Tôi thà rằng chấp nhận bước đi một mình còn hơn là bước đi cùng những kẻ giả tạo
_ Dưới bầu trời đen thăm thẳm, 1 làn gió man mát thổi qua những hàng cây như bản hòa nhạc của thiên nhiên. Các bạn cảm thấy như thế nào ?
Còn tôi, bầu trời đó như nỗi cô đơn trống trải và nỗi tuyệt vọng sâu sắc của lòng mik. Cả bầu trời ko lấy môt vì sao như nỗi buồn ko có lấy một tia hi vọng, ko lấy một ước mơ cho mk. Bầu trời đen huyền bí, càng làm tôi cảm thấy mk càng ngày càng giống vs Nữ thần bóng đêm !!! Luôn ở trong bóng tối dõi theo những nụ cười hanh phúc của người khác mà chính mk lại luôn gặm nhấm nỗi buồn, cô đơn một mk. Ai thấu đâu ?
" Tập hài lòng vs nhũng thứ mk đang có. Hok cách từ bỏ những thứ trời ko cho. "
Đành vậy thôi, nỗi buồn hay sự cô đơn trống trải hiện giờ là do mk gây ra, mk nào có quyền chối bỏ. Phải hok cách từ bỏ " anh" và từ bỏ những giấc mơ xa vời về 1 hạnh phúc của đôi mk. Vì trái tim anh đã lỡ trao cho người khác mất rồi. Một con người hay cười và mạnh dạn chia sẻ cảm xúc như em, h những hạnh phúc chỉ là vỏ bọc cho những cảm xúc ko ai thấu thôi. Gia đình - nơi mọi người luôn tìm cho mk những hạnh phúc nho nhỏ trong những vấp ngã của cuộc đời, nhưng tôi đã lỡ lm tổn thương những người mà tôi yêu thương. Niềm hạnh phúc đó có lẽ tồi ko còn đc hưởng nx.
Dưới bầu trời kia tôi như một chú choim nhỏ đc nhốt trong lồng - một chiếc lòng đc kết từ nỗi buồn, con chim trong chiếc lồng lớn đó ko có cáh nào thoát ra, ko nhìn thấy đc một ánh sáng, một tia hi vọng.
Bước wa đau thương ta càng trở nên cứng cỏi, nhưng trong thâm tâm ta mệt mỏi biết nhừng nào
Luôn có một thời điểm, người ta mệt mỏi và bất lực đến mức... chỉ mún đi đâu đó thật xa. Ko rõ điểm đến, ko rõ đường về!!!
Đôi khi chỉ bt im lặng. Bởi vì chẳng có từ ngữ nào có thể diễn tả đc những j tồi tệ đang tồn tại trong tâm trí và trái tim của tôi.
Rất dễ dàng để làm "tổn thương" người khác... Nhưng chỉ khi... Chính bn phải chịu "tổn thương" từ ai đó... bn ms hỉu nó đau đớn đến nhường nào. Ai bước wa đau thương... cx hok đc cách cứng cỏi... Nhưng trong thâm tâm ...họ vẫn mệt mỏi bt ...nhường nào!
Chẳng ai co thể hỉu đc nỗi đau của ng khác. Vì số phận dành cho mỗi ng những nỗi đau của riêng.
Trước khi trở thành ng vô tâm... tôi đã từng là ng sống tình cảm.
Hai tay em ôm xương rồng rất đau
Đôi vai em mang nỗi buồn rất lâu
Chân em lang thang kiếm anh ở khắp chốn
Nước mắt trào, biết anh giờ ở nơi đâu?
Đôi khi cô đơn giết em từng cơn, anh hỡi
Bao nhiêu nước mắt để đổi bình yên bên anh,
Sao bao lâu quen tối nay mình em lê bước
em ước gì cánh tay mình đừng buông ra .
Chạy theo anh ở phương trời xa lắm anh ơi, người ơi, tình ơi!
Chạy đi đâu để có niềm vui vùi chôn nỗi buồn.
Hạ sang thu còn chưa kịp thay lá kia sao lòng anh vội thay,
em ở lại để ôm một mình nhớ thương
Ngày không anh lòng em thừa đông, giá băng theo chiều tan màu mưa,
Một lần xa vòng tay của anh là bao bão lòng
Nhìn vào mắt của anh giờ đây, khoé mi em lệ tuôn thầm cay.
Em rất buồn, nhưng không biết phải làm sao
'Vẽ phác nhẹ đường chéo đi qua hai điểm góc đối diện của bức tường' là bước thứ mấy trong các bước vẽ phối cảnh căn phòng?
Tôi vẫn hay nói với người khác: "Cái gì không thuộc về mình thì phải giật nhiệt tình đến khi nào thuộc về mình thì thôi." Có lẽ tôi sai rồi, hoàn toàn sai, một khi cậu đã không thuộc về tôi, thì mãi mãi vẫn không thuộc về tôi. Sự thật là vậy, éo ai lay chuyển được đâu. =)))
Cô ấy là nắng ấm, luôn mang trong mình nguồn năng lượng tích cực. Cậu là đông lạnh, luôn mang cái trạng thái lạnh như băng khi đối diện với mọi người.
Cô ấy là mùa hè, sôi động và nóng bỏng( ko phải nóng bỏng như các bạn nghĩ đâu, nhưng mình vẫn thích cái nghĩa đen tối ấy =)). Cậu là mùa đông, lạnh giá và cô độc.
Liệu nắng ấm là cô ấy có cảm hoá được đông lạnh là cậu không?
Có đấy.
Cậu, mỗi khi ở cạnh cô ấy, nụ cười toả nắng luôn túc trực trên môi.
Cậu, mỗi khi ở cạnh tôi, nụ cười nhạt nhẽo đến vô vị. À, cậu làm gì cười với tôi cơ chứ =")
Bạn biết vì sao không?
Cô ấy là nắng ấm, có thể cảm hoá được đông lạnh.
Còn tôi cũng giống như cậu ấy, tôi là đông lạnh, thế đéo nào cảm hoá được đông lạnh chứ =))
Đã biết đông lạnh với đông lạnh mà kết hợp với nhau thì chắc sẽ biến thành Bắc Cực mất, vậy mà tôi vẫn cứ thích cậu.
Tôi cố chấp quá phải không? =))))
Vì biết tôi và cậu không có kết cục gì, nên tôi đã luôn tạo điều kiện cho cậu và cô ấy.
Dù biết trái tim mình sẽ bị bóp nghẹn và đau, nhưng tôi vẫn cảm thấy vui mỗi khi nhìn cậu vui vẻ nói chuyện với cô ấy.
Với tôi....
Hạnh phúc không phải là được sống bên cạnh người mình yêu, mà là thấy người mình yêu được hạnh phúc.
7 năm về trước, chưa một lần trò chuyện, chưa một lần mỉm cười với nhau. Dù ánh mắt đã có đôi lần chạm, tiếng cười đã có đôi lần văng vẳng vào tai của những kẻ giả vờ vô tình.
7 năm sau, tôi gặp lại người. Gặp lại theo cái nghĩa là của sự chuyện trò qua lại vu vơ trên mạng, qua những câu chuyện đời thường người kể tôi nghe. Cái gặp của hai kẻ tha hương, vẫn đang chứa đầy hoài bão, khát vọng của tuổi trẻ, vẫn chưa biết nơi đâu là bờ bến dừng chân.
Tôi như một cơn gió rong chơi, thích được cảm giác phiêu bồng nay đây mai đó (Ảnh minh họa)
Người là chàng trai biên thùy nơi bạt ngàn nắng gió. Còn tôi vẫn là cô gái bướng bỉnh ôm hoài bão về một ngày không xa sẽ đặt chân qua bên kia bán cầu, thỏa mãn ước mơ được chu du, được khám phá.
Tôi như một cơn gió rong chơi, thích được cảm giác phiêu bồng nay đây mai đó. Nhưng cơn gió vô tình bị níu giữ bởi một người không đâu. Một người không đâu, là người đó, có biết không người.
Tôi thương người, không bởi những vật chất hào nhoáng xa hoa mà con người ta vốn đặt cho những thước đo về tình yêu, cho cuộc sống. Tôi thương người bởi được nghe cái giọng ngái ngủ như mèo con trong điện thoại mỗi khi tôi gọi người thức dậy, tôi thương người bởi những câu nói ân cần giản dị người dành cho tôi mỗi ngày.
Con bé ngốc nghếch là tôi chưa tình nghĩ mình sẽ rung động trước những điều bình dị như vậy. Có phải tại cuộc sống quá đỗi bộn bề để tôi tìm thấy nơi người một sự bình yên.
Có phải cuộc sống quá đỗi phức tạp để tôi tìm thấy nơi người những điều dung dị nhất. Đã bao lần tôi hình dung một cuộc sống màu hồng bên cạnh người, nơi tôi có thể trở về là tôi, như một người vợ đảm đang ngoan hiền. Đã bao lần tôi mơ được nằm bên cạnh người, được lặng nghe hơi thở trầm ấm của người.
Nhưng có lẽ chẳng được đâu phải không người. Có lẽ cơn gió sẽ chỉ dừng chân chút thôi để cảm nhận được tiếng lòng thổn thức, đủ để hiểu được một khoảng lặng trong cuộc đời mà nó không dễ gì có được. Hay phải chăng tại tình yêu của người giành cho tôi không đủ lớn, để níu giữ tôi lại trong cuộc đời của người?
Người bước vào cuộc đời tôi lặng lẽ âm thầm, và rồi người cũng sẽ ra đi lặng lẽ âm thầm như vậy. Người nói thương tôi, nhưng trong cuộc sống này có bao nhiêu điều người ta muốn mà không làm được. Có bao nhiêu thứ mà người ta cần phải chôn chặt trong đáy lòng. Tôi mặc kệ. Mặc kệ cho người nghĩ gì. Nhưng tôi cứ yêu người đấy, yêu người đấy thôi.
Cho dù sau này người có bảo rằng tình cảm đó là ngộ nhận, tôi vẫn muốn được nói tiếng yêu người. Tôi tự cho mình cái quyền ấy. Quyền yêu và khao khát được yêu.
Tôi mặc kệ những rào cản, tôi mặc kệ xa cách về địa lý, tôi mặc kệ giọt nước mắt vẫn lăn dài trên hàng mi ướt đẫm mỗi đêm tôi nhớ người. Tôi yêu người, yêu một điều gì đó gần gũi mà quá xa xôi.
Ngoài trời mưa lạnh lắm người ạ, tôi đưa tay với, đưa tay với mãi mà sao không chạm được tới người. Trong tiếng mưa tôi nghe thấy tiếng người rất khẽ, rất khẽ để dẫn tôi đi trong niềm xúc cảm miên man, trong một thế giới không thực mà tôi tự vẽ ra cho mình. Nhưng xin người, dù một lần thôi, hãy để tôi sống miên man trong cái thế giới ấy.
Bởi chỉ có chìm đắm trong thế giới của người, tôi mới tìm thấy được niềm hạnh phúc thực sự. Bởi chỉ trong cái thế giới ấy, tôi mới có thể trở thành một người đàn bà đúng nghĩa.
Hãy cứ để tôi nhớ, hãy cứ để tôi yêu, người nhé. Đừng phá tan đi những ảo vọng, những xúc cảm vô biên mà tôi nâng niu tặng người. Trong tiếng mưa lặng thầm, hãy để tôi biết, ở nơi đâu tôi có thể thấy người…
Nếu bạn thích một anh bạn lớp trên ( lớp 8).Và anh ấy hay trêu chọc bạn, hay tỏ ra như thích bạn nhưng theo kiểu đùa giởn.Thứ hai, anh ấy được biết đến như một kẻ thích chọc gái, từng thích nhiều người.Nhưng anh ấy cũng có nhiều điểm tốt như học giỏi, đẹp trai... Bạn có nghe một vài người bạn của anh ý rằng anh ấy không thích bạn, chỉ là đùa giởn cho vui thôi.Còn một số người khác thì ngược lại.Khi đó bn chấp nhận là mình yêu đơn phương và muốn quên hắn đi vì ảnh hưởng đến việc học và còn nhỏ.Nhưng bản thân lại không làm được, mỗi lần anh ta xuất hiện là trái tim bạn rung động.
Bn sẽ làm gì?
Mỗi lần tôi khóc...
là một con dao đâm thẳng vào tim...
cậu là ng bước đến,giật con dao ấy ra...để lm như muốn tôi khỏi đau ư?
nhưng k,đau lắm cậu à,thà cậu đừng rút...
để tôi một mik cam chịu cx k sao...
giờ cậu rút ra rôi,nỗi đau còn đó...mà máu lại chảy thêm#
_ Nếu một ngày nào đó thằng chó có đọc được những dòng này, thì tao chỉ muốn mày biết rằng. Đã từng có một cục đá lạnh là tao thích một cục đá lạnh khác là mày, nhưng cục đá lạnh là mày lại đi thích nắng ấm là bạn thân của cục đá lạnh khác là tao.
Hại não ***** =))))))))))