"Trong làn nắng ửng khói mơ tan
Đôi mái nhà tranh lấm tấm vàng
Sột soạt gió trêu tà áo biếc
Trên giàn thiên lí. Bóng xuân sang".
Thảm cỏ xanh non trải rộng tới tận chân trời là gam màu nền cho bức tranh xuân. Trên nền xanh non ấy điểm xuyết một vài bông hoa lê trắng. Màu sắc có sự hài hòa tuyệt diệu gợi vẻ đẹp riêng của mùa xuân: mới mẻ, tinh khôi, đầy sức sống, khoáng đạt, trong trẻo, nhẹ nhàng, thanh khiết. Chữ “điểm” làm cho cảnh vật thiên nhiên sinh động, như có hồn; sức sống như cựa quậy, chuyển mình, khoe sắc.
Tiết thanh minh mọi ngươi sắm sửa lễ vật để đi tảo mộ, sắm sửa quần áo để vui hội đạp thanh. Lễ tảo mộ thành kính, trang nghiêm với những nghi lễ tín ngưỡng dân gian xuất hiện. Cảnh vật vẫn mang cái thanh cái dịu của mùa xuân: nắng nhạt, khe nước nhỏ, 1 nhịp cầu nhỏ bắc ngang. Mọi chuyển động đều nhẹ nhàng: mặt trời từ từ ngả bóng về tây, bước chân người thơ thẩn, dong nướ uốn quanh. Tuy nhiên, cái không khí nhộn nhịp, rộn ràng của lễ hội không còn nữa mà đang nhạt dần. Các từ láy “tà tà”, “thanh thanh”, “nao nao”, “thơ thẩn” không chỉ biểu đạt sắc thái cảnh vật mà còn bộc lộ tâm trạng con người. 2 chữ “nao nao” đã nhuốm màu tâm trạng lên cảnh vật. Cảm giác bâng khuâng, xao xuyến, nuối tiếc về một ngày hội xuân đã kết thúc và sự linh cảm về điều sắp xảy ra đã xuất hiện.
Bức tranh và lễ hội mùa xuân được hiện lên sinh động nhờ những biện pháp miêu tả tài nghệ của Nguyễn Du. Tác giả đã sử dụng những từ ngữ giàu chất tạo hình hợi hình ảnh, màu sắc, tâm trạng. Ngoài ra, tác giả còn sử dụng bút pháp tả cụ thể, gợi, có tính điểm xuyết, chấm phá tạo nên một bức tranh xuan giản dị, độc đáo nổi tiếng về mùa xuân.Vẻ đẹp thiên nhiên mùa xuân đơn sơ, giản dị, tươi đẹp, trong sáng, đầy sức sống và một lễ hội mùa xuân mang đậm màu sắc dân tộc VN.