Tôi, một quả bom trên đồi. Nho, hai quả dưới lòng đường. Chị Thao, một quả dưới chân cái hầm ba-ri-e cũ.
Vắng lặng đến phát sợ. Cây còn lại xơ xác. Đất nóng. Khói đen vật vờ từng cụm trong không trung, che đi những gì từ xa. Các anh cao xạ có nhìn thấy chúng ta không ? Chắc có, các anh ấy có những cái ống nhòm có thể thu cả trái đất vào tâm mắt. Tôi đến gần quả bom. Cảm thấy có ánh mắt các chiến sĩ dõi theo mình, tôi không sợ nữa. Tôi sẽ không đi khom. Các anh ấy không thích cái kiểu đi khom khi có thể cứ đàng hoàng mà bước tới.
Câu hỏi : Đoạn văn viết về sự việc gì?
Đoạn văn viết về:
- Công việc của tổ trinh sát mặt đường (gồm Nho, Phương Định và chị Thao là tổ trưởng) trên cao điểm của trọng điểm tuyến đường Trường Sơn đầy khói lửa, mà cụ thể trong đoạn trích trên là việc phá bom.
- Sự đáng sợ và vắng lạnh, có bóng dáng Tử thần trên cao điểm của trọng điểm tuyến đường Trường Sơn.
- Sự kiêu hãnh và tự tin, có lòng tự trọng cao của Phương Định khi không đi khom mà đàng hoàng bước tới phá bom, hoàn thành công việc, thông suốt tuyến đường Trường Sơn của mình, không run sợ và tự tin thể hiện bản thân trước mắt các anh cao xạ.
- Niềm tin lớn của Phương Định vào việc các anh cao xạ luôn dõi theo và đồng hành với cô trên bước đường chiến trận, nên cô không có gì phải sợ hãi, "đi khom" nữa.