ở đây tác giả đã nhân hóa giấy, mực, nhiên
-giấy là một đồ vật vô chi vô giác cũng biết buồn
-Mực đọng trong nhiên chỉ là một đồ dùng mài mực thôi nhưng nó cũng có tâm trang sầu
=> những đồ vật đấy buồn vì không còn ai đến thuê viết nữa và không còn ai quan tâm hay sử dụng đến chúng nữa
=>Tác giả nhân hóa càng làm nổi bật nên nét buồn buồn không tả, có một chút lắng đọng, u sầu càng thể hiện rõ hơn!
“Giấy đỏ buồn không thắm
Mực đọng trong nghiên sầu”.
“Giấy đỏ” là giấy dùng để viết chữ của ông đồ. Thứ giấy ấy rất mỏng manh, chỉ một chút ẩm ướt giấy cũng có thể phai màu. "Giấy đỏ buồn không thắm”, “không thắm” bởi đã lâu ngày không được dùng đến nên phôi pha, úa tàn theo năm tháng. Mực cũng vậy: "mực đọng trong nghiên sầu”. Đó là thứ mực tàu đen thẫm, dùng để viết chữ lên “giấy đỏ”. Khi viết, phải mài mực rồi dùng bút lông họa lên những nét chữ “Như phượng múa rồng bay”. Nhưng nay “Mực đọng trong nghiên” có nghĩa là mực đã mài từ lâu, đã sẵn sàng cho bàn tay tài hoa của ông đồ thực hiện phép màu nhưng đành đợi chờ trong vô vọng. Các từ “buồn”, “sầu” như thổi hồn vào sự vật. Nhờ phép nhân hóa này, nỗi sầu tủi về thân phận của ông đồ như đã thâm sâu vào từng sự vật, nó bao trùm không gian và đè nặng mỗi tấm lòng.