rằng thi thoảng có đôi chút xích mích. Nhưng chúng ta vẫn còn là học sinh, vì vậy những việc mà “chuyện bé xé ra to” và cũng rất bình thường! Nhớ cái hồi mà Hiếu mới vào lớp không? Lúc đó, nó hiền khô! Bọn con trai và con gái lớp mình còn tranh giành nhau để được chơi với nó! Nhưng chỉ khoảng mấy ngày sau, Hiếu hòa nhập được với mọi người. Đúng là nhanh thật! Còn khi Mai mới vào, đứa nào đứa nấy đếu “mắt chữ A, mồm chữ O” khi nghe cô bảo nó từ Hà Nam lên đây. Tưởng chừng như mới có ngày nào thôi, mà bây giờ đã cuối năm học rồi! Chắc hẳn ai cũng buồn phải không? Tớ cũng buồn lắm! Phải xa bạn bè, thầy cô và mái trường thì ai mà chẳng buồn!

Mọi người ơi, chỉ còn 2 tuần nữa thôi là chúng ta tạm biệt nhau rồi! Tất cả kỉ niệm ở mái trường này sẽ được tớ nhớ mãi! Mọi người hãy nhớ tới tớ đó nha! Tớ yêu mọi người nhiều lắm.

Kẹo dẻo
10 tháng 7 2016 lúc 9:14

“Chúc cậu học gỏi, thành công trong cuộc sống và xinh đẹp hơn nha!”

Chỉ là 2 dòng lưu bút thôi; Ngắn gọn như vậy nhưng lại được viết nắn nót trong những quyển lưu bút của chúng tôi.

Mùa hè tới luôn luôn mang những niềm vui khó tả cho lũ học sinh chúng tôi. Sân trường tràn ngập cánh hoa phượng. Tuy vậy các bác lao công không cần dọn. Bởi vì những đứa học sinh nữ chúng tôi sẽ xuống nhặt nhạnh làm dây trang trí. Tiếng ve kêu râm ran, báo hiệu cho các bạn trai đi bắt ve sầu.

Đó là những mùa hè năm trước. Còn năm nay, lớp 5 rồi mùa hè khác lạ quá! Quyến luyến cái sân trường, dãy bàn, dãy ghế thân quen. Nhà vào chúng, những kỉ niệm lại ùa về. Đó là những kỉ niệm vui buồn với cái Phương, cái Ánh, cái Linh,… những người bạn thân nhất của tôi. Và lý do quyến luyến nữa là vì năm nay nghỉ hè sớm. Không chỉ tôi mà lũ bạn cũng cố gắng tận dụng khoảng thời gian quý giá này. Tất cả mọi bí mật, mọi kỉ niệm, mọi trò chơi đã qua,… đều được chia sẻ cùng nhau, đều được chơi lại nữa…

Và hai dòng lưu bút kia lại là con đê ngăn dòng nước mắt của tôi. Tôi đọc chầm chậm dòng lưu bút. Tôi chợt cảm nhận được ý nghĩa sâu xa và tình cảm của bạn tôi.

“Tớ sẽ nhớ mãi về cậu! Đừng quên tớ nhé”

Những dòng lưu bút thân thương của các bạn sẽ mãi được tôi trân trọng và lưu giữ. Các bạn sẽ làm như tôi chứ? Để khi xa rồi chợt nhớ tới trường Tiểu học Nghĩa Tân Chúng ta sẽ lại mở những trang lưu bút và nhớ tới những kỉ niệm đẹp bên ngôi trường này.

Kẹo dẻo
10 tháng 7 2016 lúc 9:15

“Chúc cậu học gỏi, thành công trong cuộc sống và xinh đẹp hơn nha!”

Chỉ là 2 dòng lưu bút thôi; Ngắn gọn như vậy nhưng lại được viết nắn nót trong những quyển lưu bút của chúng tôi.

Mùa hè tới luôn luôn mang những niềm vui khó tả cho lũ học sinh chúng tôi. Sân trường tràn ngập cánh hoa phượng. Tuy vậy các bác lao công không cần dọn. Bởi vì những đứa học sinh nữ chúng tôi sẽ xuống nhặt nhạnh làm dây trang trí. Tiếng ve kêu râm ran, báo hiệu cho các bạn trai đi bắt ve sầu.

Đó là những mùa hè năm trước. Còn năm nay, lớp 5 rồi mùa hè khác lạ quá! Quyến luyến cái sân trường, dãy bàn, dãy ghế thân quen. Nhà vào chúng, những kỉ niệm lại ùa về. Đó là những kỉ niệm vui buồn với cái Phương, cái Ánh, cái Linh,… những người bạn thân nhất của tôi. Và lý do quyến luyến nữa là vì năm nay nghỉ hè sớm. Không chỉ tôi mà lũ bạn cũng cố gắng tận dụng khoảng thời gian quý giá này. Tất cả mọi bí mật, mọi kỉ niệm, mọi trò chơi đã qua,… đều được chia sẻ cùng nhau, đều được chơi lại nữa…

Và hai dòng lưu bút kia lại là con đê ngăn dòng nước mắt của tôi. Tôi đọc chầm chậm dòng lưu bút. Tôi chợt cảm nhận được ý nghĩa sâu xa và tình cảm của bạn tôi.

“Tớ sẽ nhớ mãi về cậu! Đừng quên tớ nhé”

Những dòng lưu bút thân thương của các bạn sẽ mãi được tôi trân trọng và lưu giữ. Các bạn sẽ làm như tôi chứ? Để khi xa rồi chợt nhớ tới trường Tiểu học Nghĩa Tân Chúng ta sẽ lại mở những trang lưu bút và nhớ tới những kỉ niệm đẹp bên ngôi trường này.


Các câu hỏi tương tự
lương gia phúc
Xem chi tiết
Xem chi tiết
Nguyễn Hoàng Anh Thư
Xem chi tiết
Mario DaiVy
Xem chi tiết
nguyễn thị anh thư
Xem chi tiết
Đặng Giáng My
Xem chi tiết
Snow Princess
Xem chi tiết
Nguyễn Thanh Trúc
Xem chi tiết
Linh Trần
Xem chi tiết