Văn bản ngữ văn 7

Bạn chưa đăng nhập. Vui lòng đăng nhập để hỏi bài
Nguyễn Trung Hiếu

Trình bày cảm nghĩ của em về một người thân mà em yêu quý

Giúp mình với

Vũ Minh Tuấn
18 tháng 11 2019 lúc 18:53

Tham khảo:

Gia đình em có ba thế hệ sống cùng nhau, gồm ông bà, bố mẹ và hai chị em chúng em. Gia đình em sống rất hòa thuận và yêu thương nhau, không bao giờ xảy ra xích mích hay tranh cãi. Em yêu quý tất cả những người thân của mình, vì họ là người luôn gắn bó, quan tâm, yêu thương, chăm sóc cho em. Nhưng nếu phải chọn ra một người mà em yêu quý nhất thì có lẽ đó chính là mẹ của em.

Mẹ là người thầm lặng chăm lo từng li từng tí cho công việc gia đình, cho cuộc sống của hai chị em em. Dù cuộc sống có những khó khăn, hoàn cảnh gia đình em không bằng nhà của các bạn khác nhưng mẹ lại luôn cố gắng làm những điều tốt nhất và mang lại cho chúng em những thứ tốt nhất có thể, để chúng em có thể bằng bạn, bằng bè.

Mẹ em không phải là những người làm công việc cao quý hay công nhân viên chức như bố mẹ của các bạn khác, mẹ em đơn giản chỉ là một người nông dân, hàng ngày bận bịu với công việc đồng áng, khi hoa màu được mùa, mẹ em lại gánh những gánh rau nặng đi khắp nẻo đường để bán, cuộc sống của mẹ em rất lam lũ, vất vả nhưng em rất tôn trọng nghề nghiệp của mẹ, vì những giọt của mẹ đổ xuống, nhờ những gánh rau nặng của mẹ thì em mới được lớn khôn như ngày hôm nay. Và mẹ của em là một người mẹ tuyệt vời, hàng ngày đầu tắp mặt tối với công việc ruộng nương, bán buôn, quanh năm “bán mặt cho đất, bán lưng cho trời” nhưng không bao giờ mẹ em than thở, hay trách móc điều gì, mẹ em lúc nào cũng lặng thầm, cũng lặng lẽ hi sinh như thế. Mẹ hi sinh cả tuổi xuân, cả cuộc đời, mẹ đổ xuống những giọt mồ hôi vất vả, đôi khi là cả những giọt nước mắt, chỉ mong chúng em có thể lớn khôn thành người.

Mẹ em có dáng người cao và gầy, nhìn vào vóc dáng mỏng manh của mẹ em thì không ai có thể hình dung khối lượng công việc mà mẹ em làm hàng ngày, một ngày với mẹ em đầy vất vả, không hề có khoảng thời gian rảnh rỗi. Tuy vất vả là vậy, cực nhọc là vậy nhưng mẹ em lúc nào cũng lo chu toàn việc nhà, việc cửa rồi miếng ăn thức uống của chúng em thì không bao giờ thiếu. Mẹ em tuyệt vời thế đấy, mẹ có thể làm trăm công nghìn việc nhưng việc gì cũng hoàn hảo, chu toàn. Mẹ em không bao giờ tỏ ra mệt mỏi trước mặt bọn em, nhưng em biết chứ, mẹ cố nén những mệt mỏi, những cực nhọc để không muốn chúng em phải lo nghĩ nhiều. Mẹ luôn nói với chúng em, việc của chúng em bây giờ chỉ là ăn thật nhiều, lớn thật nhanh và học hành thật giỏi. Vì theo mẹ, chỉ có học thì mới có cuộc sống tốt đẹp, chỉ có học mới không phải sống cuộc sống lam lũ, cực nhọc nữa.

Vâng lời mẹ, cũng là thương mẹ khó nhọc mà hai chị em em luôn tự hứa với mình là phải học hành thật chăm chỉ, trở thành những người “con ngoan, trò giỏi”, trở thành những người con có thể khiến mẹ tự hào.

Chúc bạn học tốt!

Khách vãng lai đã xóa
Yuuto
18 tháng 11 2019 lúc 19:10

Trong đời sống tinh thần đa dạng và phong phú của con người thì tình cha con là tình cảm máu thịt thiêng liêng, sâu đậm nhất. Công lao to lớn của người cha được nhắc đến rất nhiều trong ca dao, dân ca: Công cha như núi Thái Sơn,.., Con có cha như nhà có nóc, Phụ tử tình thâm…

Người cha đóng vai trò trụ cột trong gia đình, là chỗ dựa đáng tin cậy cho vợ con. Mọi việc lớn như làm nhà, tậu ruộng, tậu trâu, dựng vợ gả chồng cho con cái… thường là do người cha quyết định. Trách nhiệm của người cha rất nặng nề. Con cái ngoan hay hư, chủ yếu là tùy thuộc vào sự bảo ban dạy dỗ của người cha. Bên cạnh người mẹ dịu dàng là người cha nghiêm khắc. Dẫu cách thức biểu hiện tình thương yêu có khác nhau nhưng bậc cha mẹ nào cũng mong muốn nuôi dạy con cái trưởng thành về mọi mặt, đúng như dân gian đã nói: Con hơn cha là nhà có phúc. Trong lúc mẹ hằng ngày chẳng quản vất vả nhọc nhằn, lo lắng cho các con từ bát cơm, tấm áo thì người cha, ngoài những thứ đó ra còn phải nghĩ đến việc dạy dỗ, truyền kinh nghiệm sống mà mình đã đánh đổi bằng mồ hôi nước mắt, để các con học được những bài học thiết thực khi bước vào đời. Thật hạnh phúc cho những đứa con được sống trong vòng tay yêu thương của cha mẹ!

Có biết bao người cha chấp nhận thiệt thòi về mình, dành tất cả thuận lợi cho con cái. Em đọc trên báo và xem truyền hình thấy những người cha lam lũ, quần quật làm những việc như: quét rác, đội than, đội trấu, đạp xích lô… không từ nan bất cứ chuyện gì, miễn là lương thiện đế kiếm tiền nuôi đàn con ăn học đến nơi đến chốn. Gần nhà em có một bác người Quảng Ngãi, tuổi hơn năm chục, làm nghề mài dao kéo. Ngày ngày, bác rong ruổi khắp nơi trên chiếc xe đạp cà tàng với vài hòn đá mài và thùng nước nhỏ. Bác vào thành phố đã hơn ba năm, kể từ khi anh con trai lớn thi đậu đại học Bách khoa. Mỗi lúc kể về những đứa con ngoan, bác cười rất mãn nguyện, đôi mắt ánh lên vẻ tự hào: – Nhà bác nghèo lắm! Được mấy đứa con, đứa nào cũng ham học và học giỏi. Năm nay, cô con gái thứ hai cũng đậu Đại học Sư phạm. Bác ráng làm kiếm ngày vài chục ngàn, cha con đùm túm nuôi nhau. Mình chẳng có chi cho các con thì cho chúng cái chữ, cái nghề !

Em thấy ở bác có những nét rất giống cha em, một người thợ cơ khí bình thường, quanh năm làm việc với máy móc, dầu mỡ. Đôi bàn tay cha chai sần, thô ráp, mạnh mẽ nhưng ấm áp lạ thường. Có thể nói rằng trong gia đình em, cha làm nhiều nhất và hưởng thụ ít nhất; Cha giống mẹ ở chỗ nhường nhịn hết cho đàn con những miếng ngon miếng lành, còn mình chỉ cơm dưa cơm mắm qua ngày.

Đức tính nổi bật của cha em là cần cù chịu khó, hết lòng vì vợ con. Tuy công việc thường xuyên bận bịu, cha vẫn cố dành thời gian quan tâm săn sóc đến việc học hành của các con. Cha em ít lời, chỉ nói những câu nào đáng nói như nhắc nhở, uốn nắn khuyết điểm hay động viên, khen ngợi khi các con làm được điều tốt, điều hay. Cha dạy chúng em lòng tự trọng và tính tự lập. Có lần cha bảo: – Đã là người thì phải có ý chí, không được ngại khó ngại khổ.

Càng khó càng phải làm bằng được. Em quý nhất cha em ở thái độ tôn trọng mọi người, tôn trọng vợ con. Có việc gì không vừa ý, cha bình tĩnh phân tích chứ không la lối, chửi bới. Bởi thế nên dù tính cha nghiêm khắc mà vẫn dễ gần, từ vợ con đến hàng xóm láng giềng đều nể phục. Cứ nghe những lời cha nói, nhìn những việc cha làm, em học được rất nhiều điều hay, điều tốt. Cha thường bảo con cái lấy bố mẹ làm gương nên cha rất giữ gìn ý tứ.cam nghi ve nguoi cha em

Chúng em yêu kính cha, cố gắng chăm học, chăm làm để cha mẹ vui lòng. Đó cũng là cách đáp đền chữ hiếu cụ thể và thiết thực nhất. Cảm ơn nhạc sĩ Phạm Trọng cầu đã nói giúp tuổi thơ chúng em những suy nghĩ tốt đẹp về cha mẹ: Cha sẽ là cánh chim, đưa con đi thật xa. Mẹ sẽ là cành hoa, cho con cài lên ngực. Cha mẹ là lá chắn, che chở suốt đời con… Ngày mai con khôn lớn, bay đi khắp mọi miền. Con đừng quên con nhé, ba mẹ là quê hương!

Khách vãng lai đã xóa
Đỗ Trà My
20 tháng 11 2019 lúc 14:49

“Gió mùa thu, mẹ ru con ngủ…”

Không biết từ bao giờ câu hát đó đã khắc sâu vào tâm trí tôi, đôi lúc nó lại vang lên vô thức làm thôi như thức nhớ lại một thuở xa xưa còn nằm trong nôi. Có thể với bạn đó chỉ là một câu hát ru bình thường như mọi câu hát khác, nhưng đối với tôi đó là cả một tình yêu thương bao la của mẹ dành cho tôi.

Mẹ của tôi có dáng người hơi gầy. Đôi vai mẹ bé nhỏ mà nặng trĩu bao lo toan. Mẹ lo ngày mai phải dậy thật sớm cất mẻ cá bán cho sớm hết hàng còn về lo cơm nước cho bố con tôi, mẹ lo gọi thằng út dậy sớm đi học vì nó hay ngủ nướng và còn nhiều nỗi lo khác, tất cả đều dồn lên đôi vai gầy guộc ấy của mẹ.

Đôi bàn tay mẹ chai sần vì phải làm lụng vất vả nuôi chúng tôi khôn lớn, cho chị em chúng tôi được đi học như chúng bạn , mặc dù kinh tế nhà tôi cũng không phải là khá già gì. Một lần tôi đi chơi về chẳng may cái áo đứt một nút. Thế là tôi nằng nặc đòi mẹ mua cho cái áo mới, còn mẹ thì nói rằng: “Chúng ta có thể sửa lại nó còn à”. Nghe vậy tôi bèn bỏ vào buồng nằm khóc thút thít. Một lúc sau, ngó đầu ra khỏi phòng, tôi chợt chạnh lòng khi ấy mẹ đang khâu lại cái áo nút áo cho tôi. Nhìn dáng mẹ hao gầy, cặm cụi với từng đường chỉ mũi kim, cảm giác bàng hoàng xâm chiếm con người tôi. Tôi thẫn thờ nhìn vào khoảng không vô định trước mắt tôi. Là tôi đấy ư? Một đứa con gái tưởng chừng đã trưởng thành mà lại vô tâm đến mức này ư? Tôi chợt òa khóc, muốn ôm chặt lấy mẹ và nói rằng: “Mẹ ơi! Con yêu mẹ nhiều lắm….”

Tôi thường thấy bố mẹ rủ bạn bè về nhà cùng vui vẻ, hả hê với những chai bia, bàn tán bao nhiêu chuyện…

Rồi tôi lại thấy mẹ cặm cụi dọn dẹp những bát đĩa, lom khom nhặt từng vỏ chai xếp lại, sáng mai ra chợ đổi lấy chục chanh pha nước cho người chồng mệt mỏi đang nhức đầu vì say.

Tôi thấy chị cả sau một ngày học tập mệt mỏi, về đến nhà vội vàng bật quạt ngả lưng nằm ngủ.

Tôi thấy mẹ ra hiên nằm những ngày trời nóng rồi lẩm bẩm xem điện tháng này có quá định mức không.

Tôi thấy thằng út thích chơi điện tử , cứ đi học về nó lại bắt đầu công việc bấm bấm, dí dí mấy cái nút điều khiển.

Tôi thấy mẹ rất thích xem cải lương, vừa lau nước mắt rồi cười cho số phận đã bớt đau khổ của các nhân vật, chẳng để ý màn hình mất màu hay thỉnh thoảng lại nghe tiêng được tiếng mất.

Tôi thấy mọi người đều chỉ nghĩ về những chuyện lớn lao, thích thú của riêng mình mà lắm lúc quên đi những chuyện nhỏ xung quanh.

Tôi thấy mẹ suốt đời chắt chiu vụn vặt mà mẹ luôn dạy con mình những bài học lớn lao….

Tất cả, tất cả những điều ấy tôi thấy từ mẹ, những điều dù chỉ nhỏ nhoi đều gợi lên trong tôi những suy nghĩ về cuộc đời, về một đức hi sinh cao cả, về một tâm hồn cao thượng chỉ biết về mọi người, về những vẻ đẹp ẩn náu trong những con người bình thường, giản dị..

Mùa thu đã đến rồi, tôi thường ngắm cây hoa sữa trước cửa nhà bỗng một chiếc lá vàng buông xuống mặt đất , mang theo một nỗi luyến tiếc bâng khuâng. Tôi hốt hoảng, chợt nghĩ về một ngày nào đó mẹ tôi như chiếc lá vàng này. Tôi thầm ước: Thời gian ơi! Hãy ngừng trôi đi nhé! Để mẹ tôi mãi được ở bên tôi.

Khách vãng lai đã xóa

Các câu hỏi tương tự
Khoi My Tran
Xem chi tiết
Xem chi tiết
nguyen thi teo
Xem chi tiết
Nguyễn Trần Như Hằng
Xem chi tiết
Khởi My
Xem chi tiết
Lucy heartfilia
Xem chi tiết
Mai Khánh Huyền
Xem chi tiết
Ko Cần Biết
Xem chi tiết
Cao Hoàng Minh Nguyệt
Xem chi tiết
Duc Le
Xem chi tiết