Nhạc châu âu được phân biệt rõ ràng với các loại nhạc không có ngồn gốc từ Châu Âu và nhạc thị trường bởi những kí hiệu âm nhạc của chính nó được sữ dung từ thế kỉ 16. Kí hiệu âm nhạc ở phương Tây được các nhà soạn nhạc sữ dụng để quy định cho người chơi nhạc về cao độ, tốc độ, phách. Thể loại nhạc này gọi là nhạc cổ điển cho phép mọi người biểu diễn tuỳ ý thích và cải biên tự do. Thuật ngữ" nhạc cỗ điễn" không xuât hiện cho tới thế kỉ 19, khi người ta nổ lực "phong thánh" cho khoản thời gian vàng son của Johann Sebastian Bach và beethoven {hai nhà soạn nhạc nổi tiếng của Châu Âu}. Âm nhạc cổ điễn đã xuất hiện trong các ân phẩm của ngành Giáo Dục. Trong nhạc cổ điễn các nhạc nghệ sĩ đã gửi gắm tư ý nguyện của mình trong các giai điệu. lời ca và một phân quan trọng nữa là đã thể hiên ranh giới giữa các giai đoạn phát triển trong âm nhạc cổ điễn nói riêng và sự liên quan đến lịch sữ Châu Âu nói chung