Cái chết cùng bà bay lên trầu Thượng Đế thậm chí tác giả còn miêu tả em bé chết vì giá rét nhưng có má hồng và đôi môi đang mỉm cười vẻ đầy mãn nguyện. Song đây không phải là kết thúc có hậu mà ta thường thấy trong truyện cổ tích. Trong truyện cổ tích, hạnh phúc của những còn người bất hạnh thường được thấy ngay trong hiện thức chứ không trong mộng tưởng. Còn hạnh phúc của cô bé bán diêm thì cô đơn như chính cái chết của em vì chẳng ai biết về nó. Vì thế điều đọng lại câu chuyện kết thúc không phải niềm vui hay sự thỏa mãn của người đọc mà là nỗi xót xa làm day dứt người đọc!
Em bé bán diêm thật tội nghiệp. Người đời đối xử tàn nhẫn với em biết mấy. Họ chẳng thèm để ý đến những lời chào hàng tha thiết của em thậm chí đến lúc chết, cái thi thể lạnh cóng của em cũng chỉ nhận được những ánh nhìn lạnh nhạt. Trong cái xã hội thiếu tình thương ấy, nhà văn An-đéc-xen đã tỏ lòng thương cảm sâu sắc đối với em bé bất hạnh. Chính tình yêu ấy đã khiến nhà văn miêu tả thi thể em với đôi má hồng và đôi môi đang mỉm cười, đồng thời tưởng tượng ra cảnh huy hoàng của hai bà cháu lúc về trời. Song nhìn chung cả câu chuyện nói chung và đoạn kết của truyện nói riêng là một cảnh tượng thương tâm thực sự. Nó gợi lên ở chúng ta bao nỗi xót xa cho những kiếp người nghèo khổ.