Đoạn văn gì mà 1,5 tờ giấy thi vậy bạn
Làm gì có chuyện này , chỉ có bài văn mới như vậy thôi
Mẹ là người bạn đồng hành,là người thân,người mà em quý trọng nhất.Mái tóc đen nháy và đôi mắt đầm ấm khiến mẹ trở nên gần gũi,thân thiết với em.Mỗi khi mẹ cười trông như những ánh nắng ban mai khẽ ghé xuống theo làn gió thoảng.Không như các bà mẹ khác, mẹ thường chỉ bảo, chia sẻ cho em mỗi khi em buồn,mỗi khi em vui.Vì vậy em rất yêu quý mẹ và mong sao mẹ sống thật lâu để em còn được ngắm nụ cười và những ngày hạnh phúc bên mẹ.Nêú các bạn yêu mẹ hãy để những ngày không phai trong tâm trí của chúng ta.
Muốn biết ý nghĩa của Hòa Bình, hãy hỏi người chiến binh vừa trở về từ nơi lửa đạn. Muốn biết giới hạn của Thời Gian, hãy lắng nghe niềm khát khao còn dược nhìn thấy bình minh của kẻ đang phải mang bệnh hiểm nghèo. Và, để cảm nhận được tầm vóc của người Mẹ, của tình Mẹ; xin hày sẻ chia cùng ánh nhìn đau đáu một nỗi buồn không thể gọi tên, song lại vô cùng da diết đến tái tê của những bé thơ côi cút, chưa bao giờ được cất lên hai tiếng Mẹ ơi!
Mẹ! Chỉ độc từ giản dị ấy thôi mà từ thuở ra đời cho đến tận bây giờ con vẫn chưa hiểu hết chiều sâu. Chỉ biết rằng trong lòng con, mẹ là tứ thơ đẹp nhất trần đời!
Cuộc sống quanh ta được tạo nên từ những điều giản dị. Đại dương bao la kia lại bắt đầu từ những hạt muôi nhỏ mặn mòi. Những chồi non nhỏ bé mướt xanh báo hiệu Đông tàn. Cánh én chao nghiêng giữa nền trời thăm thẳm để dẫn về cả một mùa xuân tinh khôi… Và Mẹ, Mẹ chính là điều giản dị nhất mà Vĩ Đại nhất cuộc sống này đã ban tặng cho ta.
Vòng tay ấm áp yêu thương, dòng sữa ngọt ngào cùng lời ru thiết tha trìu mến của Mẹ đã quấn quýt bên ta trong từng giấc ngủ ấu thơ, đã cho ta được nên vóc nên hình:
“Âu ơ… gió mùa thu Mẹ ru con ngủ
Năm canh dài Mẹ thức đủ năm canh”
Mẹ lo lắng cho ta từng miếng ăn, giấc ngủ, thức thâu đêm mỗi khi ta đau bệnh. Ngày đầu tiên ta cắp sách đến trường, chính thức hòa mình vào thế giới rộng lớn bên ngoài. Mẹ đã dìu dắt ta đi, âm thầm nhận lây về mình bao gian khổ nhọc nhằn:
“Ví dầu cầu ván đóng đinh
Cầu tre lắt lẻo gập ghềnh khó đi
Khó đi Mẹ dắt con đi
Con đi trường học Mẹ đi trường đời*
(Ca dao)
Tuổi hồn nhiên, ta đâu biết được. Mẹ đã chọn đi “trường đời” "lắt lẻo gập ghềnh” cùng trăm ngàn mối lo toan để đổi lấy cho ta manh áo lành lặn và những giây phút vô tư cùng chúng bạn dưới mái trường. Trên con đường ta đi tới, bóng Mẹ nhỏ bé liêu xiêu nhưng sao lại có một sức mạnh lạ kì, sẵn sàng chở che cho ta qua mọi bão giông gian khó.
“Mẹ ta không có yếm đào
Nón mê thay nón quai thao đội đầu
Rối ren tay bí tay bầu
Váy nhuộm bùn áo nhuộm nâu bốn mùa
(“Ngồi buồn nhớ Mẹ ta xưa” – Nguyễn Duy)
Mẹ là thế đấy, cả cuộc đời luôn lam lũ bận bịu với đồng cạn ruộng sâu, với những mùa màng khoai sắn. Cả cuộc đời, Mẹ chỉ sống vì con, dành cho con những điều tốt đẹp nhất mà chẳng giữ lại cho riêng mình bất cứ thứ gì. Thời son trẻ, Mẹ cũng đã từng là một nhan sắc, với tất cả những nồng nàn thanh tân, giọng hát ngọt ngào, ánh nhìn lúng liếng đã làm xao xuyến bao trái tim.
Mẹ từng có yếm đào, với những áo tứ thân mớ bảy mớ ba sắc màu rực rỡ, nón quai thao lộng lẫy những buổi hội Lim rộn ràng … Tất cả giờ đây Mẹ đă lặng lẽ cất thật sâu vào ngăn tủ gọi tên là Kỉ Niệm. Mẹ ta sấp ngửa băng đồng cho kịp buổi chợ trưa, “nón mê thay nón quai thao đội đầu”, cái mê nón tả tơi song Mẹ vẫn chưa chịu thay nón mới chỉ vì Mẹ sợ chén cơm ta ăn trưa nay, tôì nay sẽ phải độn thêm nhiều ngô khoai hơn nữa. Ta chưa một lần được nhìn thấy Mẹ thảnh thơi, ta cũng chưa một lần được nhìn thấy yếm đào’ của Mẹ. Nhưng ta lại thấy yêu quý xiết bao khi bốn mùa được quẩn quanh bên “váy nhuộm bùn áo nhuộm nâu bốn mùa” của Mẹ.
Từ bao giờ không biết, Mẹ ta đã đi vào ca dao và thơ ca bằng những hình ảnh thật hồn hậu, giản dị như vậy.
…"Không ai yêu Mẹ bằng con
Không ai thương con bằng Mẹ
Mẹ là quê hương của con
Què hương với chuối ba hương
Với xôi nếp mật với đường mía lau.”…
Tinh yêu thương Mẹ dành cho con luôn luôn là vô tận vì …“Lòng Mẹ bao lo như biển Thái Bình dạt dào. Tình Mẹ tha thiết như dòng suôi hiền ngọt ngào”.. (“Lòng Mẹ”’ Y Vân). Chỉ vì, đó là Mẹ của ta. Chao ôi, tiếng gọi Mẹ đơn sơ mà sao trĩu nặng đến thấm thìa như một chân lí: “Không ai yêu Mẹ bàng con. Không ai yếu con bằng Mẹ”.
Chân lí tình thương này đã trở thành một đúc kết mà có lẽ phải trải nghiệm bằng cả đời này ta mới có thể thấu hiểu được.
…“Ta đi trọng kiếp con người
Cũng không đi hết mấy lời Mẹ ru”…
(Ngồi buồn nhớ Mẹ ta xưa – Nguyễn Duy)
Có kẻ tha phương nào lại không canh cánh trong lòng một nỗi niềm cố xứ? Và, “cố hương” ấy, chính là Mẹ. Hình bóng Mẹ luôn dõi theo con trên mọi nẻo đường, đến mọi phương trời xa lạ. Chỉ cần nghĩ về Mẹ, con đã thấy cõi lòng lẻ loi của mình như được sưởi ấm lại, vì tự nhiên và đương nhiên như một điều hiển nhiên “Mẹ là quê hương của con”. Quê hương ấy là những gi hết sức bình dị mà cũng hết sức ngọt ngào như tình thương của Mẹ vẫn dành cho con vậy:
“Chuối ba hương, xôi nếp mật, đường mía lau”. Có thể con vẫn còn chưa đủ lớn khôn để hiểu được một cách thấu đáo, chỉn chu về khái niệm “Quê hương*
“Quê hương là gỉ hở Mẹ
Mà cô giáo dạy phải yêu
Quê hương là gì hở Mẹ
Ai đi xa củng nhở nhiều
(“Bài học đầu cho con" – Đỗ Trung Quân)
Nhưng con lại biết rõ ràng lắm, cái nỗi “nhớ nhiều” ây đang trở về cùng hình ảnh thân thương của Mẹ:
"…Quê hương là cầu tre nhỏ
Mẹ vể nón lá nghiêng che
Quê hương là đèm trăng tỏ
Hoa cau rụng trắng ngoài thềm*
(“Quê hương" – Đỗ Trung Quân)
Ai bảo rằng nỗi nhớ thì thật khó gọi thành tên? Trong tâm tưởng con, vẫn vẹn nguyên một màu “vàng hoa bí”, một “giậu mồng tơi” bờ rào "dâm bụt* thân quen, “chùm khế ngọt” mà “con trèo hái mỗi ngày’*. Tất cả những sự vật gần gũi, mộc mạc ấy giờ đây đã trở thành một quầng sáng lung linh; soi rõ hình ảnh thân thương nhất trong con: Mẹ!
“Quê hương mỗi người chỉ một
Như là chỉ một Mẹ thôi
Quê hương nếu ai không nhớ
Sẽ không lớn nổi thành người”
("Quê hương" – Đỗ Trung Quân)
Phải rồi, bước chân ta, dù có đủ dài và rộng để in dấu lên khắp nẻo đường đời. nhưng nỗi nhớ thì chỉ mãi hướng về một phía: đường về nhà Mẹ, lối về quẻ Mẹ!
“Chiều chiểu ra đứng ngõ sau
Trông về quê Mẹ ruột đau chín chiều”
(Ca dao)
Diễm phúc lớn nhất của một kiếp người là được sống trong tình thương yêu của Mẹ, được tận hưởng sự săn sóc, nâng niu của Mẹ. Tình Mẹ hiền từ như “nước trong nguồn chảy ra" mãi mãi không khi nào cạn kiệt. Những đứa con lúc nào cũng vô tư đón nhận tình Mẹ từ thuở bé thơ: “chỗ ướt Mẹ nầm, chỗ ráo con lăn”. Nào có mấy ai thấu hiểu được, dù chỉ là một phẩn, sự gian lao nhọc nhằn và cả những nỗi niềm cô đơn của Mẹ. Đất nước oằn minh trong tiếng bom đạn chiến tranh, cha lên đường ra trận, còn lại một minh, Mẹ lặng lẽ nuôi con cùng một tấm lòng son sắt:
…“Ngày trở về mắt đẫm lệ rơi
Hai mươi năm từ ngày Mẹ cưới
Đến hôm nay mới sống đời vợ chồng
Hai mươi năm…
Hai mươi năm… Mẹ nuôi con một mình…”
(“Mẹ” – Đoàn Ngọc Thu)
Không chỉ nuôi dạy con khôn lớn nên người, Mẹ còn góp phần vào cuộc kháng chiến thần thánh của cả dân tộc bằng chính sức vóc hao gầy và nàm tay bé nhỏ, tảo tần:
…“Có bà Mẹ Bàn Cờ
Vai gầy tóc bạc phơ
Chuyền cơm qua vách cấm
Khi ngoài trời đổ mưa”…
(Người Mẹ Bàn Cờ – Trần Long Ẩn)
Như ngày nào, Mẹ vì con mà nhận lấy nắng, mưa; hôm nay, Mẹ theo vào cuộc chiến cũng ch! vì muốn che chắn cho con khỏi họng súng quân thù “Dưới cơn mưa”, Mẹ đã trở thành “Huyền thoại”:
"Che từng căn hầm nhỏ
Xóa sạch vết con về
Mẹ chìm dưới cơn mưa”…
(“Huyền thoại Mẹ” – Trịnh Công Sơn)
Cuộc chiến nào lại không đem theo mất mát, đau thương? Mang nặng, đẻ đau, không quản dầm sương, dãi nắng. Mẹ chắt chiu từng dòng sữa mát lành, từng hạt gạo dẻo thơm để nuôi con lớn khôn thành “Thánh Gióng”. Khi Tổ quốc lâm nguy, Mẹ tiễn con lên đường, chôn sâu tận đáy lòng mình nỗi lo lắng khôn cùng, Mẹ hi sinh đời mình cho con và hiến dâng những đứa can yêu dấu của mình cho Tổ quốc. Con của Mẹ mãi mãi chẳng trở về, giờ đầy "Mẹ đang cô đơn” nhưng ta hiểu, Mẹ không bao giờ tiếc nuối. Nước mắt Mẹ rơi, nhưng Mẹ vẫn tự hào xiết bao vì những “Thánh Gióng” của Mẹ.
Tình Mẹ lại là vầng trăng dịu dàng, đem lại cho ta cảm giác bình yên thanh thản
Đi khắp hành trình thi ca, ta gặp nhiều lắm những hình tượng người Mẹ kiên cường như vậy. Mẹ Tơm, Mẹ Suốt, chị Út Tịch… tất cả đều là nhừng cuộc đời Giản Dị mà Ánh Hùng;
…“Sống trong cát chết vùi trong cát
Những tấm lòng như ngọc sáng ngời…"
(“Mẹ Tơm” – Tố Hữu)
Và cả những bà Mẹ vô danh mà ta chưa kịp biết tên, đã cưu mang ta suốt thời khói lửa, đã che chở cho ta, gắn bó cùng ta giống hệt như người Mẹ ruột nhân từ:
… Con nhớ mế lửa hồng soi tóc bạc
Năm con đau mế thức một mùa dài
Con với mế không phải hòn máu cắt
Nhưng trọn đời con nhớ mãi ơn nuôi"…
(“Tiếng hát con tàu” – Chế Lan Viên)
Hình bóng Mẹ và tình thương của Mẹ dành cho con luôn được miêu tả bằng những hình tượng giản dị nhất, thuần khiết nhất và đẹp nhất trong thi ca, trong âm nhạc. Đối với mỗi đứa con thì người Mẹ của mình luôn là mẫu bình toàn mỹ. Nếu như người cha là bóng núi Thái Sơn uy nghiêm sừng sững thì người Mẹ lại là dòng nước êm đềm. Sự quan tâm của Cha giống như ánh Thái Dương chói lọi, soi cho ta thấy con đường cần phải đi; thì tình Mẹ lại là vầng trăng dịu dàng, đem lại cho ta cảm giác bình yên thanh thản:
…“Mẹ ơi! Mẹ ơi! Dù năm tháng trôi
Mẹ như vầng trăng lặng lẽ sáng soi
Tỏa sáng đời con
Những khi hạnh phúc êm đềm
Những khi va vấp ưu phiền
Con chỉ tìm về với Mẹ thôi
Trong lòng Mẹ bát ngát biển khơi…"
("Mẹ" – Đoàn Ngọc Thu)
Còn nơi chốn nào trên thế gian nầy ấm áp cho bằng vòng tay của Mẹ? Có lời hát nào trên cuộc đời này dịu êm và tha thiết hơn lời ru con của Mẹ? Và, có ai khác nữa trong cuộc sống này thương yêu con, hi sinh cho con tận tụy và âm thầm vô điều kiện và bất vụ lợi như Mẹ? Có thứ tình cảm nào nữa chăng để có thể sánh ngang tình Mẹ thương con về sự vô hạn định? Lúc con hạnh phúc bình yên thì Mẹ là người hạnh phúc hơn cả. Khi con gặp cảnh bất hạnh, đau buồn, Mẹ đã lặng thầm mà đau đớn cho con. Mẹ dõi theo từng bước con đi ngay cả khi con lớn khôn và Mẹ đã không còn trên dương thế. Con cảm nhận được tình thương vô ngần ấy của Mẹ nên vào những lúc nghịch cảnh đau thương nhất, tuyệt vọng nhất, lúc bên cạnh con không còn bất kì ai để nương tựa, con tìm về với Mẹ, nghĩ đến Mẹ.
Trước mắt ta như vẫn còn hiện diện bầu không khí như thực như mơ vào “đêm tân hôn” của Huệ Chi, cô gái trong sáng và yếu đuối bất lực trước trùng điệp những mưu toan bao vây xung quanh mình. Cô không thể kháng cự, cũng không thể trốn chạy và trong nỗi tuyệt vọng đến cùng cực, cô đã tìm đến sự giải thoát cuối cùng, đó là cái chết.
…“Hình ảnh người Mẹ đã khuất từ năm Huệ Chi còn cặp tóc tới nay, vừa đúng mười lăm năm vừa lay gọi Huệ Chi…”
Trong những giây phút cuối cùng Huệ Chi không cảm thấy run sợ và có độc vì kí ức tuổi thơ cùng với người Mẹ hiền hậu đã dồn dập trở vể bao bọc lấy cô:
… “Mẹ lại dắt tay con lên thang như cả khi còn khỏe đây! Tay Mẹ cứ nâng đã cho con từng bước, chỉ lo cho con khụy chân vì mỏi tay, chóng mặt vì gió!…”
… “Mẹ còn choàng lấy lưng con, sát mặt, mũi, má mình vào má con mà thủ thỉ: trưa nay, tối nay, ngày mai… Mẹ lại nấu chè ngô non, chè đỗ đãi, Mẹ lại thổi xôi hoa cau, lại luộc ngồng cải, lại chưng mắm cáy, lại rang tép riu cho con ăn nhé…! (“Huệ Chi trước lễ cưới” – Nguyên Hồng)
Như thế đấy, bóng hình Mẹ luôn là điểm tựa yên bình nhất đón con quay về, che chở cho con trước mọi giông bão của cuộc đời.
Có giây phút sum vầy Mẹ con nào cảm động đến lay động trái tim con người như khoảnh khắc mợ Du lén lút quay về gặp “thằng Dũng con mợ”:
"…Và tôi cảm thấy rõ ràng sự lo lắng và đau khổ của một người đàn bà đã bị đuổi ra khỏi cửa của một gia đình, nay lén lút trở về để được thăm nom con giây phút…” (“Mợ Du” – Nguyên Hồng)
Nhân vật “tôi” chỉ là một đứa trẻ ngây thơ, chưa hiểu hết lẽ ghét thương của thế giới người lớn, "… và như những người lớn, tôi đã ghét và khinh mợ mỗi khi nghe nhắc đến mợ với cái tội không thể tha thứ ấy…” nhưng “…nhìn sự chia lìa, đau xót của hai Mẹ con Dũng, tôi đã có cảm tưởng chính tôi là Dũng và tôi đã có ý muốn ôm ghì lấy mợ Du, ôm ghì mãi mãi, ôm ghì lấy rồi dù bị chết cũng cam tâm…" ("Mợ Du” — Nguyên Hồng). Ta chợt bắt gặp nét tương đồng trong số phận xót xa cay đắng và đầy nghiệt ngã giữa mợ Du và chị Phăng- tin, Mẹ bé Cô-dét trong tiểu thuyết “Những người khốn khổ” của đại văn hào Pháp Victor Huygo. Chị Phăng-tin đã phải ngập sâu trong thế giới tối tãm, phải ỉàm những nghề chua chát nhất; kể cả phải cắt đi mớ tóc đẹp óng ánh và nhổ bán cả đến những chiếc răng của mình đổi lây tiền gửi vợ chồng Tê-nác-điê để nuôi Cô-dét. Chị đã nỗ lực kéo dài cuộc đời khốn khổ của mình chỉ bằng vào thứ ánh sáng le lói xa xôi: Cô-dét đang sống tốt và sống khỏe! Có thể nói không quá lời rằng: Phăng-tin là hiện thân cho người Mẹ khổ đau nhất của mọi nền văn học.
Phăng-tin cũng như Mợ Du đã vĩnh viễn ra đi mà chưa một lần gặp lại con mình kể từ khi chia tay lần cuối. Lòng ta ngậm ngùi trước số phận bi thảm của họ, nhưng hình tượng hai người Mẹ ấy đã neo lại trong ta một dấu son khó thể phai nhòa về khái niệm thiêng liêng: Tình Mẫu tử.
Một nhà thơ đã từng thốt lên sau khi người Mẹ kính yêu của mình đã trở thành "tro bụi bên sông”:
“ … Ta làm thơ cho đời và biết bao người con gái”
Đã bao giờ thơ cho Mẹ ta chưa?…”
(Đỗ Trung Quân)
Trước nỗi bừng tỉnh muộn màng này, ta chợt điếng lòng khi hình dung đến một lúc nào đó, “ Mẹ bỏ con đi đường xa vạn dặm” (Trịnh Công Sơn). Cuộc sống của ta sẽ trở nên tối tăm và trống vắng, vô nghĩa và lạnh lẽo đến nhường nào nếu không còn Mẹ?
“ ..Rủi mai này Mẹ hiền có mất đi
Như đóa hoa không mặt trời
Như trẻ thơ không nụ cười
Ngỡ đời mình không lớn khôn thêm
Như bầu trời thiếu ánh sao đêm …”
(“Bông hồng cài áo" -Phạm Thế Mỹ)
Còn lời so sánh nào súc tích hơn thế, cụ thể hơn thế mà cũng đem ỉạỉ cho ta nhiều dự cảm buồn đau hơn thế? Bầu trời xa tít tắp và huyền ảo đến khôn cùng kia chỉ đẹp và gần gũi hơn khỉ tỏa sáng những ánh sao lấp lánh. Và có loài hoa nào tồn tại được, tươi tắn rực rỡ được, nếu như không có ánh Mặt Trời. Có gương mặt trẻ thơ nào trọn vẹn hồn nhiên khi thiếu vắng nụ cuời vô tư lự? Sự hiện hữu của Mẹ trong cuộc đời ta luôn lặng ỉẽ âm thầm mà chi đến khi Mẹ đã ra đi thì ta mới bàng hoàng mà phát hiện, hụt hẫng mà nuôi tiêc …
Tự vấn lại lòng mình đôi khi đã quá vô tư đến độ vô tâm mà tận hưởng tình yêu của Mẹ. Tình Mẹ cho ta không đòi hỏi, đáp đền như mọi dòng sông vẫn luôn lặng thầm chảy ra biển lớn. Lòng yêu thương Mẹ dành cho ta như những phù sa tự ngàn đời, vẫn bồi đắp cho biết bao đồng bằng, bến sông thêm màu mỡ, tốt tươi. Ta khẽ nâng đôi bàn tay Mẹ, áp vào má mình. Chao ôi là ấm áp! Đôi bàn tay đã có nhiều chỗ chai sần vì cuộc mưu sinh cực nhọc. Đôi bàn tay theo năm tháng đã nhăn nheo, gầy guộc, ram ráp, tảo tần. Vậy mà sao ta vẫn cứ thấy đôi bàn tay của Mẹ ta là đẹp nhất và mềm mại nhất? Từ đôi bàn tay này của Mẹ, miếng vá trên áo con như được hóa phép nhiệm màu, trở thành tinh xảo đến lạ lùng, Mẹ dạy con rằng “đói cho sạch, rách cho thơm”, và con đã nâng niu quý giá manh áo cũ ấy đến chừng nào, Mẹ có biết không? Chỉ vì từ miếng vá kia trong từng mũi chỉ đường kim đều có hơi ấm từ tình thương của Mẹ!
Hôm qua, lần đầu tiên con chú tâm nhìn Mẹ từ phía sau lưng. Đôi vai Mẹ gầy và mong manh quá! Chất chồng trên bờ vai của Mẹ là những lo toan của cuộc sống hằng ngày. Và con biết, một trong số đó là bài toán khó mà đáp số là con đường đến lớp của con. Lần đầu tiên con ngắm Mẹ từ phía sau lưng, Mái tóc mướt xanh ngày thơ dại con thích vùi mặt vào hít hà hương bồ kết, mái tóc dày và mềm mại như một áng mây con vẫn ước ao mình có được ngày thành thiếu nữ. Mái tóc ấy sao giờ đây chỉ còn chưa đầy búi hd Mẹ? Thời gian đã lạnh lùng rắc lên tóc Mẹ thứ màu của lãng quên, của sương khỏi, hay là con đã quá vô tình mà không nhận ra mây trắng đã về che ngang đời Mẹ…
Lần đầu tiên con ngắm Mẹ từ phía sau, và con cảm nhận ra một nỗi lo sợ mơ hồ nhưng dường như đang ở rất gần: lưng Mẹ đã còng, bước đi của Mẹ đả có phần yếu ớt. Con chạy đến ôm chầm lấy Mẹ, và chợt thấy rằng, vòng tay của con đã đủ lớn để làm chỗ tựa nương cho Mẹ. Mẹ ơi, con đã có những khi làm phiền lòng Mẹ, khiến cho đôi mắt nhân từ này phải hằn sâu thêm vết chân chim. Con hiểu lòng Mẹ đủ bao la để tha thứ cho con mọi lỗi lầm. Nhưng con vẫn muốn thốt ra một câu nói từ tận đáy lòng mình: Con cảm ơn Mẹ và con xin lỗi Mẹ! Con đã lớn khôn rồi Mẹ ạ, từ khi con biết rằng món đầu cá và cơm cháy thì ra không ngon lành như Mẹ vẫn thường giải thích với con khi dành chúng về chén cơm của Mẹ trong mỗi bữa ăn. Con đã không còn là đứa bé thơ dại hồn nhiên chỉ biết quẩn quanh trong nhà với Mẹ, chỉ biết có con và Mẹ như là duy nhất trong thế gian này:
“…Con làm mây nhé
Mẹ làm mặt trăng
Hai tay con ôm mặt Mẹ
Còn mái nhà ta là trời xanh…”
(“Mây và sóng" – Tagore)
Con đã lớn khôn đủ để hiểu được rằng, đến một ngày con rời xa vòng tay Mẹ để vui vầy trong một cuộc sống khác như ước mơ lớn nhất của Mẹ vẫn thường mơ cho con, thì đó cũng chính là ngày trống vắng nhất trong cuộc đời Mẹ:
“..Đưa con ra đến cửa buồng thôi
Mẹ phải xa con, khổ mấy mươi
Con ạ, đêm nay mình Mẹ khóc
Đêm đêm mình Mẹ lại đưa thoi
(“Lòng Mẹ” – Nguyễn Bính)
Mẹ ơi, con đã đủ lớn khôn để một mình bước đi trên con đường thẳm xa phía trước. Và, vẫn biết rằng:
“ … Mỗi mùa xuân sang,
Mẹ tôi lại thêm một tuổi
Mỗi mùa xuân sang, ngày tôi xa Mẹ càng gần
Dù biết như thế, tôi vẫn phải tin Mẹ đang còn trẻ
Mỗi mùa xuân về, Mẹ thêm tuổi mới
Mỗi mùa xuân mới con mừng tuổi Mẹ".
(“Mừng tuổi Mẹ” – Trần Long Ẩn)
Con biết mình là người giàu có nhất vì bên con vẫn còn có Mẹ, vì con có cả vũ trụ chứa chan tình Mẹ. Mỗi sớm mai thức giấc, con thấy mình hạnh phúc vô bờ vì biết mình lại được sống thêm một ngày bên Mẹ. Mẹ ơi, mẹ đẹp như một niềm thơ ru con lớn khôn suốt cỏ dặm dài cuộc đời buồn đau và hạnh phúc!
Bài làm:
Có một thứ ân nghĩa sâu nặng mà ngôn từ chẳng làm sao với tới được. Bởi lẽ ở đó không có sự cho đi và đòi lại, tất cả đều trôi chảy hồn nhiên. Không có gì ngưng đọng để người cho và kẻ nhận phải lưỡng lự, ngập ngừng. Ân nghĩa ấy là tình mẹ: Cao vót! Sâu thẳm và mầu nhiệm! Mẹ - ngôn từ sao mà giản dị đến lạ kì. Có phải mọi chân lí đều gần gũi và đơn giản. Mẹ là một chân lí mà sao cả đời ta cũng không hiểu hết được, dẫu gần gũi xiết bao! 'Mẹ già như chuối ba hương; Như xôi nếp mật như đường mía lao”.Có thể nói, cuộc sống của con người bắt đầu từ tình thương. Khác với bản năng di truyền của con vật. Chúng ta được thụ hưởng tình thương cao cả nơi cha, mẹ từ khi chỉ là mầm phôi mong manh. Theo thời gian, ta lớn lên cũng bằng tình thương ấy, tồn tại cũng nhờ tình thương ấy. Như vậy, mẹ - trước hết phải là cội nguồn yêu thương. Đơn giản thê' thôi. Bởi suy cho cùng, chính mẹ. là người yêu thương ta nhất trên cõi đời này. Không có mẹ nghĩa là ta mất đi một kho yêu thương vô tận nuôi dưỡng con tim, khối óc ta. Và bởi thế, ta mới thấy hai tiếng “Mẹ ai” đơn sơ là thế, nhưng mầu nhiệm và lớn rộng hơn cả vũ trụ mênh mông. Có một ý thơ nói rằng: “Biển thì sâu thẳm quá; Lòng mẹ sâu hơn nhiều”.Trong tôi, trong bạn, trong tất cả mọi người đều có một phần máu huyết là của mẹ. Vâng, mẹ là người sinh ra ta trên cõi đời, nâng đỡ bước chân ta qua những chông gai, có mặt khi ta cần điểm tựa và lặng lẽ âm thầm trong sự thành công của ta. Yêu thương là thấu hiểu và có thấu hiểu thì mới thật sự là yêu thương. Ta còn háo thắng và bồng bột lắm, không hiểu được tình cảm của Người. Thế mà, cứ như một dòng sông, cha mẹ ôm trọn cuộc đời con và con có mặt trong cuộc đời cha mẹ; cả ba hoà vào nhau, để cùng có chung một nhịp đập trong lưu viễn thời gian và yêu thương. Bởi thế, ta có lỗi lầm đến đâu, kém hèn đến đâu cũng được lòng mẹ nâng đón ta về.
Rất tiếc trên đời này, không có cây cọ nào có thể vẽ nổi một bức chân dung sống thực của mẹ. Cho nên, ta chỉ xin mượn những gì cao đẹp nhất của vũ trụ để mường tượng về con tim của Người:
“Lòng mẹ bao la như biển Thái Bình.
Dạt dào...
Tình mẹ tha thiết như đồng lúa chiều Rì rào..."
Ca từ của Y Vân như khúc vọng thanh, tha thiết về tình mẹ, về lòng mẹ: Một tượng đài bất tử của muôn đời.
Cuộc đời vốn vô thường; “màu thời gian” vô tình. Trớ trêu thay, ta càng lớn, càng khoẻ thì mẹ càng lúc càng đến gần cái dốc bên kia của cuộc đời. Sợ lắm chứ! Có một ngày nào đó, một ngày nào đó ta thấm thía sự cô đơn mênh mông của những ai không còn mẹ: “Như đóa hoa không mặt trời, như trẻ thơ không nụ cười, ngỡ đời mình không lớn khôn thêm, như bầu trời thiếu ánh sao đêm”. Và từ đó, ta càng xót xa, càng đau cho những ai đã mất đi mẹ, đã mất đi món quà tuyệt diệu của thượng đế ban cho:
“Khi xưa tôi còn nhỏ Mẹ tôi đã qua đời Lần đầu tiên tôi hiểu thân phận trẻ mồ côi”
Còn mẹ, ta thật sự cảm nhận được từng ngày, từng giờ niềm hạnh phúc của người còn mẹ; niềm hạnh phúc của đứa con sống trong trái tim, tình thương của Người. Để ta sẽ không hối tiếc khi cái ngày ấy đến, để ta không ngậm ngùi:
“Quỳ sám hối trước mộ chiều khóc mẹ Dù muôn phương - chỉ một nơi này”
Nói cho đến cùng, giả sử cõi đời này có một đấng tạo hoá, một thượng đế nặn ra muôn loài, thì rõ ràng ta cảm thấy mình sao thật hạnh phúc. Vì thượng đế là đấng tự sinh, còn ta, ta có mẹ. Ta có những lời ru ngọt ngào khi 'II nằm nôi; có dòng sữa ngọt lịm và nhất là có cả một biển yêu thương vô
tận. Dẫu cho, “Ta đi trọn kiếp con người; vẫn không đi hết mấy lời mẹ ru” Nguyễn Duy). Và, ai có thể quên được khúc hát ru mênh mang tình mẹ, qua tiếng thơ Xuân Quỳnh:
“Lời ru ẩn nơi nào
Giữa mênh mang trời đất
Khi con vừa ra đời
Lời ru về mẹ hát
.........
Khi con ra biển rộng
Lời ru thành mênh mông ”
Đẹp và diệu kì là thế. Mẹ hiện hữu trong mỗi chúng ta lúc nào mà không đẹp! Trong thơ ca, mẹ cũng vời vợi, mêng mông. Dường như, mọi ngôn từ cao quý của nhân loại đều dâng lên chữ Mẹ. Nữ sĩ Xuân Quỳnh cũng đã’ từng làm mẹ, cũng lắng nghe được âm thanh nho nhỏ của con thơ khi nằm trong bụng mẹ; cũng từng yêu thương cái quẫy đạp của con mình. Bởi thế, tấm lòng của một người mẹ được chị viết:“Mẹ đi trên hè phố Nghe tiếng con đạp thầm Mẹ nghĩ đến bàn chân Và con đường tít tắp Bỗng như lên tiếng hát Từ màu mạ dưới đồng Từ hạt cây trong rừng Từ con buồm trên biển”
Vâng, những điều này: “con chẳng biết được đâu" chỉ có khi nào con được làm cha làm mẹ. Bởi lẽ, lúc đó con mới thấy được công lao trời bể của đấng sinh thành. Đạo lí này không phải chỉ được nhấp trên đầu môi, mà đó là sự co thắt trong từng khúc ruột. Từ thuở hài nhi mới vào thai. Hình hài con là kết tinh của cha, là máu tuỷ của mẹ, là hơi thở và linh hồn của trái tim thắm đượm tình yêu thương. Sinh con ra, mẹ đã dành cho con tất cả, từ “cái màu xanh trên cửa”, “bông hoa cuối vườn”, “ông mặt trời chiều hôm”, “tiếng chim kêu buổi sáng” cho đến tình thương và cả cuộc đời mẹ.Trên cõi đời này, có những điều như một huyền thoại. Một huyền thoại mà làm nên những cái thật muôn đời. Mẹ cũng thế, ở bất kì đâu, dù thành thị
hay nông thôn dù chốn cung đình hay túp lều dân dã, dù là người miền cao nay người xuôi cho đến cả quả địa cầu này, nơi đâu cũng có tình mẹ. Cả nhân loại, dù khác màu da và tôn giáo, sắc tộc và ngôn ngữ,.... song tất cả đều thấm nhuần tình cảm của mẹ, đều được nuôi dưỡng từ tình thương của mẹ. Cảm ơn Mẹ, một giáo sư tài ba, dạy về lòng yêu thương - một phân khoa quan trọng nhất của trường đại học cuộc đời.
Thay lời cho những ai đang còn mẹ, xin cài lên ngực áo của người bông hồng thắm đỏ, tươi màu, ... Tháng bảy - mùa Vu Lan. báo hiếu lại về. Chỉ tháng bảy thôi ư? Sao không là suốt cả một cuộc đời - một cuộc đời với những tháng bảy cho con. Mẹ! Cái tiếng gọi thân thương mà từ khi bập bẹ cho đến lúc bạc đầu con cũng chưa hiểu hết chiều sâu.
Mẹ! Có nghĩa là bắt đầu cho cuộc sống, tình yêu và hạnh phúc. Mẹ! Mẹ là duy nhất: là mặt trời - là mặt đất - là một vầng trăng. Mẹ là tứ tha lung linh nhất của đời con. Mẹ không sống đủ trăm năm, nhưng mẹ đã cho con dư dả nụ cười và tiếng khóc. Chỉ có một lần mẹ không ngăn được con khóc - là khi mẹ không thể nào lau nước mắt cho con: ấy là khi mẹ không còn nữa Và từ đó,... hoa hồng đỏ chợt bạc màu hoá trắng.Mẹ! Một lần nữa, xin nói hai tiếng cảm ơn mẹ thật to, thật rõ, thật chân thành. Nghe đâu đấy câu chuyện của những tấm gương hiếu hạnh. Và, nghe đâu đây trong tâm tưởng con có một mùa Vu Lan lại về: mùa Vu Lan với bao tâm tưởng, nghĩ suy. Đoá hoa tâm hiếu hạnh tròn đầy, tuy không gợi sắc màu mà hương thơm ngược gió bay xa. Chúng con cúi xuống dâng mẹ, nguyện rằng trong suốt cuộc hành trình của đời con luôn có mẹ. Mẹ ơi!
Mỗi khi nhắc về mẹ, chắc hẳn trong lòng mỗi con người chúng ta ko ai là không khỏi xao xuyến, bồi hồi. Bởi mẹ chính là người đã chăm sóc, nuôi nấng ta khôn lớn từng ngày vượt qua bao gian lao, vất vả, vượt qua tất cả những khó khăn, thử thách của cuộc đời. Vì vậy mà khi viết về mẹ Nguyễn Duy đã viết :
“Ta đi trọn kiếp con người
Cũng không đi hết mấy lời mẹ ru”
Tình mẹ cao cả và bao la, một thứ tình cảm đẹp đến mãnh liệt.
Hai câu thơ có tính hàm súc và sâu lắng trong một bài thơ xúc động viết về mẹ. Vẻ đẹp của hai câu thơ thật chữ tình: thể hiện ở cảm xúc vừa lắng đọng, vừa thiêng liêng ,mang nặng triết lý: mấy lời mẹ ru biểu tượng cho tình cảm yêu thương vô bờ mà mẹ dành cho con. Cách nói đi trọn kiếp cũng không đi hết khẳng định tình mẹ là vô cùng thiêng liêng cao cả và bất tử; là bao la vô tận, không sao có thể đền đáp hết được. ý thơ cũng thể hiện lòng biết ơn sâu sắc.
Tình mẫu tử là tình cảm thương yêu, đùm bọc, che chở,…mà người mẹ dành cho con. Tình cảm ấy vừa tự nhiên vừa cao cả nên sẽ đi theo mỗi người suốt cuộc đời.
Vâng, từ xưa đến nay Trong đời sống của mỗi con người có vô vàn mối quan hệ tình cảm hết sức tinh tế, phức tạp và phong phú, nhiều thứ tình cảm cao đẹp như tình cảm với ông bà, tình cảm anh chị em, tình bạn, tình yêu, tình cảm với quê hương đất nước, thì tình cảm cao quý nhất, thiêng liêng nhất và vĩnh cửu nhất, có vị trí đặc biệt, thiêng liêng và sâu nặng nhất có lẽ, bao giờ cũng là tình mẫu tử … Vì đó là tình cảm đầu tiên của mỗi người khi sinh ra và sẽ gắn bó trong suốt cuộc đời. "Lòng mẹ bao la như biển Thái Bình dạt dào" …
Lòng mẹ, cũng chính là tình mẫu tử. Đó là một thứ thiêng liêng, quý giá xuất phát từ tâm hồn long lanh như pha lê, dịu ngọt như dòng suối của mẹ dành cho đứa con thân yêu của mình. “Mẫu” là mẹ, “tử“ là con. Hai từ này hầu như chưa bao giờ xa cách, ví như cho dù họ có cách xa bao lâu, bao xa thì tâm hồn của mẹ và con luôn hòa quyện vào nhau
Khi con còn bé thơ, từ lúc vừa chào đời đã được bàn tay của mẹ dỗ dành, nâng niu. Một chút lớn nữa, mẹ cũng là người đỡ từng bước đi đầu tiên. Khi đi học, cũng có những lúc con ham chơi khiến mẹ buồn lòng nhưng bà vẫn không bao giờ buồn hay hờn trách con, luôn chỉ bảo cho con thứ gì đúng, thứ gì sai. Tất cả những đều đấy đã đều chứng minh được thế nào là tình mẹ Mẹ hi sinh tất cả để dành cho con những gì tốt đẹp nhất, mẹ thức trắng đêm trông nom khi con ốm, mẹ lận đận sớm hôm để lo cho cuộc sống con đc trọn vẹn, mẹ long đong sớm chiều vì công việc để lo cho con đủ miếng cơm, manh áo…sự vất vả, tận tụy ấy ko thể kể hết đc bằng lời.
Những việc làm và tình cảm mẹ dành cho con không gì có thể sánh bằng. Bởi mẹ chính là người đã chăm sóc nuôi nấng ta từng ngày,vượt qua bao nhiêu gian lao vất vả,vượt qua tất cả những khó khăn thử thách của cuộc đời là người chấp cho ta những đôi cánh uớc mơ để bay đến chân trời hi vọng.
Mẹ chính là nơi nương tựa vô cùng vững chãi cho mỗi đứa con sau mỗi lần vấp ngã; là nơi mỗi người con như chúng ta có thể thổ lộ mọi điều thầm kín; là hình ảnh thu nhỏ của những ước mong, những khát khao thanh bình và hạnh phúc; là nguồn động viên; là tình yêu; là cả những day dứt, dằn vặt, trăn trở; là niềm tự hào chính đáng của một con người. Từ khi sinh ra đến khi khôn lớn, trưởng thành, mẹ luôn dõi theo từng bước chân của con. Khi con vấp ngã, mẹ sẵn sàng nâng con dạy. Khi con vui hay buồn, mẹ luôn là người ở bên con, chia xẻ và động viên con.
Như nhà thơ Chế Lan Viên đã có câu: “Con dù lớn vẫn là con của mẹ ,đi suốt cuộc đời lòng mẹ vẫn theo con”.
Những người mẹ, ai đã chẳng từng một lần mang nặng đẻ đau, từng vắt cạn kiệt dòng sữa đời mình nuôi con khôn lớn?... Con dù lớn, vẫn là con của mẹ Đi hết đời lòng mẹ vẫn yêu con”.Tình mẹ ấm áp như vầng thái dương, dịu hiền như dòng sông xanh. Ngay từ những ngày đầu, mẹ là người nâng đõ , yêu thương chúng ta. Ngay cả khi lớn lên, mẹ vẫn sát cánh cùng chúng ta trên con đường đời đầy gian lao và thử thách. Tình mẫu tử cao quý ấy không gì có thể sánh bằng
Tình yêu thương của mẹ dành cho con là vô cùng thiêng liêng, cao cả là bất tử, là bao la vô tận, không sao có thể đền đáp hết được.Phải chăng tình mẫu tử chính là tuổi thơ của loài người còn sót lại:Thật cao quý và may mắn biết bao đối với những ai còn mẹ. Không có gì hạnh phúc hơn khi được sống trong vòng tay yêu thương của mẹ .
Mẹ luôn quan tâm đến con, dành cho con những gì tốt đẹp nhất. Tình yêu thương cùng những lời chỉ bảo ân cần của mẹ sẽ là hành trang quý báu giúp con vào đời. Chính tình mẫu tử sẽ là sức mạnh giúp con người vượt qua những khó khăn trong cuộc sống.
Có một nhà văn đã nói: “Con chẳng bao giờ cúi mặt trước uy nghi...Nhưng khi đứng trước mẹ con thấy miình nhỏ bé làm sao”.
Đúng vây, dù sau này ta có vị trí trong xã hội hay...gì gì đó đi chăng nữa, thì khi đứng trước mẹ, con vẫn chỉ là đứa trẻ tội nghiệp, yếu ớt cần sự chở che , đùm bọc. Cuộc sống của con sẽ ra sao nếu không có mẹ Chẳng thể nào nói hết được tình mẹ đối với con cái. Chỉ biết rằng mỗi chúng ta cần biết trân trọng thứ tình cảm thiêng liêng đó.Đất nước ngày càng phát triển, xã hội ngày càng hiện đại, thì vai trò của người mẹ càng được khẳng định. Người mẹ không chỉ chăm lo cho gia đình, tham gia các hoạt động xã hội, với những đứa con tuỏi mới lớn mẹ còn là người bạn , người chị luôn quan tâm, chia xẻ những tâm tư nhiều khi phức tạp của con.Chính điều đó mẹ trở nên gần gũi con hơn bao giờ hết...
Cuộc sống sẽ trở nên vô nghĩa nếu như không có mẹ. Những ai đang còn mẹ thì hãy biết quý trọng và giữ gìn nó...
Đại văn hào Nga Macxim Gorki đã viết: "Đời thiếu mẹ hiền, không phụ nữ/ Anh hùng, thi sĩ, hỏi còn đâu?".Hãy trân trọng từng giây phút, dẫu rằng đôi khi mẹ không phải là người hiểu ta nhất trong những người bạn của ta, có thể không đồng ý với những suy nghĩ của chúng ta, nhưng người ấy vẫn là mẹ!!!Hãy luôn là những đứa con ngoan, tu dưỡng đạo đức, học thật giỏi để đền đáp những công lao, những tình cảm mà mẹ đã dành cho chúng ta.
Hiện nay, trong xã hội không hiếm những kẻ bất hiếu, làm cho mẹ pải khóc không thiếu những kẻ sống lạnh nhạt, Đó là những hành vi mà chúng ta phải lên án cần cảnh cáo với những hành vi trái ngược với lương tâm, đạo đức của mỗi người. Đó là nhiệm vụ của bản thân chúng ta. Câu chuyện "Hoa hồng tặng mẹ" có giá trị hơn nhiều lần những bài luân lí nói về lòng nhân hậu, tình người, tình mẫu tử. Sức mạnh của văn chương nghệ thuật thật cực kì sâu xa Mẹ không thể sống đời với chúng ta vì thế hãy quan tâm mẹ hơn khi còn ở bên cạnh bạn.
Có những thứ khi đã qua rồi thì không bao giờ lấu lại được. Tình cảm của mẹ như ánh sáng trên cao, bóng mát trên cao, như dòng sữa ngọt ngào. Cuộc đời thật công bằng biết bao khi đã cho cho mỗi người chúng ta thứ gọi là “tình mẫu tử“…Tình mẫu tử của mẹ và con là thứ tình cảm đáng quí nhất mà suốt cuộc đời này những đứa con sẽ mãi trân trọng. Dù “ tung cánh muôn phương”, con vẫn sẽ mãi mang theo tình mẫu tử cao đẹp mà mẹ dành cho con. Những ai đang và đã được nhận tình mẫu tử thiêng liêng ấy, hãy cố gắng trân trọng và giữ gìn vì nếu như một ngày nào đó nếu tình cảm ấy không còn thi` cuộc sống này sẽ trở nên tẻ nhạt. Ôi ! Tình mẫu tử thật cao đẹp biết bao.
Lời tri ân của người con với mẹ là lời ca ngợi sự vô giá, vô bờ bến của tình mẫu tử mẹ dành cho con. Đọc hai câu hai thơ tuy giản dị nhưng thật thấm thía đủ để mỗi con người khi nhắc đến người mẹ, họ luôn nghĩ đến một tình cảm thật bao la, chân thành và ấm áp chứa chan bao tình yêu thương.
Mẹ như vạt nắng bình minh
Đem nguồn nhựa sống để dành cho con.
Sáng soi như mảnh trăng tròn
* Kien Kaater *
Mọi người chúng ta ai cũng được sinh ra và lớn lên trong vòng tay âu yếm của mẹ hiền. Vẫn biết bên mình có biêt bao nhiêu người thân yêu - đến trường ta có bạn bè thân thương, có ngôi trường thương mến, có thầy cô kính yêu hằng ngày vỗ về, dạy dỗ ... nhưng chắc chẵn có ai không cảm nhận được tình yêu thương đầy ắp, nồng ấm của người mẹ hiền đi theo ta đến suốt cuộc đời là cao cả nhất.
Cuộc đời mẹ là cả một đời mãi hy sinh cho con, tình yêu của mẹ dành cho con mênh mông như trời biển vẫn như câu ca dao xưa đó thôi: “Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra”, và nước trong nguồn vẫn luôn chảy mãi như để tình mẹ luôn tồn tại vĩnh hằng.
Giờ đây, khi còn ngồi trên ghế nhà trường, tưởng như báo đáp công ơn trời biển của mẹ bằng cả sự quyết tâm học hành của con! Con hứa với mẹ con sẽ giữ mãi màu xanh đồng phục của con bên cạnh bạn bè con, của trường con luôn trong sáng như niềm tự hào của chính con, như niềm hy vọng ngọt ngào vô tư của mẹ hiền dành cho con.
Mẹ ơi! Tình mẹ thật bao la! Con chỉ là đứa bé thích luôn được nằm trong vòng tay âu yếm, trìu mến của mẹ, của gia đình! Con nguyện sẽ gắng học thật tốt để rèn luyện bản thân con nên người, góp một phần nhỏ bé cho xã hội, đem lại nguồn vui, niềm hy vọng cho mẹ, cho gia đình thương yêu của mình.
Ai trên cõi đời này mà lại chẳng có cha mẹ để yêu thương, kính trọng, tôn thờ. Bổn phận chúng ta là con cái phải luôn đặt chữ "hiếu" làm đầu thể hiện chúng ta là người có nhân cách, phẩm chất tốt đẹp. Những người con chúng ta cần phải có lòng biết ơn cha mẹ mình...
Mẹ là người đã sinh ra ta ,đã nuôi nấng ta không lớn . Đứa con ngoan bao giờ cũng hiếu thảo đối với cha mẹ có nghĩa là tình cảm, thái độ kính trọng, tôn thờ, biết ơn cha mẹ của mình và đó là một trong những truyền thống đạo đức cao đẹp của con người. Vậy thì tại sao chúng ta phải có lòng hiếu thảo? Bởi vì nó thể hiện phẩm chất đạo đức tốt mà chúng ta cần có. Là nghĩa vụ mà chúng ta phải làm vì không tự nhiên mà chúng ta có mặt ở cõi đời này được. Đó phải là một quá trình mang nặng đẻ đau chín tháng mười ngày của người mẹ kính yêu, sự chăm nom, yêu thương của người cha. Nó còn là thước đo để đánh giá phẩm chất, đạo đức của con người. Bản thân chúng ta khi cha mẹ còn sống khỏe mạnh, phận làm con phải biết yêu thương, tôn thờ và kính trọng. Phải biết chăm sóc cha mẹ đỡ đần thuốc thang khi cha mẹ già yếu, bệnh tật. Trong kho tàng ca dao, dân ca Việt Nam mà ông bà ta đã để lại có những bài ca dạo ngợi công lao trời biển của cha mẹ như:
"Công cha như núi Thái Sơn
Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra
Một lòng thờ mẹ kính cha
Cho tròn chữ hiếu mới là đạo con".
Hay như:
"Lên non mới non cao
Nuôi con mới biết công lao mẫu từ"
Hoặc:
"Ơn cha nặng lắm ai ơi
Nghĩa mẹ bằng trời chín tháng cưu mang".
Trong cuộc sống xã hội hiện giờ vẫn còn xuất hiện những đứa con bất hiếu, vong ơn bội nghĩa, phủi bỏ, vội vàng quên đi những tháng năm cha mẹ yêu thương, chăm sóc, dạy dỗ nên người mà giờ đây những kẻ này còn quay ngược lại chửi mắng đánh đập, đôi khi còn tàn nhẫn hơn đó chính là giết chính cha mẹ của mình. Những kẻ này chỉ biết sống cho mình, bỏ mặc cha mẹ già yếu, neo đơn. Thay vì cha mẹ già yếu, bệnh tật, bổn phận làm con cái phải phụng dưỡng thì lại gửi cha mẹ vào "viện dưỡng lão" bỏ mặc sống chết. Hay những người con chỉ vì những đồng tiết ít ỏi mà nhẫn tâm ra tay giết hại cha mẹ mình. Trên báo chí gần đây thường hay đăng những tin tức liên quan đến những đứa con bất hiếu, giết hại chính cha mẹ của mình chỉ vì xin tiền chơi game cha mẹ không cho. Hay chỉ vì những lời quan tâm của cha mẹ thì những kẻ này lại xem là những lời cằn nhằn, trách mắng thì chúng lại có những hành động rất đau lòng như đánh đập, giam nhốt chính cha mẹ ruột của mình. Hoặc đôi khi có những nơi có tục lệ rất cổ hủ như khi cha mẹ già yếu thì theo tập tục thì những người con phải mang cha mẹ mang bỏ lên núi bơ vơ một mình. Thật là tàn nhẫn.
Tóm lại, lòng hiếu thảo là phẩm chất đạo đức cần thiết của con người mà ai ai cũng nên có. Chúng ta cần trau dồi, rèn luyện, nâng cao phẩm chất đạo đức này là ở chính cha mẹ của mình, chúng ta phải yêu thương, tôn thờ, chăm sóc khi cha mẹ già yếu, bệnh tật...Riêng bản thân em, em sẽ phấn đấu học tập thật tốt đem lại niềm vui cho cha mẹ của mình.
Mọi người chúng ta ai cũng được sinh ra và lớn lên trong vòng tay âu yếm của mẹ hiền. Vẫn biết bên mình có biêt bao nhiêu người thân yêu - đến trường ta có bạn bè thân thương, có ngôi trường thương mến, có thầy cô kính yêu hằng ngày vỗ về, dạy dỗ ... nhưng chắc chẵn có ai không cảm nhận được tình yêu thương đầy ắp, nồng ấm của người mẹ hiền đi theo ta đến suốt cuộc đời là cao cả nhất.
Tình yêu đó cứ lớn dần theo năm tháng, đến bây giờ khi bước chân vào trường trung học phổ thông ta mới phần nào hiểu được tình yêu thiêng liêng của mẹ.
Một sớm mai thức dậy, ta đã cảm nhận được bàn tay mẹ hiền ôm ấp đêm qua, giờ đây lại chuẩn bị nắm cơm buổi sáng trước lúc ta đến trường. Khi ta vào lớp, bàn tay mẹ lại tần tảo nắng mưa ngoài nương rẫy lo cho ta buổi cơm thường nhật, từng mảnh áo ấm trong những tiết trời lập đông. Cứ thế, tình mẫu tử luôn hiện hữu, cứ mãi chở che, mơn trớn, vỗ về, yêu thương, trìu mến trên mỗi nẻo đường con đến lớp.
Tình mẹ tràn đầy, trinh trắng như mặt nước hồ thu buổi sớm mà vẫn chân chất, mộc mạc, gần gũi tinh tươm tựa trang giấy học trò. Có lẽ khi con người còn chưa biết mặt chữ thì tình mẫu tử đã thể hiện đủ đầy, lung linh như ánh trăng rằm trong những câu ca dân gian xưa. Nay trên tất cả các phương tiện trao đổi thông tin, nghệ thuật, hình ảnh người mẹ lại càng được tôn vinh hơn nhưng chắc vẫn chưa bao giờ đủ để nói lên sự hy sinh và tình yêu người mẹ dành cho ta.
Từ tấm bé, khi biết cảm nhận cuộc đời, tình mẹ luôn dần lớn lên bên con theo năm tháng...
“ Ầu ơ ... ví dầu cầu ván đóng đinh, Cầu tre lắc lẻo gập ghềnh khó đi, Khó đi mẹ dắt con đi...”
Câu hát ru con bất ngờ của nhà ai hàng xóm trong đêm sâu quạnh quẽ của miền quê có lẽ cũng đủ đưa ta theo nguồn yêu thương của tình mẹ bao la! Tình mẹ thể hiện mọi nơi trên trái đất nầy với bất kỳ không gian nào.
Một sớm mai trong bài giảng của thầy ở lớp, vẫn còn nhớ như in câu hò đầm ấm, du dương mà mênh mông tình mẫu tử:
“Hò ơ! Mẹ già như chuối chín cây, Gió lay mẹ rụng... gió lay mẹ rụng ... con phải mồ côi”.
Buổi chiều về, đem cảm xúc nầy thổ lộ với ba, con lại nghe ba sụt sùi tiếc thương đã một lần lầm lỡ khi vô tình để mẹ buồn lúc tuổi thời cắp sách. Ba rất sợ mồ côi chăng? Có lẽ thế! Mồ côi với tình yêu thiêng liêng bất tận! Mồ côi bàn tay chăm bẵm tự buổi sơ sinh! Mồ côi sự chở che từ tấm bé! Mồ côi ngay cả lúc đã là người lớn như ba! Mồ côi sự nuông chiều trong thời thơ dại! Mồ côi cả trong buổi xế chiều!... Ba chỉ ngậm ngùi đọc câu ca dao xưa cũ:
“Công cha như núi Thái sơn/Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra”.
Ta chợt rùng mình sợ hãi thật sự nếu trên đời nầy, ta hay bất kỳ ai lỡ thiếu vắng đi một tình yêu thương của mẹ hiền!
Một đêm sốt xoàng thôi ta đủ biết mẹ chẳng bao giờ yên giấc, bàn tay mẹ nhẹ nhàng sờ trán thăm khám nhiệt độ, đắp chăn, tất tả lo thuốc men, rồi mẹ nấu lá xông mà khi nhỏ ta cứ ngỡ nồi lá xông là thuốc thần để con hết bệnh!
“Con ho lòng mẹ tan tành. Con sốt lòng mẹ như bình nước sôi”.
Cơn sốt của con đã là cơn lửa đốt lòng mẹ! Cơn ho của con chắc đã làm khuôn mặt mẹ thêm hằn những vết chân chim!
Hình ảnh người mẹ luôn bên đời ấm áp, mãi hy sinh, chở che! Cất tiếng khóc đầu tiên chào đời là ta đã nằm trọn trong tình yêu thương đó. Từng bước đi chập chững trước tiên của đời người, ai đã cầm tay ta dắt đi từng bước một? khi lỡ ngã đau, ai lên tiếng xít xoa? Cảm nhận được nổi đau lúc nầy là ai ngoài mẹ? Ai mừng vui nhất khi ta cất tiếng nói bi bô? Khi bước chân vào trường, đằng sau ta không bao giờ thiếu vắng cặp mắt dõi theo đầy lo lắng của mẹ hiền! Và có ai tả được ánh mắt mừng vui của mẹ mỗi khi ta được điểm mười ?
Giờ đây, khi ngồi trên ghế nhà trường với những trang sách mới thơm tho như còn phảng phất mùi hương lúa mới đồng quê và những giọt mồ hôi tảo tần của mẹ, với bộ trang phục màu xanh hôm nay đây chắc không thiếu đi niềm hy vọng cho con nên người tự miền quê xa lắc. Khi phố lên đèn ta chắc mẹ mới rời công việc đồng áng, thoăn thoắt bước chân về nhà dưới làn sương đêm mà mẹ chưa một lần ta thán.
Còn nhớ như in những lúc học bài khuya, mẹ vẫn thức cùng con và ngồi bên may vá, khâu lại từng chiếc khuy, đắp bạ từng mãnh vai áo đã sờn. Ngồi bên con, chắc mẹ sợ con thức khuya không đủ sức mai dậy sớm đến trường, mẹ lại tất tả lo cho con từng ly nước cam ngọt lịm tình yêu thương. Đến khi con chim nhạn lạc bầy kêu sương đâu đó giữa không gian miên mang của đêm miền quê xứ Quảng, con lại lo rằng để mẹ cùng thức quá khuya làm sao ngày mai mẹ tiếp tục ra đồng dưới nắng?
Bai van xuc dong ve me cua nu sinh Da Nang hinh anh 2
Ảnh minh họa (nguồn: Internet)
Cũng đã có nhiều lần phạm lỗi, sau cái nhìn nghiêm khắc của mẹ, ta vẫn nhận được sự vỗ về bằng những lời khuyên mộc mạc, chân tình nhưng lắng sâu nỗi bao dung. Mỗi lần như vậy, con như lớn thêm lên, cứng cáp hơn lên và tự hứa với lòng sẽ không bao giờ phạm lỗi. Ta có biết đâu tuổi thơ vẫn cứ êm đềm trôi đi trong lúc lưng mẹ ngày thêm còng xuống theo dấu ấn ngiệt ngã của tháng năm, lỗi lầm xưa con e rằng chưa có dịp nào chuộc lại, tóc mẹ lại trắng thêm khi ta chưa kịp nên người.
Ngày tựu trường phổ thông trung học chuyên, hai mẹ con rụt rè trên phố như không khí “ngày tựu trường đầu tiên” của Thanh Tịnh. Trong trang phục của quê nghèo lạ lẩm tại góc phố phồn hoa nhưng con vẫn cảm nhận được sự rắn rỏi, cứng cáp của mẹ để con vững tin mà tiếp xúc môi trường mới mẽ. Có ai đó thì thầm xót xa, ái ngại nhưng có gì đâu? Người ta có thể có nhiều thứ hơn nhưng con vẫn tin rằng con đã có một gia sản quí nhất trên đời chưa chắc ai sánh kịp đó là tình mẹ của con.
Hôm nay trên chiếc xe đạp mẹ mua cho con vẫn còn thơm mùi sơn mới, con đến trường trong niềm hân hoan như đang trong vòng tay mẹ, con đã tiếp cận môi trường mới, Thầy cô mới, bạn bè mới trong veo tuổi thơ học trò, con chắc vẫn không bao giờ thiếu sự lo lắng, nhớ thương của người mẹ hiền tần tảo.
Cuộc đời mẹ là cả một đời mãi hy sinh cho con, tình yêu của mẹ dành cho con mênh mông như trời biển vẫn như câu ca dao xưa đó thôi: “Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra”, và nước trong nguồn vẫn luôn chảy mãi như để tình mẹ luôn tồn tại vĩnh hằng.
Giờ đây, khi còn ngồi trên ghế nhà trường, tưởng như báo đáp công ơn trời biển của mẹ bằng cả sự quyết tâm học hành của con! Con hứa với mẹ con sẽ giữ mãi màu xanh đồng phục của con bên cạnh bạn bè con, của trường con luôn trong sáng như niềm tự hào của chính con, như niềm hy vọng ngọt ngào vô tư của mẹ hiền dành cho con.
Mẹ ơi! Tình mẹ thật bao la! Con chỉ là đứa bé thích luôn được nằm trong vòng tay âu yếm, trìu mến của mẹ, của gia đình! Con nguyện sẽ gắng học thật tốt để rèn luyện bản thân con nên người, góp một phần nhỏ bé cho xã hội, đem lại nguồn vui, niềm hy vọng cho mẹ, cho gia đình thương yêu của mình.
Mẹ là người bạn đồng hành,là người thân,người mà em quý trọng nhất.Mái tóc đen nháy và đôi mắt đầm ấm khiến mẹ trở nên gần gũi,thân thiết với em.Mỗi khi mẹ cười trông như những ánh nắng ban mai khẽ ghé xuống theo làn gió thoảng.Không như các bà mẹ khác, mẹ thường chỉ bảo, chia sẻ cho em mỗi khi em buồn,mỗi khi em vui.Vì vậy em rất yêu quý mẹ và mong sao mẹ sống thật lâu để em còn được ngắm nụ cười và những ngày hạnh phúc bên mẹ.Nêú các bạn yêu mẹ hãy để những ngày không phai trong tâm trí của chúng ta.