Nêu biện pháp tu từ và nêu tác dụng của nó trong đoạn trích sau:
"khu vườn là món quà bất tận của tôi. Mỗi bông hoa là một món quà nhỏ, một vườn hoa là món quà lớn."
Câu 1: Tìm các phương tiện ngôn ngữ thích hợp để điền vào chỗ trống để văn bản có tính liên kêt:
Thời gian trôi qua, hạt lúa thứ nhất bị héo khô nơi góc nhà bởi vì (...) chẳng nhận được nước và ánh sáng. Lúc này chất dinh dưỡng chẳng giúp ích được gì - nóc chết dần chết mòn. (...) hạt lúa thứ hai dù nát tan trong đất nhưng từ thân nó (...) mọc lên cây lúa vàng óng trĩu hạt. (...) lại mang đến cho đời những hạt lúa mới.
( Hạt giống tâm hồn)
Câu 2 : Phân tích tính mách lạc của văn bản sau:
Anh đi anh nhớ quê nhà
Nhớ canh rau muống nhớ cà đầm tương
Nhớ ai dãi nắng dầm sương
Nhớ ai tát nước bên đường hôm nao
Em hãy trả lời câu hỏi sau, giá trị câu hỏi 10GP
ĐỌC HIỂU (3,0 điểm)
Đọc đoạn trích:
Hạnh phúc là khi thấy mình còn đủ trẻ để thử những điều mới, đủ trẻ để bỏ đi làm lại từ đầu. Thấy mình được sống theo cách mình thích, được làm những gì mình tin là ý nghĩa. Hạnh phúc khi mình đã phát triển được đam mê của mình và đang trên con đường theo đuổi nó. Có bao nhiêu người trên đời chưa biết đam mê của mình là gì, vẫn đang cảm thấy lạc trôi không một lối ra.
Hạnh phúc khi thấy mình được sinh ra. Được trải qua tất cả những vui buồn sướng khổ. Được tư duy và chiêm nghiệm. Ngẫm ra, được làm người đã là hạnh phúc lắm rồi, có cần điều gì khác nữa đâu.
Vậy nên, sao không nghĩ tới những chuyện làm ta hạnh phúc, những thứ làm ta vui vẻ, những điều khiến ta biết ơn. Giữ trong mình những khoảnh khắc hạnh phúc, an yên, để có thêm năng lượng tích cực và làm nhiều điều có ích khác.
Hạnh phúc của bạn là gì?
(Trích Mình nói gì khi nói về hạnh phúc – Rosie Nguyễn, NXB Công ty văn hoá và truyền thông Nhã Nam 2018, tr. 22-23)
Thực hiện các yêu cầu sau:
Câu 1. Chỉ ra phương thức biểu đạt chính được sử dụng trong văn bản trên?
Câu 2. Theo tác giả vì sao “Hạnh phúc là khi thấy mình còn đủ trẻ”?
Câu 3. Theo anh (chị), vì sao chúng ta hãy luôn “nghĩ tới những chuyện làm ta hạnh phúc, những thứ làm ta vui vẻ, những điều khiến ta biết ơn”?
Câu 4. Anh (chị) hãy nêu hai cách để được sống hạnh phúc?
Em hay cho biet tai sao TP HCM can phai trong them nhieu cay xanh va tang dien tich rung.
Ghi lại và nêu ý nghĩa đặc điểm nghệ thuật của ca dao khác cùng chung chủ đề " tình cảm gia đình " hoặc " tình yêu quê hương,đất nước,con người"
Những mùa quả mẹ tôi hái được
Mẹ vẫn trông vào tay mẹ vun trồng
Những mùa quả lặn rồi lại mọc
Như mặt trời, khi như mặt trăng.
Lũ chúng tôi từ tay mẹ lớn lên
Còn những bí và bầu thì lớn xuống
Chúng mang dáng giọt mồ hôi mặn
Rỏ xuống lòng thầm lặng mẹ tôi.
Và chúng tôi, một thứ quả trên đời
Bảy mươi tuổi mẹ đợi chờ được hái
Tôi hoảng sợ ngày bàn tay mẹ mỏi
Mình vẫn còn một thứ quả non xanh?
Những bài học sâu sắc nhát nà anh/chị nhận được qua bài văn trên
Ghi lại và nêu ý nghĩa đặc điêm nghệ thuật của các câu ca dao khác có cùng chủ đề " tình cảm gia đình " hoặc " tình yêu quê hương đất nước , con người "
Dụ Tình: Lời Mời Của Boss Thần Bí
Chương 1 DỤ TÌNH: LỜI MỜI CỦA BOSS THẦN BÍ Chương 1: Tâm kế ở dạ tiệc Chương trướcChương tiếpCó người từng nói, sự dụ hoặc đến cực điểm chính là thứ độc dược trí mạng đối với những người đang yêu. Giống như những kẻ nghiện ma tuý, biết rõ tình yêu có độc nhưng vẫn lao vào, hết lần này tới lần khác chịu tổn thương tới cực điểm. Trái tim tan nát vẫn ôm lấy ảo tưởng tình yêu có thể phá tan giới hạn cuối cùng của sự dụ hoặc cực hạn…
***
Macao, Trung Quốc
Khách sạn Grand Lisboa, dạ tiệc lúc 10h…
Sự huyền ảo của màn đêm dưới ánh đèn neon rực rỡ sắc màu lại càng thêm phần xa hoa. Trong phòng tiệc tráng lệ của khách sạn, rất nhiều nhân vật nổi tiếng cùng với các mỹ nhân xinh đẹp khẽ mỉm cười đưa tình. Dàn nhạc ưu nhã đang diễn tấu, tiếng vĩ cầm du dương êm dịu như mặt nước phẳng lặng quanh quẩn tới từng góc nhỏ của khách sạn tráng lệ.
Vang đỏ sóng sánh ánh lên sắc màu quyến rũ, rượu sâm banh rót tràn ly…
Trên tầng hai, một cô gái thanh nhã nhẹ nhàng dựa trên sofa, tay vịn lên lan can ánh vàng rực rỡ, nhìn thẳng xuống phòng tiệc xa hoa bên dưới, quan sát tất thảy mọi chuyện phát sinh. Chất lỏng trong suốt trong ly ánh lên trên những ngón tay trắng mịn, mái tóc đen dài hơi che khuất khuôn mặt xinh đẹp. Bộ váy dạ tiệc đơn giản vương vấn những lọn tóc mềm mại, nhưng trong đôi mắt trong veo xinh đẹp kia lại mang vẻ ngây thơ có chút không phù hợp với không khí bữa tiệc này.
"Lạc Tranh, có thấy người thiếu niên bên kia không?" Ngồi đối diện cô gái là một người phụ nữ lớn tuổi hơn một chút, ăn mặc rất sang trọng, những móng tay sơn đỏ kẹp lấy một điếu thuốc lá thật dài dành cho phụ nữ, hơi bĩu môi hướng xuống tầng dưới.
Lạc Tranh khẽ nhấp một ngụm vang đỏ trong ly, cố gắng khiến bản thân mình phù hợp với không khí nơi này, ánh mắt thanh nhã có chút thản nhiên nhìn về phía phòng tiệc dưới lầu…
Người thiếu niên kia ước chừng mười bảy, mười tám tuổi. Tuy không nhìn rõ tướng mạo lắm nhưng bóng dáng cao lớn của hắn lộ rõ vẻ cao quý. Hắn hơi nghiêng người, bộ lễ phục vừa vặn khéo léo tôn lên từng đường cong thân thể. Hắn đang trò chuyện khá vui vẻ với một người đẹp, mặc kệ cánh tay nhiệt tình của người đẹp kia tuỳ ý khoác lên cổ hắn. Chẳng bao lâu, người thiếu niên kia hơi cúi xuống, thì thầm gì đó bên tai người đẹp khiến cô ta bưng miệng cười, liền đó mặc cho người thiếu niên kia vòng tay ôm eo cô ta đi về phía cuối phòng tiệc.
"Một tên công tử ăn chơi trác táng điển hình." Người phụ nữ hừ nhẹ một tiếng, nhìn về Lạc Tranh ở phía đối diện, "Tìm cách khiến hắn chú ý đi, chỉ có vậy cô mới có cơ hội nắm được chứng cứ xác thực có lợi cho thân chủ của mình."
Lạc Tranh đặt ly rượu xuống, trong mắt ánh lên chút lưỡng lự. Một lúc lâu sau mới than nhẹ, "Chị Tề Lê, phiên toàn này nắm chắc mấy phần thắng?"
"Chỉ cần lấy được cuốn băng ghi hình trong tay hắn, đã nắm chắc 9 phần thắng rồi! Lạc Tranh, đây chính là phiên toà đầu tiên của cô khi bước chân vào giới luật sư này. Nếu giành thắng lợi thì con đường sau này của cô sẽ ngày càng thuận lợi." Tề Lê gạt tàn thuốc vào gạt tàn, nói tiếp, "Cô thử nghĩ xem, thân chủ của cô mới mười bảy tuổi đã bị mấy tên công tử nhà giàu kia cưỡng bức. Mọi người trong gia đình cô ta đều đặt hết hy vọng vào cô, đừng để họ phải thất vọng."
Lạc Tranh nhìn chằm chằm vào rượu vang đỏ đang khẽ dao động trong ly, cúi đầu nói nhỏ, "Thành thực mà nói, phiên toà này là do tiền bối Húc Khiên nhận, tôi chỉ là trợ lý của anh ấy mà thôi."
"Chính vì thế, cô mới càng phải giúp cậu ta." Tề Lê cười cười, "Tôi biết cô thầm mến Húc Khiên, nếu như cậu ta biết chứng cứ trọng yếu này do cô giúp cậu ta tìm được, cậu ta nhất định sẽ nhìn cô bằng con mắt khác. Đêm nay chính là một cơ hội tốt."
Tề Lê là luật sư rất có địa vị trong văn phòng luật, chuyên phụ trách các vụ kiện đòi ly hôn. Cô ta tốt nghiệp trường luật cùng khoá với Ôn Húc Khiên, còn Lạc Tranh là đàn em ít tuổi hơn bọn họ mấy khoá, lúc vừa mới tốt nghiệp liền đến văn phòng làm trợ lý cho Ôn Húc Khiên chỉ bởi một nguyên nhân rất đơn giản, nàng thích học trưởng Ôn Húc Khiên.
Lạc Tranh khẽ nhấp chút rượu, thản nhiên nói, "Nếu trong lòng anh ấy có tôi, thì cho dù tôi không làm gì đi nữa cũng vẫn khiến anh ấy chú ý. Còn nếu trong lòng anh ấy không có tôi, thì cho dù tôi có làm nhiều cỡ nào cũng vô dụng."
"Cô đó, thực đúng là học luật nhiều quá đến ngốc rồi. Thật không biết nên nói cô quá lý trí hay quá thiếu kinh nghiệm. Đàn ông họ chỉ muốn trao đổi "thứ đó" mà thôi, cô hiểu không? Tề Lê lại châm điếu thuốc khác, khẽ nhả ra một vòng khói khá điệu nghệ.
"Ok, trao đổi." Lạc Tranh cười nhẹ, đứng dậy.
"Đi đâu vậy?"
"Đến chỗ đàn ông thích trao đổi, nếu không làm sao lấy được chứng cớ?" Lạc Tranh cầm lấy ví, quay đầu lại nhìn Tề Lê, "Chị xác định hắn chỉ là một tên phá gia chi tử, sẽ không có phiền phức gì chứ?" Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
"Đương nhiên." Tề Lê gật đầu.
Lạc Tranh hít sâu một hơi, chậm rãi đi xuống phòng tiệc tầng dưới…
Cánh cửa chỗ khúc quanh ở hành lang khép hờ không ngăn nổi tiếng rên rỉ yêu kiều từ bên trong phát ra. Que khe cửa, có thể thấy rõ ràng một đôi nam nữ đang dây dưa bên trong. Người đàn ông, không đúng, phải gọi là người thiếu niên kia, chỉ thấy bóng lưng của hắn hướng ra ngoài, xem ra hắn đang nỗ lực chuyển động trên thân hình cô gái phong tình vạn chủng quần áo đã sớm lộn xộn kia. Hai chân thon dài của cô ta như rắn nước quấn chặt lấy thắt lưng của thiếu niên kia.
Phía sau cửa, Lạc Tranh khẽ cười đầy khinh miệt, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, cũng chưa đi vào, ngược lại đứng dựa bên cạnh cửa, khẽ nhấp chút vang đỏ trong ly, vừa nhìn đôi nam nữ đang kích tình trước mặt như thể đang xem kịch.
Tiếng động lạ phía ngoài khiến cô gái kia hoảng sợ hét lên như thể gặp quỷ, vội vàng đấy thiếu niên kia ra, cuống cuồng chỉnh sửa lại quần áo. Thiếu niên kia đứng dậy, liếc mắt nhìn thấy nụ cười lấp lánh của Lạc Tranh phản chiếu qua ly rượu có vẻ hơi giật mình nhưng rất nhanh khôi phục sự bình tĩnh. Tuy nhiên, trong suốt quá trình sửa sang lại trang phục không hề rời mắt khỏi gương mặt Lạc Tranh.
Ánh trăng cùng ánh đèn trên tường giao hoà khiến tướng mạo người thiếu niên kia hiện lên rõ ràng trước mắt Lạc Tranh. Không kể tới vóc người cao lớn anh tuấn của hắn, mái tóc đen nhánh có vài lọn hơi che khuất đôi mắt đẹp, toả ra ánh nhìn vô cùng ôn nhu, sống mũi cao thẳng mang theo chút vẻ xa cách, khiến người khác không dám tới gần nhưng vẫn toát lên sự dụ hoặc chết người.
Lạc Tranh chỉ hờ hững liếc nhìn hắn, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, đôi mắt lonh lanh như nước mùa xuân không hề tỏ ra tránh né, nhẹ nhàng chớp chớp, đôi môi đỏ mọng khẽ nhấp một ngụm vang đỏ, bờ môi vương chút rượu càng ánh lên sự căng mọng cùng thơm ngát như quả đào mật.
Thiếu niên khẽ nhếch môi, rõ ràng đem toàn bộ sự chú ý đặt vào cô gái vừa đột ngột xuất hiện.
Lạc Tranh hơi ngửa cổ, đem rượu trong ly uống một hơi cạn sạch, ngón tay thon dài khẽ buông lỏng, chiếc ly trong suốt liền rơi xuống tấm thảm xa hoa. Nhưng nàng chỉ nhìn về phía thiếu niên kia nở một nụ cười dịu dàng, sau đó lưu lại trong ánh mắt hắn một bóng lưng xinh đẹp.
***
Ánh đèn dưới bãi đậu xe ngầm hắt lên bóng Lạc Tranh đổ dài trên mặt đất. Tiếng giày cao gót ưu nhã ngưng bặt trước một chiếc xe thể thao có màu sắc hơi chói mắt. Xác định rõ bóng dáng thiếu niên kia đang theo sát phía sau, ánh mắt nàng có chút hoang mang.
Quả nhiên khi Lạc Tranh vừa muốn đi qua chiếc xe thể thao, sau lưng liền bị một sức mạnh to lớn khống chế. Cánh tay người thiếu niên kia hệt như một chiếc kìm sắt, siết chặt eo nhỏ của nàng, kéo mạnh vào trong lòng hắn.
Lạc Tranh khẽ nhếch môi cười, liền đó xoay người lại, ngẩng đầu, không chút sợ hãi nhìn thẳng vào mắt người thiếu niên kia. Nhưng khi khuôn mặt hắn sát lại gần nàng, trong lòng Lạc Tranh bất giác dâng lên một cảm giác bất an không thể lý giải…
Chương trướcChương tiếp Báo lỗi chương Bình luận Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương. Truyện Full - Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện hay. Website luôn cập nhật những bộ truyện mới thuộc các thể loại đặc sắc như truyện tiên hiệp,truyện kiếm hiệp, hay truyện ngôn tình một cách nhanh nhất. Hỗ trợ mọi thiết bị như di động và máy tính bảng. Contact - ToS - Sitemap ma thien ky quan thuat doc ton tam gioi ngon tinh sac linh vu thien ha chua te chi vuong truyen dam my tien nghich quan bang ngon tinh hoan dam my h vu cuc thien ha ngon tinh nguoc ngon tinh sungCho phép Nhóc buồn được spam một tí nha !
Mình có rất nhiều bạn nhưng nói về bạn thân thì chẳng biết là ai nữa .
1. Có một đứa bạn ( cũng có thể coi nó là bạn thân ) . Nó cũng có một đứa bạn thân nữa .Mình thì thích một cậu bạn trong lớp . Có hôm cái đứa bạn thân của bạn mình đọc được nhật ký của mình thấy mình viết là mình thích cậu ấy , thì đem kể cho con bạn mình nghe rồi kể cho cậu bạn mình thích nghe luôn . Cậu bạn ấy thì rất hay quan tâm đến nhỏ đó ( nhưng mình cũng không chắc là cậu ấy có thích nhỏ đó không ). Còn đứa bạn thân của mình thì suốt ngày đi kể chuyện đó với những đứa bạn khác cùng lớp . Mình cảm thấy rất buồn . Mình biết hết điều đó nhưng mình không nói ra là để níu kéo tình bạn , nhưng mình không biết quyết định đó có thực sự là đúng đắn . Mình có nên nói chuyện thẳng thắn với người bạn thân của mình không hay cứ tiếp tục như vậy để mọi chuyện lắng xuống.
2. Có vài đứa bạn thân khác , chơi với nhau cũng vui lắm . Nhưng mình biết nó cũng nói xấu sau lưng mình. Cụ thể nội dung là gì thì mình không biết và mình cũng không muốn biết . Mình vẫn giữ cái thái độ lặng im để cho mọi chuyện nó qua đi , mình không muốn phanh phui mọi chuyện ra để mất đi tiếp một đứa bạn . Nhưng trong lòng mình rất mâu thuẫn . Lúc mình nghĩ có bạn như vậy thì thà không có còn hơn , nhưng mình cũng không thể mất đi một đứa bạn được.
3. Có thêm một đứa bạn thân nữa là con trai ( chính là cái cậu mình thích ở trên đó ) . Mặc dù 2 đứa là đối thủ không đội trời chung nhưng mình và nó đều rất quý nhau . Nó thường bảo mình là bạn thân của nó . Chuyện gì của nó gần như đều kể cho mình nghe hết , từ chuyện nhỏ nhặt đến chuyện nó thích ai , đến những chuyện buồn của nó . Nhưng đó chỉ là trước kia thôi , bây giờ mình cảm thấy nó cứ kiểu gì ý, tỏ ra rất lạnh lùng với mình , to tiếng với mình , có lúc còn đánh mình nữa chứ . Bây giờ nó chỉ chơi với vài đứa bạn khác thôi . Chẳng còn mấy khi mình và nó trò chuyện nghiêm túc với nhau được nữa . Nhiều lúc muốn nói thẳng với nó rằng nó đã thay đổi , nhưng chưa nói được mấy câu thì lại có người chen vào giữa làm cả 2 đứa đều không nói được gì , mà có nói chuyện nhiều với nhau thì lại có đứa ra trêu ghẹo rồi cười cợt mệt lắm .
Chẳng biết bây giờ ai mới là người bạn thực sự của mình nữa !!! Chán quá !
Ai hãy cho tôi một lời khuyên đi , bây giờ Nhóc buồn phải làm gì ?