Bài viết số 3 - Văn lớp 6

Bạn chưa đăng nhập. Vui lòng đăng nhập để hỏi bài
Nguyễn Phương Anh

Kể về một kỉ niệm đáng nhớ

Trần Minh Hoàng
15 tháng 11 2018 lúc 20:41

Em không có gì đáng nhớ cả. XONG!

Thùy Trang
15 tháng 11 2018 lúc 20:44

Có người đã từng nói: “Kỉ niệm đẹp không phải vì nó vui hay buồn mà vì nó không bao giờ trở lại”. Trong suốt cuộc đời mỗi con người, có những kỉ niệm chỉ là bâng quơ, vu vơ như gió thoảng mây trôi, cũng có những kỉ niệm in đậm mãi trong tâm trí, theo ta đi cùng năm tháng. Những kỉ niệm dù có vui hay buồn nhưng đều để lại trong ta một dấu ấn khó phai.Đối với tôi, kỉ niệm gắn với Lan- người bạn thân thời thơ ấu luôn để lại dấu ấn khó phai trong tâm trí tôi.

Tôi với Lan học cùng lớp nên chơi rất thân với nhau. Mặc dù ở cách xa nhà nhau nhưng hôm nào Lan cũng đi qua rủ tôi đi học. Bạn bè trong lớp đều bảo chúng tôi gắn nhau như hình với bóng. Lần đó là sinh nhật lần thứ 10 của tôi, Lan hứa sẽ đến dự sinh nhật. Từ trước đó 1 tuần, tôi đã rất háo hức, mong chờ đến ngày sinh nhật của mình. Bố mẹ tôi chuẩn bị rất chu đáo, mua nhiều bánh kẹo và trang trí nhà cửa thật lộng lẫy, bàn ghế xếp chật cả nhà. Từ sáng sớm, bạn bè đã đến rất đông. Tôi nhận được rất nhiều món quà, nào là quyển sổ nhỏ với những hình vẽ ngộ nghĩnh, chiếc khăn mùi xoa được thêu rất cầu kì, những chú gấu bông dễ thương, cả những bó hướng dương như ánh mặt trời rực rỡ, những món quà lưu niệm xinh xinh... Tuy vậy, trong lòng tôi vẫn bồn chồn, lo lắng vì đã gần giữa trưa mà không thấy mặt mũi Lan đâu. Tôi bắt đầu băn khoăn: Hay là Lan quên mất nhỉ? Không thể nào, con bé này bình thường kĩ tính lắm mà. Cũng có thể Lan gặp chuyện gì bất trắc trên đường, nghĩ đến đây, lòng tôi lại càng như lửa đốt. Bỗng có tiếng Hoa reo lên:
- A! Lan đến rồi kìa!
Tôi vội vàng chạy ra ngoài cửa, bao buồn giận, lo lắng bỗng tan biến. Tôi hỏi Lan:
- Sao cậu tới muộn vậy? Mà xe đạp đâu sao không dắt vào?
Lan cười trừ trả lời:
- Xe tớ bị hỏng nên đi bộ đến đây
Trời ơi! Nhà Lan cách nhà tôi tận 10 km chứ ít gì. Tôi còn chưa hết xúc động thì Lan bỗng lấy từ đằng sau ra một chậu cúc nở hoa rất đẹp, vài cái nụ còn đang chúm chím hé mở những cánh đầu tiên, không biết Lan đã trồng nó từ bao giờ. Lan nói:
- Chúc mừng sinh nhật cậu nhé, mong cậu thêm tuổi mới cũng sẽ xinh đẹp như những bông hoa này.
Mọi người vây xung quanh trầm trồ, xuýt xoa khen ngợi chậu hoa và công sức chăm bón của Lan. Hoa nhanh nhẹn:
- Để mình lấy cho hoa ít nước, đi đường xa nên chắc chịu nhiều gió bụi rồi.
Tôi vô cùng biết ơn Lan vì món quà ý nghĩa này và cảm thấy mình thật may mắn khi có một người bạn chân thành như Lan.

Kỉ niệm với Lan sẽ mãi là hồi ức đẹp trong tâm trí tôi, mỗi lần nhớ lại, tôi đều bồi hồi xúc động và cay cay nơi sống mũi. Nhờ có Lan, thời thơ ấu của tôi đã thêm trọn vẹn và ý nghĩa.

Phùng Tuệ Minh
15 tháng 11 2018 lúc 21:32

Trong cuộc đời mỗi con người có biết bao kỉ niệm gắn với gia đình và bạn bè. Những kỉ niệm ấy đều thật đẹp và đáng quý biết bao. Đối với tôi, kỉ niệm gắn với Lan- người bạn thân thời thơ ấu luôn để lại dấu ấn khó phai trong tâm trí tôi.

Tôi với Lan học cùng lớp nên chơi rất thân với nhau. Mặc dù ở cách xa nhà nhau nhưng hôm nào Lan cũng đi qua rủ tôi đi học. Bạn bè trong lớp đều bảo chúng tôi gắn nhau như hình với bóng. Lần đó là sinh nhật lần thứ 10 của tôi, Lan hứa sẽ đến dự sinh nhật. Từ trước đó 1 tuần, tôi đã rất háo hức, mong chờ đến ngày sinh nhật của mình. Bố mẹ tôi chuẩn bị rất chu đáo, mua nhiều bánh kẹo và trang trí nhà cửa thật lộng lẫy, bàn ghế xếp chật cả nhà. Từ sáng sớm, bạn bè đã đến rất đông. Tôi nhận được rất nhiều món quà, nào là quyển sổ nhỏ với những hình vẽ ngộ nghĩnh, chiếc khăn mùi xoa được thêu rất cầu kì, những chú gấu bông dễ thương, cả những bó hướng dương như ánh mặt trời rực rỡ, những món quà lưu niệm xinh xinh... Tuy vậy, trong lòng tôi vẫn bồn chồn, lo lắng vì đã gần giữa trưa mà không thấy mặt mũi Lan đâu. Tôi bắt đầu băn khoăn: Hay là Lan quên mất nhỉ? Không thể nào, con bé này bình thường kĩ tính lắm mà. Cũng có thể Lan gặp chuyện gì bất trắc trên đường, nghĩ đến đây, lòng tôi lại càng như lửa đốt. Bỗng có tiếng Hoa reo lên:
- A! Lan đến rồi kìa!
Tôi vội vàng chạy ra ngoài cửa, bao buồn giận, lo lắng bỗng tan biến. Tôi hỏi Lan:
- Sao cậu tới muộn vậy? Mà xe đạp đâu sao không dắt vào?
Lan cười trừ trả lời:
- Xe tớ bị hỏng nên đi bộ đến đây
Trời ơi! Nhà Lan cách nhà tôi tận 10 km chứ ít gì. Tôi còn chưa hết xúc động thì Lan bỗng lấy từ đằng sau ra một chậu cúc nở hoa rất đẹp, vài cái nụ còn đang chúm chím hé mở những cánh đầu tiên, không biết Lan đã trồng nó từ bao giờ. Lan nói:
- Chúc mừng sinh nhật cậu nhé, mong cậu thêm tuổi mới cũng sẽ xinh đẹp như những bông hoa này.
Mọi người vây xung quanh trầm trồ, xuýt xoa khen ngợi chậu hoa và công sức chăm bón của Lan. Hoa nhanh nhẹn:
- Để mình lấy cho hoa ít nước, đi đường xa nên chắc chịu nhiều gió bụi rồi.
Tôi vô cùng biết ơn Lan vì món quà ý nghĩa này và cảm thấy mình thật may mắn khi có một người bạn chân thành như Lan.

Kỉ niệm với Lan sẽ mãi là hồi ức đẹp trong tâm trí tôi, mỗi lần nhớ lại, tôi đều bồi hồi xúc động và cay cay nơi sống mũi. Nhờ có Lan, thời thơ ấu của tôi đã thêm trọn vẹn và ý nghĩa.

Thảo Phương
16 tháng 11 2018 lúc 11:49

Mở bài:

- Giới thiệu người bạn của mình là ai? Kỉ niệm khiến mình xúc động là kỉ niệm gì? (nêu một cách khái quát).

Thân bài:

- Tập trung kể về kỉ niệm xúc động ấy.

- Nó xảy ra ở đâu, lúc nào (thời gian, hoàn cảnh...) với ai (nhân vật).

- Chuyện xảy ra như thế nào? (mở đầu, diễn biến, kết quả).

- Điều gì khiến em xúc động? Xúc động như thế nào (miêu tả các biểu hiện của sự xúc động).

Kết bài:

Em có suy nghĩ gì về kỉ niệm đó.

Nguyễn Lê Bảo Trân
18 tháng 11 2018 lúc 19:57

nhìu kỉ niệm lắm nhưng quên hết vì mấy kỉ nệm đó rất tào lao!!!

Đào Thị Kim Anh
11 tháng 1 2019 lúc 20:36

Có lẽ trong kí ức mỗi người, nhất là đối với những người như chúng tôi thì một người bạn thân không thể thiếu. tuổi thơ tôi là những ngày rong ruỗi khắp xóm làng với người bạn thân của tôi, tên nó là Thư. Đó cũng chính là những kí ức tuổi thơ bé đẹp đẽ nhất của cuộc đời tôi. Thấm thoát trôi qua mới đây mà đã 5 năm rồi từ khi chúng tôi là bạn. Kí ức về những ngày hè thơ ấu vẫn còn nằm sâu trong tâm trí tôi.

Hồi đó chúng tôi quậy lắm! Tôi, Thư cùng những đứa trẻ trong xóm quậy mà tới mức chẳng thua gì mấy thằng con trai khác. Nhìn bề ngoài Thư là một người con gái dịu hiền, nết na, ấy vậy mà quậy không ai bằng. Dáng người lúc nào cũng nhanh nhẹn, chạy rất nhanh.

Hai đứa chúng tôi bằng tuổi nhau, cùng trang lứa nên hay đi chơi với nhau lắm!Chúng tôi có một thói quen là mỗi buổi sáng, rủ nhau đi chơi màu quên cả giờ ăn cơm. Dưới ánh nắng gay gắt của mặt trời, chúng tôi thường ngồi dưới gốc cây phượng quen thuộc của nhà ông Ba. Nhà ông Ba trồng rất nhiều loại cây vì vậy chúng tôi đi hái trộm quả nhà ông. Mỗi lần như thế, chẳng hiểu thế nào mà luôn bị "bắt tại trận" .Tôi và Thư cứ mỗi lần như thế lại bị bố mẹ la rầy, quát mắng.

Có một hôm, tôi nổi hứng rủ Thư sang hái mận nhà ông Ba. Có lẽ Thư sợ mẹ nên nhất quyết can tôi lại.

-Thôi, Anh ơi!...Mình đừng hái mận nha.

-Hái vài trái thì có sao đâu!Sợ gì ông Ba. Tôi kiên quyết rủ rê.

Thế là mặt kệ Thư nhăn mặt không đồng ý, tôi lấy khúc gỗ gần đó đôi lên trên. Vậy mà nó không trúng vào quả tôi cần mà lại trúng vào mặt và miệng Thư.

-Á..Đau quá!

Thư hét lên thất thanh. Tôi bàng hoàng nhìn hậu quả mà tôi gây ra. Một vết xước khá dài trên mặt, trên miệng chảy máu.

-Ối! Thư chảy máu, đau không Thư ôi!

Tôi đang đi tới chỗ Thư xem cụ thể vết thương như thế nào thì có tiếng ôngBa ở trong nhà khiến tôi giật bắn người.

-Đứa nào hái trộm quả nhà ông đấy hả? Ông cho một trân bây giờ.

Nghe thấy tiếng ông Ba hồi nãy tôi mạnh mồm bao nhiêu thì lại sợ bấy nhiêu. Thế là chẵng hiểu ma xui, quỷ đuổi như thế nào, tôi mặc kệ Thư đang chảy máu, khóc huhu vì đau, tôi chạy tót về nhà. Không bao lâu sau ba Thư qua và la cho tôi một trận. Tôi chỉ biết đứng nhìn và khóc nức nở.

Thế rồi nguyên mấy ngày sau đó tôi không gặp Thư. Tôi định bụng thấy Thư ra cái sân đầu xóm thì lôi nó. Thế mafchowf, cũng chẳng thấy đâu. Mãi sau tôi mới nghe con Hà cười và nói:

-Con Thư, mặt nó bị rách một miếng trông nó gớm lám mày ạ!

Nghe con Hà nói mà tôi đứng chết người. Thì ra do tôi mà Thư đau rồi bị sẹo nên khong dám ra đường gặp ai. Thế mà tôi cũng chẳng chạy sang hỏi thăm và xin lỗi Thư, tôi ân hận quá!

Rồi tối đó, tôi trằn trọc cả đêm không ngủ được vì thấy có lỗi với Thư, rồi tôi quyết định ngày may đi sang xin lỗi Thư. Sáng hôm đó tôi qua nhà Thư xin lỗi và nói:

-Thư ơi cho mình xin lỗi vì ngày hôm đó nhé! Mình không cố ném khúc gỗ vào câu , cậu cho mình xin lỗi nhé!

Thư im lặng một chút rồi thỏ thẻ bảo:

-Ừ! được rồi không sao đâu, mình chỉ bị đau chút thôi mà.

Thư nói rồi, miệng còn cườ lỏn lẻn. Nhìn Thư bao dung như vậy tôi lại cảm thấy xấu hổ.

Vậy là chúng tôi bắt đầu lại tình bạn đẹp đẽ mới, vì là những đứa trẻ nên chúng tôi không nhắc lại về chuyện ấy nhiều. Cứ xế chiều, chúng tôi lại tổ chức nấu ăn dưới xóm. Có những lúc chúng tôi mãi chơi quên không canh chừng nồi nên để cháy sém... Chính vì những kỉ niệm như thế mà cúng tôi lại thân với nhau hơn và đó cũng là lần mà chúng tôi nói lên ước mơ của mình. Những ước mơ đẹp đó tuy đơn giản nhưng không phải lúc nào cũng nói đi nói lại với bố mẹ mà chỉ có thể là bạn thân của chính mình. Cho đến bây giờ, những kỉ niệm đó vẫn luôn đi suốt theo cuộc đời của tôi.


Các câu hỏi tương tự
Nguyễn Thị Hoài Thu
Xem chi tiết
Vũ Thị Hương Yến
Xem chi tiết
Nguyễn Đình Đức Hiếu
Xem chi tiết
Leona
Xem chi tiết
Nguyễn Thị Thanh Trúc
Xem chi tiết
Uyên Nguyễn
Xem chi tiết
Trần Thị Phượng
Xem chi tiết
Trần Thị Hương Lan
Xem chi tiết
Nguyễn Hữu Khánh Nguyên
Xem chi tiết