Nói về lòng yêu nước của I. Ê-ren-bua có câu nói nổi tiếng:
" Dòng suối đổ vào sông, sông đổ vào dải trường giang Vôn- ga, con sông Vôn -ga đi ra bể. Lòng yêu nhà ,yêu làng xóm ,yêu miền quê trở nên lòng yêu tổ quốc"
Em hiểu câu nói trên như thế nào?Hãy phát biểu những suy nghĩ của em về quê hương đất nước.
GIÚP MK NHÁ!CẦN GẤP!
Hồ Chủ tịch từng khẳng định: Dân ta có một lòng nồng nàn yêu nước, đó là một truyền thống quý báu của ta. Vậy truyền thống đó đã được hình thành và phát triển như thế nào?
Nhà văn I-li-a Ê-ren-bua đã nói về quá trình hình thành lòng yêu nước một cách sinh động và giàu hình ảnh: Dòng suối đổ vào sông, sông đổ vào dải trường giang Vôn-ga, con sông Vôn-ga đi ra bể. Lòng yêu nhà, yêu làng xóm, yêu miền quê trở nên lòng yêu Tổ quốc.
Thực tế đã cho thấy điều đó là đúng. Lòng yêu nước vốn là một khái niệm trừu tượng, nhưng nó được thể hiện qua những việc làm cụ thể, bình thường hằng ngày. Câu nói của nhà văn Nga đã diễn tả tình yêu Tổ quốc một cách đơn giản và dễ hiểu trong hình ảnh so sánh: lòng yêu nhà, yêu làng xóm, yêu miền quê trở nên lòng yêu Tổ quốc, cũng giống như suối đổ vào sông, sông đổ vào dải trường giang Vôn-ga, con sông Vôn-ga đi ra bể.
Mỗi người sinh ra, lớn lên đều gắn bó với một ngôi nhà, một ngõ xóm, một đường phố hay một làng quê... Chính đời sống thân thuộc, bình thường ấy làm nên tình yêu mến thắm thiết của con người đối với nơi chôn nhau cắt rốn. Từ đó, mở rộng ra tới tình yêu quê hương và tình yêu Tổ quốc.
Tình yêu Tổ quốc bắt đầu từ những tình yêu những đỉnh núi, bờ sông; từ tình yêu cha mẹ, vợ chồng, con cái, bạn bè... Nhà thơ Chế Lan Viên đã từng viết:
Ôi Tổ quốc ta yêu như máu thịt, Như cha mẹ ta, như vợ như chồng. Ôi Tổ quốc nếu cần ta chết, Cho mỗi ngôi nhà, ngọn núi, con sông.
Xưa nay, con cái không chê cha mẹ khó và con người không vì chuyện giàu nghèo mà giảm sút tình yêu Tổ quốc. Đất nước ta còn lạc hậu về khoa học, kĩ thuật, lại thêm chiến tranh tàn phá liên miên nên nhân dân càng khổ, càng nghèo. Gần ba mươi năm cố gắng xây dựng đất nước, chúng ta đã xây dựng được những thành tựu đáng kể nhưng cuộc sống chưa phải đã đầy đủ, dư dật. Vì thế, mỗi người cần đóng góp sức mình để xây dựng đất nước. Dân có giàu thì nước mới mạnh. Những doanh nghiệp giỏi, những hộ nông dân làm kinh tế giỏi, những thanh niên giúp nhau lập nghiệp chính là những công dân đã bày tỏ rõ rệt lòng yêu Tổ quốc của mình. Dân tộc ta vốn có tinh thần yêu nước, quyết hi sinh tất cả để bảo vệ độc lập, tự do. Nối tiếp truyền thống đó, những công dân Việt Nam ngày nay tự hào, tin tưởng và quyết tâm xây dựng đất nước văn minh, giàu mạnh.
Yêu đất nước có nghĩa là yêu thương những người thân thuộc nhất: ông bà, cha mẹ, bạn bè, thầy cô, chăm sóc em nhỏ, giúp đỡ người già. Yêu đất nước cũng có nghĩa là yêu quý, nâng niu, bảo vệ những gì bình thường, gần gũi nhất với chúng ta: ngôi nhà đang ở, ngôi trường đang học, bảo vệ môi trường sống trong lành... Ở lứa tuổi học sinh, lòng yêu nước phải được biểu hiện bằng những hành động cụ thể như chăm học, chăm làm, tích cực rèn luyện sức khỏe, đạo đức để trở thành người hữu ích cho xã hội.
Yêu nước là tình cảm thiêng liêng của mỗi con người. Nó luôn được thể hiện trong từng hành động, từng việc làm cụ thể, đúng như nhận định của I-li-a Ê-ren-bua : Lòng yêu nhà, yêu làng xóm, yêu miền quê trở nên lòng yêu Tổ quốc.
1. Lòng yêu nước ban đầu của con người như một con suối nhỏ, chưa hề sâu rộng, mênh mông. Nó gắn với môi trường sống, với thiên nhiên như “Con cá bơi yêu nước, con chim ca yêu trời” (ý thơ Tố Hữu). Đó là những phản xạ tự nhiên mà con người thường có. Một cái cây trước nhà, một cái phố đổ ra bờ sông, vị thơm chua mát của trái lê mùa thu, đó là “những vật tầm thường nhất”. Trong câu văn kể việc đã hình thành một nhạc điệu xao xuyến, bâng khuâng của tình yêu xứ sở. Tuy còn một cái gì mơ hồ, chưa định hình rõ nét, nhưng nó đã là lòng yêu nước sơ khai, là điểm ban đầu.
2. Sự đột biến của cảm nhận về tình yêu ấy ở con người chỉ xảy ra trước những biến cố, nhất là những nguy cơ, những thử thách mất còn. Người con trai trong ca dao thời trước chỉ day dứt khi phải xa quê : “Anh đi anh nhớ quê nhà…”. Còn ở đây, vấn đề nghiêm trọng hơn : cuộc chiến đấu nổ ra, vận mệnh của nước Nga treo trên đầu sợi tóc. Chính trong bối cảnh khắc nghiệt ấy mà người Nga đã nhìn quê hương với con mắt khác. Một câu văn tưởng như chỉ là một chuyển ý thông thường, nhưng thực chất, nó đã là một sự phân cấp : “chiến tranh khiến cho mỗi công dân Xô viết nhận ra vẻ thanh tú của chốn quê hương”. “Chiến tranh”, đó là một cái mốc, những con người sống trên lãnh thổ nước Nga đã trở nên là những “công dân Xô viết”, nghĩa là mang một trọng trách thiêng liêng. Phải đặt câu văn vào bối cảnh lịch sử cụ thể của nước Nga lúc này là sau một năm phát xít Đức tấn công, quân đội Nga phải thực hiện cuộc lui binh chiến thuật, rời bỏ phía tây, chuẩn bị cho cuộc chiến đấu lâu dài mới thấy hết những hàm ý sâu xa của nó. Một trong hai khả năng : “nước Nga sẽ không còn” xuất hiện. Trong tình hình ấy, tình cảm hồn nhiên với quê hương được nhanh chóng thay thế bằng những trằn trọc, trầm tư. Cái đang có có thể sẽ thành không, những cảnh vật nên thơ ban đầu lúc này mới trớ nên có hồn. Cái đẹp tự nhiên mới bừng sáng lên trong khoảnh khắc. Và cái bình thường đã trở nên khác thường trong những rung động thiết tha. Tất cả đã trở thành máu thịt của con người : cái cây trước nhà sẽ không còn, cái phố nhỏ sẽ tan hoang, vị thơm của trái lê hay mùi cỏ thảo nguyên sẽ sặc sụa mùi chiến tranh bom đạn của quân thù. Chính là trong bối cảnh ấy, người ta mới hiểu thấu đến nao lòng “vẻ thanh tú của chốn quê hương”.
Quê hương của nước Nga, hay rộng hơn cả Liên bang Xô viết, mỗi nơi một vẻ nhưng nơi nào cũng yên ả, thanh bình. Đó là xứ sở của thơ và nhạc. Còn gì thơ mộng bằng những đêm tháng sáu sáng hồng của vùng cực Bắc, hoặc cảm giác về thời gian ngừng trôi giữa trưa hè vàng óng của U-crai-na. Muốn kiếm tìm chất hội hoạ điển hình phải đến Gru-di-a cùng với những niềm vui bất chợt khi thì rời những tảng đá sáng rực, lúc thì dòng suối óng ánh bạc đột ngột hiện ra trước mắt được mời chào bằng rượu vang đựng trong những túi bằng da dê như tập quán của dân du mục. Đường bệ và cổ kính là những bức tượng bằng đồng với những con chiến mã tung bờm của Lê-nin-grát, còn Mát-xcơ-va có điện Krem-li như một trái tim. Phát hiện vẻ đẹp muôn màu này, người viếí không hề có ý định phô trương. Chẳng thế mà thay cho cái hào nhoáng, cái ngạo nghễ của nền văn minh công nghiệp là thiên nhiên với tầng tầng lớp lớp những vỉa, tầng văn hoá lâu đời. Tính chất tuỳ bút bộc lộ những cảm xúc riêng tư – với tư cách một công dân Xô-viết vừa mở ra trên độ rộng, vừa lắng lại ở độ sâu. ở đó có cái chung, cũng có cái riêng. Nhưng dù là chung hay riêng, có mảnh đất nào, vùng miền nào không phải là một phần cơ thể của nước Nga, của chính người viết, nên có câu văn nào chẳng thao thức, nao lòng ?
3. Điểm nhấn của bài văn là đoạn kết : “Dòng suối đổ vào sông, sông đổ vào dải trường giang Vôn-ga, con sông Vôn-ga đi ra bể”. Đó là sự vận hành của quy luật tự nhiên. Nhưng cũng là quy luật của con người : “Lòng yêu nhà, yêu làng xóm, yêu miền quê trở nên lòng yêu Tổ quốc”. Ở đây không chỉ là vấn đề biến đổi về lượng. Lượng đổi, chất đổi giống như bão không phải tự nhiên mà có. Nó từ gió sinh ra. Tục ngữ Việt Nam có câu : Kẻ gieo gió phải gặt bão. Kẻ thù động vào nước Nga sẽ hiểu lòng yêu nước của người Nga. Bởi một mặt : tình yêu của con người mạnh, yếu như thế nào thì không có một cách nào khác hơn là phải đem vào thử thách, mà thử thách ghê gớm nhất là lửa đạn của chiến tranh. Và mặt thứ hai, trong thực tế, từ “mùa thu qua” (mùa thu năm 1941), một lẽ phải của tâm hồn đã được xác nhận hiển nhiên : “Mất nước Nga thì ta còn sống làm gì nữa”. Lẽ phải ấy đã được vang lên trong tiếng súng phản công, đã kéo lên ngọn cờ chiến thắng ngay tại sào huyệt của quân thù.
4. Về nghệ thuật của bài văn, ta thấy nổi lên cách lập luận rất chặt chẽ theo một trình tự lô gích của tư duy : Lòng yêu nước luôn tiềm tàng ở mỗi con người. Khi chiến tranh xâm lược xảy ra, lòng yêu nước ấy được đánh thức, và sức mạnh ghê gớm của nó sẽ được chứng minh. Hai luận điểm đầu là những thực tế (những thực tế không nhìn thấy), còn luận điểm thứ ba là hệ quả, tuy chỉ là dự báo (sẽ được nhìn thấy nhãn tiền). Những điều tưởng như không cần phải bàn cãi gì nhiều, nhưng quân thù không sao hiểu được (không chỉ được chứng minh trong cuộc phản công thắng lợi của Hồng quân Liên Xô, mà cả trong hai cuộc kháng chiến của nhân dân Việt Nam chống thực dân Pháp và đế quốc Mĩ xâm lược sau đó không lâu). Cùng với cách lập luận ấy là một lối điễn đạt thật trữ tình, sâu lắng, tài hoa. Lối diễn đạt này nói rất đúng và rất hay vẻ đẹp phong phú của tâm hồn người Nga. Cách viết của Ê-ren-bua giống như người khai thác nguyên liệu tâm hồn ở những tầng sâu và phát hiện ra ở đó một thứ tiềm lực tinh thần để chính người Nga biến nó thành vũ khí, để chiến thắng mọi thứ bom đạn của quân thù cho dù chúng có ghê gớm đến đâu.
I.Mở bài:
-Yêu nước là tình cảm thường thấy ở những con người chân chính.
-Nhà văn I.Ê-ren-bua đã nêu lên những biểu hiện cụ thể của lòng yêu nước qua câu nói nổi tiếng:Dòng suối đổ vào sông....trở nên lòng yêu Tổ Quốc.
II.Thân bài:
1. Giải thích câu nói của I.Ê-ren-bua
-Câu nói trên có ý nghĩa như thế nào?
+Lòng yêu nước được hình thành trên những cơ sở hết sức cụ thể , từ những việc làm nhỏ nhặt nhất.
+Hình ảnh so sánh''Dòng suối đổ vào sông, sông đổ vào đại trường giang Vôn-ga , con sông Vôn-ga đi ra biển'' cũng giống như''lòng yêu nhà,yêu làng xóm,yêu miền quê trở nên lòng yêu Tổ Quốc.
-Vì sao có thể nói yêu nhà,yêu làng xóm,yêu miền quê lại là yêu Tổ Quốc?
+Con người sinh ra, lớn lên trong một môi trường rất cụ thể(gia đình, làng xóm,khu phố,...)Đó là những con người, những cảnh vật rất gần gũi thân thuộc với mỗi người.Không có tình yêu với những người đã nuôi dưỡng mình thì không thể có tình yêu đồng loại được. Không có tình yêu với những cảnh vật gắn bó với mình suốt thời thơ ấu và trong cuộc đời thì không thể có tình yêu đất nước (dẫn chứng một vài biểu hiện cụ thể của những con người thực hoặc các nhân vật trong các tác phẩm văn học)
+Nói yêu nhà,yêu làng xóm, yêu quê hương,yêu miền quê là yêu Tổ Quốc còn có ý nghĩa phê phán một thứ'' lòng yêu nước mơ hồ'', trừu tượng, chỉ nói yêu nước chung chung mà không thấy biểu hiện bằng những tình cảm,việc làm cụ thể, gần gũi (nêu dẫn chứng cụ thể mà em biết)
2.Suy nghĩ của bản thân về lòng yêu nước.
-Suy nghĩ chung
+Đất nước ta còn nghèo, gặp muôn vàn khó khăn trên bước đường xây dựng XHCN. Chiến tranh kéo dài đã gây tổn thất nhiều về tiền và của. Nhiều mặt tiêu cực chưa được khắc phục=>Nhiệm vụ và trách nhiệm của bản thân
+Rất tự hào về truyền thống anh hùng của dân tộc. Tin tưởng vào sự quyết tâm đỏi mới của Đảng hiện nay để đưa đất nước đi lên.
-Biểu hiện
+Yêu thương gia đình:ông bà,cha mẹ,anh chị em,...Điều đó phải được thể hiện cụ thể qua thái độ,lời nó, cử chỉ,hành động,...
+Yêu quý và có ý thức giữ gìn những vật bình thường,gần gũi nhất trong đời sống,làng xóm,khu phố mình đang sinh sống...
+Khi còn ngồi trên ghế nhà trường, tình yêu quê hương đất nước phải được thể hiện bằng những việc làm cụ thể như chăm học, chăm lao động, rèn luyện trở thành công dân tốt, tích cực tìm hiểu về truyền thống văn hóa của dân tộc mình để giới thiệu với bạn bè quốc tế.
-Trê cơ sở đó mà bồi dưỡng tình yêu nhân dân,đất nước nói chung, nhận thức rõ lòng yêu nước ngày nay không thể tách rời với việc xây dựng đất nước phồn vinh, xã hội công bằng, văn minh.
III.Kết bài:
-Khẳng định lại vấn đề:lòng yêu là tình cảm thiêng liêng, cao quý của mỗi con người.
-Xác định rõ thái độ đúng đắ trước hoàn cảnh đất nước đang đổi mới.