Ở Hi Lạp và Rô-ma, số nô lệ nhiều gấp hàng chục lần số chủ nô. Nô lệ là lực lượng lao động chính trong xã hội. Mọi của cải đều nhờ sức lao động của nô lệ mà có : từ việc sản xuất lúa gạo ở các trang trại đến việc làm ra các sản phẩm thủ công như giày dép, quần áo v.v... Họ cũng là những người phục vụ trong các gia đình quý tộc, quan lại như những con hầu, đầy tớ. Chủ nô nắm mọi quyền hành chính trị. Nhà nước gồm nhiều bộ phận do dân tự do hay quý tộc bầu ra và làm việc theo thời hạn, giải quyết mọi việc trong nước và các cuộc chiến tranh. Chủ nô không bao giờ phải lao động chân tay, chỉ làm chính trị hoặc hoạt động văn hóa, nghệ thuật vì họ coi lao động chân tay là công việc dành riêng cho nô lệ. Họ sống sung sướng, nhàn hạ dựa trên sự bóc lột sức lao động của nô lệ.
Như thế, ở Hi Lạp và Rô-ma cổ đại đã hình thành hai giai cấp cơ bản là nô lệ và chủ nô. Xã hội đó gọi là xã hội chiếm hữu nô lệ.
Vì lúc đó, ở Hi Lạp và Rô-ma , đang trên đà phát triển kinh tế , sẽ phát sinh ra kẻ giàu người nghèo . Những người được bán cho kẻ giàu sẽ chính thức trở thành quyền sở hữa của người đó , gọi là nô lệ . Nô lệ làm không công cho chủ nô , những gì nô lệ có được sẽ đưa cho chủ nô . Bản thân nộ lệ là tài sản kiếm được của cải của chủ nô . Và điều tồi tệ hơn nữa là , chủ nô có quyền đánh đập và giết chết nô lệ bất cứ lúc nào . Đó được gọi là xã hội chiếm hữa nô lệ