Ta là một con hổ đang bị giam cầm trong vườn bách thú để làm món “đồ chơi” cho bọn người nhỏ bé, ngạo mạn, ngẩn ngơ ngắm nhìn. Trong quá khứ ta đã từng là chúa tể của sơn lâm, là vị vua của nơi rùng già oai linh, hùng vĩ. Ôi chao! Ta thật nhớ nhung những năm tháng hào hùng, anh liệt ấy làm sao. Ta khao khát được trở về nơi chốn xưa, nơi núi rừng đại ngàn thâm nghiêm, bí ẩn với bóng cả, cây già, âm thanh của gió gào ngàn, giọng nguồn hét núi. Ở giữa chốn thảo hoa không tên, không tuổi ấy, ta chính là chúa tể của cả muôn loài. Thật nuối tiếc làm sao những kỉ niệm của một thời vàng son oanh liệt. Những đêm vàng bên bờ suối, ta say mồi đứng uống ánh trăng tan. Những ngày mưa chuyển bốn phương ngàn, ta lặng ngắm giang sơn của ta đổi mới. Những khi bình minh cây xanh nắng gội chan hòa, ta thức dậy giữa rộn rã tiếng chim ca. Và khi mặt trời khuất bóng, màn đêm buông xuống, ta sẽ chiếm lấy riêng phần bí mật của rừng đêm. Nhưng dẫu quá khứ ấy có huy hoàng đến mấy thì giờ cũng chỉ còn là dĩ vãng.
Ta là một con hổ đang bị giam cầm trong vườn bách thú để làm món “đồ chơi” cho bọn người nhỏ bé, ngạo mạn, ngẩn ngơ ngắm nhìn. Trong quá khứ ta đã từng là chúa tể của sơn lâm, là vị vua của nơi rùng già oai linh, hùng vĩ. Ôi chao! Ta thật nhớ nhung những năm tháng hào hùng, anh liệt ấy làm sao. Ta khao khát được trở về nơi chốn xưa, nơi núi rừng đại ngàn thâm nghiêm, bí ẩn với bóng cả, cây già, âm thanh của gió gào ngàn, giọng nguồn hét núi. Ở giữa chốn thảo hoa không tên, không tuổi ấy, ta chính là chúa tể của cả muôn loài. Thật nuối tiếc làm sao những kỉ niệm của một thời vàng son oanh liệt. Những đêm vàng bên bờ suối, ta say mồi đứng uống ánh trăng tan. Những ngày mưa chuyển bốn phương ngàn, ta lặng ngắm giang sơn của ta đổi mới. Những khi bình minh cây xanh nắng gội chan hòa, ta thức dậy giữa rộn rã tiếng chim ca. Và khi mặt trời khuất bóng, màn đêm buông xuống, ta sẽ chiếm lấy riêng phần bí mật của rừng đêm. Nhưng dẫu quá khứ ấy có huy hoàng đến mấy thì giờ cũng chỉ còn là dĩ vãng.
Thở hắt dài một hơi , ta đưa ánh mắt ngao ngán đầy mệt mỏi nhìn cảnh vật xung quanh. Chao ôi ! Sao ta nhìn đâu cũng chỉ thấy mọi vật thật tầm thường , giả dối ? Hoa chăm , cỏ xén ,lối phẳng , cây trồng, còn đâu những dãy núi bạt ngàn ,còn đâu những cảnh sơn lâm hùng vĩ , cảnh huyền ảo của thảo nguyên tươi dại không tên không tuổi mà ta từng ngự trị ? Càng nghĩ ta càng xót phận ta , nó càng khoét sâu vào nỗi nhớ thiên nhiên bao la bạt ngàn và tình yêu tự do nhe nhói bị đày sâu vào trong lòng ? Ta từng là vị chúa của sơn lâm cao hùng , là con vật thống trị muôn loài , đi đến đâu cũng làm mọi vật sợ hãi im hơi, ta vẫn nhớ thủa trước , rừng xanh như là người bạn thân thuộc nhất của ta , ta yêu tha thiết.Cớ sao lũ người bẩn thỉu đáng khinh bỉ kia lại giam giữ ta ? Bắt bớ ta chịu nhục nhằn làm thứ đồ lạ mắt , thứ đồ chơi để bọn chúng quăng cho ánh mắt khinh bỉ đầy thương hại.Ta chỉ còn thấy rừng xanh trong những cơn mộng ngàn , vui sao kể xiết.Ta tử hỏi rằng : Chốn rừng thảm hoang vu liệu ta còn có ngày gặp lại ? Tuy vậy chỉ biết được rằng , chỉ được gặp người trong cơn mơ cũng đủ rồi...