Bài thơ "Hoa Bỉ Ngạn" của Hàn Mặc Tử hoà trộn giữa sự đau khổ, u sầu và vẻ đẹp thần tiên, mang lại một cảm giác kỳ lạ cho độc giả.
Cả bài thơ tập trung vào mô tả vẻ đẹp của hoa Bỉ Ngạn, với những từ ngữ miêu tả rất mạnh mẽ như "đỏ như máu", "nhiễm hồng trần", "đẹp thần bí". Tuy nhiên, bên cạnh vẻ đẹp đó còn phảng phất nỗi đau, sự chia ly và cái chết, như "hoa bỉ ngạn, đầy đau thương", "hoa nở rộ, lá héo tàn".
Cảm nhận của tôi về bài thơ này là sự khai thác tối đa của tác giả ở hai chiều cảm xúc đối lập và trái ngược nhau. Nó là một sự tổng hợp của vẻ đẹp sáng rực và sau đó là sự héo tàn, phải chia lìa và cái chết. Từ những câu thơ đơn giản ấy, Hàn Mặc Tử đã khéo léo thể hiện cảm xúc và sự khát khao muốn đuổi theo vẻ đẹp khó tái hiện ấy. Bài thơ mang đến cho người đọc những suy ngẫm về tính tạm thời và sự trống rỗng của sự tàn độc, cũng như vẻ đẹp sắc sảo trên thế giới này.